Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 36

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cãi nhau à?" Thấy hắn xuất hiện, Từ Tiêu Nguyệt buông tay Sở Vân Hành, đi qua vỗ vai Hình Thu Vũ an ủi. "Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà, không có gì là không vượt qua được. Người yêu cãi nhau chỉ là tình thú thôi."

 

Sở Vân Hành gật đầu, hiếm khi phụ hoạ: "Đúng đấy, anh Lăng rất để ý cậu, chắc chắn sẽ không giận cậu đâu."

 

Nhưng hắn với Lăng Sâm không phải một đôi, sao có thể áp dụng công thức đó được?

 

Hình Thu Vũ khẽ thở dài, giải thích. "Tụi tớ không phải..."

 

"Ừ ừ ừ, không phải." Hai người hiển nhiên không tin, chỉ cho rằng bọn họ không muốn công khai. Họ càng cười tươi hơn.

 

Ầm –

 

Cánh cửa mà Hình Thu Vũ dựa vào đột ngột mở ra, đập mạnh vào gáy hắn khiến hắn lảo đảo suýt ngã. Hắn che đầu né tránh, liếc mắt nhìn qua thì thấy Lăng Sâm đang mỉm cười. Hắn cứng đờ cả người, nhìn Lăng Sâm gõ đầu Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt: "Đừng đùa nữa, chúng tớ là anh em trong sáng thôi."

 

Cậu nói vậy hẳn là đã nghe được lời Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành nói ban nãy. Nhưng chẳng biết cậu nghe được đến đâu, cũng không biết tâm tư cậu thế nào.

 

"Đúng không, Hình..." Lúc này Lăng Sâm mới để ý thấy Hình Thu Vũ đang ôm đầu ngơ ngác. Cậu vội vàng tiến lại gần, xoa xoa đầu Hình Thu Vũ như hồi nhỏ vẫn hay làm. "Trời ơi, Hình Thu Vũ, cậu không sao chứ?"

 

Thật ra hắn không còn đau nữa, nhưng tay Lăng Sâm xoa đầu hắn thật sự rất dịu dàng. Chờ đến khi hắn phục hồi tinh thần, câu "Còn hơi đau" đã vô thức tuôn ra khỏi miệng.

 

Lăng Sâm lập tức kéo hắn lại, không quên quấn chiếc khăn quàng đỏ to tướng quanh cổ hắn. Cậu kéo khăn quàng cổ hắn chạy ra bên ngoài như đang kéo xích chó.

 

Hình Thu Vũ nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cậu. "Sao thế? Đi đâu vậy?"

 

"Đi lên bệnh viện ở trấn trên, đừng để đầu bị hỏng." Lăng Sâm vỗ vỗ tay hắn. "Đi ngay thôi, giờ chắc chưa đóng cửa đâu."

 

"Khụ, không cần đâu, giờ hết đau rồi." Hình Thu Vũ xấu hổ đỏ cả mặt.

 

Từ Tiêu Nguyệt mặt không cảm xúc vỗ tay. "Anh anh em em."

 

Sở Vân Hành giơ ngón cái lên, làm mặt quỷ với hai người. "Trong trong sáng sáng."

 

Lăng Sâm vỗ đầu hai người. "Này nhé, tớ đưa hai cậu đi khám đầu luôn bây giờ. Đây là bổn phận của người làm cha. Hình Thu Vũ, chúng ta đi thôi."

 

"Hết đau thật rồi mà."

 

"Ồ..."

 

Lăng Sâm sửng sốt một chút, sau đó mặt mày giãn ra. "Không sao thì tốt, chút nữa cậu nhớ bôi thuốc nhé."

 

Lòng cậu bỗng thấy trống rỗng, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Lăng Sâm tự chẩn đoán mình bị cảm chưa khỏi, cười thẹn thùng rồi về phòng uống thuốc.

 

Hình Thu Vũ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại. Hắn khẽ thở dài rồi xoay người trở về phòng, để lại Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành đang mắt to trừng mắt nhỏ.

 

...

 

Vì đã là học sinh cuối cấp, bọn họ không thể nghỉ vài ngày trước khi quay lại trường học được.

 

Nói là đi học cũng không đúng, bây giờ đã bước vào giai đoạn ôn tập. Ngày nào cũng có sách cần đọc, đề cần giải. Mấy tiết thể dục hay các hoạt động quy mô lớn hoàn toàn không liên quan đến khối 12 nữa. Họ lao đầu vào học từ khi mặt trời thức giấc đến khi mặt trăng treo trên đỉnh, chìm sâu vào khổ ải mênh mông không thấy điểm cuối.

 

Tấm biển đếm ngược đến ngày thi Đại học đã được dán lên bảng đen, càng khiến người ta sốt ruột gấp gáp.

 

Tô Lan Thu cũng không khách sáo, quan sát bọn họ gắt gao như đang lấy roi lùa trâu, sợ họ trễ nải tụt lại.

 

Đông đi xuân tới.

 

Nhìn những cành cây đâm chồi nảy lộc, từng chiếc lá non vươn mình, căng tràn sức sống, kết thành từng nụ hoa bé xinh, rồi vào một đêm nào đó bất chợt nở rộ, đua nhau bung tỏa từng đóa, từng đóa. Và rồi cũng vào một đêm nào đó, những cánh hoa rơi lả tả như mưa, rải đầy mặt đất một nỗi vấn vương.

 

Lăng Sâm vẫn giữ khoảng cảnh với hắn. Mỗi khi hắn đến gần, cậu lại chạy ra xa, rồi lại rụt rè vòng về. Hắn không bắt được cậu, không chạm được vào cậu, nhưng luôn biết cậu ở đâu.

 

Hình Thu Vũ nghĩ: Có lẽ cậu ấy đã biết đó rồi, chỉ là cậu ấy không nói ra thôi.

 

Cảm giác này thật đau đớn, vừa ngọt ngào vừa đắng cay.

 

Áp lực của năm cuối cấp thật sự rất lớn, Hình Thu Vũ không muốn tăng thêm gánh nặng cho Lăng Sâm nữa. Tình yêu đong đầy không có chỗ nào phát tiết, hắn chỉ có thể lén lút viết một bức thư tình không tên bên giường mỗi khi học khuya.

 

Sau đó, hắn sẽ nhét nó vào dưới gối, gối lên tình yêu đi vào giấc ngủ.

 

Kỳ thi Đại học càng lúc càng gần, người nào người nấy đều có hai quầng thâm mắt dày đặc. Bất kể lớp học thoải mái hay không, họ đều sẽ ngủ thiếp đi ngay khi hết tiết, nằm gọn lỏn giữa chồng đề thi và sách giáo khoa. Mùi mực in xộc vào mũi, trông họ thật nhếch nhác bẩn thỉu, nhưng chẳng ai chê bai nhau.

 

Sau cùng, một tuần trước kỳ thi Đại học, mọi người đều kiệt sức. Nếu tiếp tục như vậy thì họ sẽ tiêu đời trước khi thi mất!

 

Thế là một nhóm bạn quyết định giấu thầy cô, cuối tuần này sẽ dẹp hết bài vở sang một bên, đi leo núi thư giãn.

 

Ban đầu vốn chỉ có mấy chàng trai ở phòng c520, nhưng sau đó Diệp Tiêu Thanh và Hạ Cốc Vũ, ngay cả những bạn học không quen biết cũng lẻn đi theo, biến chuyến đi chơi lén lút này thành hoạt động tập thể.

 

Vừa hay mấy ngày nay thời tiết rất đẹp, mọi người sắp xếp hành lí một chút rồi nhanh chóng xuất phát. Nói đi là đi.

 

Ngọn núi họ leo là núi Vọng Tuyết, ngọn núi cao nhất Giang Thành.

 

Chưa nói đến việc có tuyết hay không, dù sao mùa này cũng thường không có tuyết. Nhưng mặt trời mọc trên núi Vọng Tuyết thật sự là cảnh tượng tuyệt phẩm, chụp ảnh thì rất xuất sắc, đúng là lựa chọn hàng đầu cho hoạt động leo núi.

 

Cuối tháng 5 đã sang mùa hạ, nhưng trên núi cũng không quá nóng. Không khí trong lành, gió lạnh thổi qua, giương mắt ra nhìn là có thể thu vào cảnh quan xanh mướt.

 

Từng đàn bướm đủ màu sắc bay lượn trên không. Chúng đậu xuống những vũng nước nhỏ ven đường để lấy nước, rồi lại uyển chuyển bay lên bay xuống khi có người đi ngang qua.

 

Lăng Sâm thậm chí còn mang theo máy ảnh. Cậu chụp rất nhiều ảnh bướm, nụ cười trên môi chưa bao giờ tắt.

 

Cậu rất thích bướm, cũng có thể gọi tên vài loài. Cậu đã in ảnh chụp ra rồi đóng thành quyển sách nhỏ, hình nào cũng ghi chú tên các loài. Lăng Sâm luôn cho rằng việc biết được tên của một loài bướm nho nhỏ là điều rất vui, giống như có thêm một người bạn đặc biệt.

 

Mấy nữ sinh cũng tò mò vây quanh cậu, hỏi cậu tên của những loài bướm khác.

 

Một nam sinh bĩu môi, chỉ vào con nhện to tướng gần đó, muốn hù doạ cậu một chút. "Vậy cậu có biết con này là gì không?"

 

Lăng Sâm nhìn sang, trước tiên thấy một cái mạng nhện lớn "che trời", sau đó mới thấy con nhện nằm gọn chính giữa mạng nhện. Hai mắt cậu toả sáng, cầm máy ảnh lên chụp hình. "Là nhện Nephila, là một con nhện rất đẹp trai. Cảm ơn cậu nhé, cậu không nói tớ cũng không phát hiện ra."

 

(*) Nhện Nephila Pilipes:

 

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

Mấy nữ sinh hoảng sợ chạy đi, chỉ còn lại vài người gan lớn ở lại quan sát.

 

Ngược lại, các nam sinh cảm thấy rất hứng thú mà bu lại đây, chen chúc nhau chật kín, đẩy cả Hình Thu Vũ ra vòng ngoài.

 

Trần Uẩn vỗ vai hắn: "Sau khi sống lại, chồng tôi là vạn người mê?"

 

Đoạn Tịch cũng vỗ vai hắn: "Chồng tôi được nhiều người yêu thích quá, phải làm sao đây?"

 

Hình Thu Vũ cười mắng: "Cút đi, đừng nói nhảm nữa."

 

Khi họ lên đến đỉnh núi thì đã xế chiều. Trên đường đi, họ chỉ ăn chút đồ ăn nhẹ và bánh mì cho bữa trưa. Mọi người đều chưa đói bụng nên đám con trai bắt đầu dựng lều trước. Mặc dù gần đây cũng có nhà nghỉ, nhưng nam sinh thì thích cắm trại hơn. Nữ sinh thì đã đến nhà nghỉ vì lý do an toàn.

 

"Hình Thu Vũ, cứu cứu!" Lều của mọi người đã dựng gần xong, chỉ còn Lăng Sâm là chưa đâu vào đâu. Chẳng biết bị kẹt chỗ nào mà cậu còn không kéo được khoá kéo.

 

Hình Thu Vũ loay hoay một lúc rồi ngẩng đầu lên. "Trần Uẩn, lại đây chút đi."

 

"Hả? Tớ á?" Trần Uẩn cũng loay hoay một lúc. "Hay là tớ viết công thức rồi các cậu giải nhé?"

 

"Thôi bỏ đi, không trông cậy vào hai cậu được rồi. Bọn Đoạn Tịch đâu?" Lăng Sâm nhìn trái nhìn phải, chẳng thấy ai trong ký túc xá cả.

 

"Đừng tìm nữa, bọn họ đến nhà nghỉ tham gia trò vui rồi. Nghe nói có người tổ chức sinh nhật." Trần Uẩn nói. "Không ấy cậu đi tìm các anh chị khoá trên đi."

 

"Anh chị khoá trên?"

 

"Bên kia kìa, nghe nói đàn anh Lưu Minh là cao thủ dựng lều đó." Trần Uẩn chỉ tay về phía cách đó không xa.

 

Hai người nhìn theo hướng ngón tay anh chỉ, quả nhiên đã thấy các đàn anh đàn chị.

 

Chẳng biết Lương Dư nói gì với Trần Yếm Thanh mà khiến Trần Yếm Thanh mỉm cười như nắng đẹp tháng ba. Bên cạnh là Giang Đường Quả đang chống nạnh nhìn Lưu Minh dựng lều. Còn có mấy anh chị mà họ không quen cũng đang tụ tập bên nhau, vừa nói vừa cười.

 

Lăng Sâm xách túi đựng lều, chạy lạch bạch đến hỏi.

 

Lưu Minh xem xét một chút rồi dựng lều giúp cậu. Anh đi vòng quanh lều trại một vòng, phát hiện ra vấn đề. "Dựng thì dựng được, nhưng chỗ này có một lỗ hổng. Tốt nhất em nên thuê cái mới hoặc ở cùng người khác đi. Đêm trên núi rất lạnh đấy."

 

Lăng Sâm gật đầu: "Vâng, cảm ơn anh ạ."

 

Sau khi cảm ơn, cậu lại chạy tới chỗ cho thuê lều để hỏi. Tiếc là lều đã bán hết, cậu chỉ có thể tay không trở về.

 

Bọn Hình Thu Vũ hỏi thăm, Lăng Sâm cũng không để tâm lắm. Dù sao quần áo cậu cũng đủ dày, buổi tối trôi qua rất nhanh.

 

Màn đêm buông xuống.

 

Gió mang theo hơi lạnh lùa vào từ lỗ hổng lớn. Càng về khuya trời càng lạnh, lạnh đến mức Lăng Sâm cứ ngỡ mùa đông đã quay trở lại.

 

Cậu khoanh tay trằn trọc mãi mà vẫn không ngủ được. Cuối cùng cậu không nhịn được nữa, quấn chặt áo khoác chui ra khỏi giường. Do dự một hồi, cậu chọc chọc Từ Tiêu Nguyệt.

 

Từ Tiêu Nguyệt đã ngủ say như chết, Lăng Sâm chỉ có thể chuyển mục tiêu sang Đoạn Tịch.

 

Nằm xuống chưa được bao lâu, cậu đã suýt hộc máu vì bị núi cao đè nặng. Cậu u ám chạy đến chỗ Trần Uẩn, nhưng Trần Uẩn không ngủ với người khác được. Anh đóng cửa từ chối tiếp khách, bảo cậu đi tìm Hình Thu Vũ.

 

Lăng Sâm suy nghĩ một lát, lắc đầu rồi chui vào lều của Sở Vân Hành. Sở Vân Hành có rất nhiều tật xấu khi ngủ, như là nghiến răng nói mớ. Chẳng biết anh mơ được ăn món ngon gì mà ôm chặt cậu g*m c*n, doạ cậu sợ đến mức chạy trối chết.

 

Điểm đến cuối cùng trong hành trình lưu lạc của Lăng Sâm vẫn là Hình Thu Vũ.

 

Hình Thu Vũ vẫn chưa ngủ, đang chong đèn viết thư tình. Thấy mặt Lăng Sâm, hắn thậm chí còn nghĩ: Mình đang mơ à?

 

Hắn trầm mặc một lát rồi hỏi: "Còn sống không?"

 

"Tớ chết cho cậu xem nhé?" Lăng Sâm kinh hãi. "Em chỉ đến ngủ ké lều thôi, tội không nặng đến thế đâu anh Hình."

 

"Khụ khụ, không sao đâu, ngủ đi." Hình Thu Vũ hoảng hốt giấu bức thư tình không tên đi, nhường một chỗ cho cậu nằm.

 

Lăng Sâm tò mò hỏi: "Sao trễ thế này rồi cậu còn chưa ngủ? Cậu viết gì thế? Lén tụi tớ giải đề à?"

 

"Không có gì... cậu ngủ sớm đi." Hình Thu Vũ liếc mắt sang chỗ khác, nhanh chóng đổi chủ đề.

 

"Được rồi, cậu cũng ngủ sớm đi nhé. Ngủ ngon."

 

"Ngủ ngon."

 

Hình Thu Vũ lén nhét bức thư tình vào ba lô rồi nằm xuống cạnh Lăng Sâm.

 

Trăng sáng vằng vặc, tim đập thình thịch.

 

Lăng Sâm ngủ một giấc ngon lành.

Bình Luận (0)
Comment