Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 37

Có lẽ là do đêm trên núi Vọng Tuyết thật sự quá lạnh, sau khi xuống núi, Hình Thu Vũ ngã bệnh. Hắn sốt đến 38 độ, cả người bị nướng chín.

 

Chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi Đại học, vậy mà Hình Thu Vũ lại đổ bệnh vào thời điểm quan trọng này. Khi Tô Lan Thu biết chuyện bọn họ leo núi tập thể, cô vô cùng tức giận, mắng họ một trận tơi bời. Bài tập không những tăng gấp đôi mà lớp học còn quản nghiêm ngặt hơn. Trải nghiệm học tập như địa ngục khiến họ than trời than đất.

 

Hình Thu Vũ lỡ mất mấy bài thi thử trước kỳ thi Đại học. Chỗ ngồi của hắn chất đống đề thi, nhưng chẳng có ai ở đó cả.

 

Lăng Sâm lo đến mức đứng ngồi không yên. Ngay sau khi tan học, cậu đã gọi điện cho hắn hỏi thăm.

 

Cậu mang theo đề thi đã viết sẵn đáp án, ngồi xuống giường Hình Thu Vũ. Khi điện thoại vang lên, Hình Thu Vũ vẫn đang nằm viện truyền dịch. Giọng hắn khàn khàn nghe đáng thương vô cùng.

 

Hình Thu Vũ ho khan vài tiếng, hỏi: "Sao thế?"

 

"Vở ghi chép của cậu đâu rồi? Tớ sẽ chép đề thi thử hôm nay cho cậu, về nhớ xem qua nhé."

 

"Tớ để trong tủ dưới gầm giường ấy." Hình Thu Vũ cười. "Cảm ơn cậu nhé Lăng Sâm."

 

"Cảm ơn gì chứ. Khoẻ lại rồi nhớ khao tớ một chầu thịt nướng đấy. Tớ cúp máy đây." Lăng Sâm cúp điện thoại, kéo tủ dưới gầm giường ra – bên trong rỗng tuếch, một mảnh giấy cũng không có.

 

Hình Thu Vũ nhớ nhầm rồi à?

 

Lăng Sâm gọi lại, nhưng điện thoại đã tắt, cậu đành phải tự tìm.

 

Cậu tinh mắt phát hiện một mảnh giấy trắng nho nhỏ thò ra từ dưới gối Hình Thu Vũ. Cậu lôi chồng giấy dày cộp dưới gối ra, lẩm bẩm: "Vậy mà còn nói không lén học, rõ ràng đã lén tụi tớ học bài. Đúng là đồ phản bội!"

 

Lăng Sâm mở bừa một trang ra, muốn nhìn ghi chép của hắn một chút, nào ngờ bị một trang kín mít chữ "Tớ thích cậu" đập vào mắt.

 

Trông không giống tài liệu học tập chút nào?

 

Đây là... Thư tình mà...

 

Không có tên đối phương, đây là một bức thư tình bí ẩn.

 

Một trận chua xót trào dâng trong lòng Lăng Sâm, nhưng cậu chẳng nghĩ ra được lý do chính đáng nào cả. Cậu uất ức khó chịu, nhưng cậu biết mình đọc lén thư tình người ta là sai. Cậu bĩu môi tỏ vẻ không vui, cẩn thận đặt thư lại chỗ cũ, vờ như chưa thấy chúng.

 

Tờ đề thi bị cậu nắm chặt đến nỗi nhăn nhúm cũng được ném vào ngăn kéo bàn học của Hình Thu Vũ. Cậu định rời đi, nhưng sau đó lại dừng bước, cuối cùng thở dài, quay lại vuốt phẳng tờ đề thi, nghiêm túc gấp lại rồi kẹp vào sách giáo khoa của Hình Thu Vũ.

 

Mà Hình Thu Vũ bên kia cũng không để ý tới điện thoại, bởi vì hắn đã gặp Lăng Vân Chí ở bệnh viện.

 

Lăng Vân Chí vừa tan làm thì thấy Hình Thu Vũ đang truyền dịch một mình. Dù sao hắn cũng là đứa trẻ ông dõi theo từ nhỏ đến lớn, nên ông đã đến chào hỏi. Nhưng rồi ông lại nghe thấy hắn thân mật nói chuyện điện thoại với con trai mình.

 

Lăng Vân Chí bước đến. "Hình Thu Vũ, con ốm à? Có nặng lắm không? Sao con lại ở đây một mình, dì cả con đâu?"

 

"Con bị cảm mạo phát sốt thôi ạ, không có gì nghiêm trọng đâu. Dì cũng không cần đến." Hình Thu Vũ cười gượng gạo. "Chú tìm con có chuyện gì ạ?"

 

"Cũng không có gì." Lăng Vân Chí vờ như vô tình đề cập. "Có phải dạo này con thân thiết với Lăng Sâm quá không?"

 

Hô hấp Hình Thu Vũ cứng lại, bỗng nhiên nhớ đến đêm trên núi Vọng Tuyết đó, tiếng tim đập thình thịch chẳng rõ của ai.

 

"Sau khi thi Đại học con sẽ rời đi." Hình Thu Vũ nắm chặt tay, cúi đầu xuống. Giọng hắn nghẹn ngào xen lẫn chút nức nở không dễ nhận ra. "Con thổ lộ xong rồi sẽ rời đi, không làm phiền cậu ấy nữa."

 

"Con làm thế, Tiểu Sâm sẽ nghĩ như thế nào?" Lăng Vân Chí hỏi.

 

Ông cũng không đồng tình.

 

Dường như Hình Thu Vũ đã đoán được ý tứ trong lời nói của Lăng Vân Chí. Hắn nắm chặt vạt áo, chẳng biết nên phản bác thế nào.

 

"Con luôn miệng nói thích nó, nhưng con đã từng nghĩ cho nó chưa? Nó sẽ cho rằng nó ép con rời đi. Con muốn khiến nó mãi mãi đau khổ và dằn vặt sao?"

 

Từng câu từng chữ Lăng Vân Chí nói ra như lưỡi kiếm sắc bén đâm vào tim hắn. Hình Thu Vũ đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt trào ra, chớp mắt đã đọng thành hồ nước.

 

"Con không có..."

 

"Vậy con đừng thổ lộ nữa, tốt cho cả con và nó."

 

Mưa to tầm tã, tưới đẫm cây xanh ngoài cửa sổ. Mọi như đều ướt sũng: cây cối ướt, đôi mắt ướt, trái tim cũng ướt.

 

Lúc Hình Thu Vũ trở lại c520 cũng đã là hai giờ sáng, nhưng khắp ký túc xá lớp 12 chỉ lác đác vài người ngủ. Phần lớn đều quý trọng những ngày cuối cùng, chuẩn bị chiến tranh dưới ánh đèn, vừa học thuộc bài vừa đánh du kích với quản lý ký túc xá.

 

Khi hắn vào phòng, mọi người vẫn còn thức. Cả bọn nhanh chóng tắt đèn pin dưới chăn, giả vờ ngáy to hết đợt này đến đợt khác. Không khí thật náo nhiệt.

 

Hình Thu Vũ ho nhẹ một tiếng: "Đừng giả vờ nữa, học hành có đói bụng không? Xuống ăn khuya đi."

 

Ngay lập tức, mọi người đạp chăn lao xuống, nối đuôi nhau xếp hàng như lợn trong chuồng.

 

Mọi người chưa kịp hét lên vì phấn khích đã bị Trần Uẩn chặn họng: "Nhỏ giọng lại! Coi chừng quản lý ký túc xá bất ngờ tấn công! Mọi người cẩn thận, đừng để bị cuốn vào cuộc chiến."

 

Những người khác lập tức nhón mũi chân, vén gấu áo lên, đặt nhẹ tay lên vai Hình Thu Vũ: "Bố nuôi ơi, cảm ơn bố đã đến."

 

Hình Thu Vũ chỉ mỉm cười, định nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn liếc nhìn Lăng Sâm đang trốn trong góc, há miệng th* d*c rồi im lặng.

 

"Ui cha, học sinh xuất sắc bất công quá. Sao toàn món đại ca thích thế này?" Đoạn Tịch nhỏ giọng phản đối.

 

Hình Thu Vũ trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Vậy có ăn không?"

 

Đoạn Tịch rưng rưng gật đầu. "Ăn!"

 

Lăng Sâm nhìn mấy món ăn khuya trên bàn rồi lại nhìn Hình Thu Vũ. "Cậu..."

 

"Tớ lỡ tay làm nhiều quá nên mang đến cho mọi người cùng ăn. Cậu cũng ăn đi, ăn nhiều một chút." Hình Thu Vũ không đợi cậu hỏi đã trả lời trước.

 

Hắn cần giữ khoảng cách với cậu... Nhưng có một số việc đã khắc sâu vào tận linh hồn, trước khi hắn kịp nhận ra thì đã làm mất rồi.

 

Tựa như nghĩ đến việc Lăng Sâm học bài sẽ đói, thế là hắn đi làm đồ ăn khuya cho cậu.

 

Lăng Sâm không nói gì, ôm hộp cơm rúc vào trong góc.

 

"Đại ca, hai cậu còn chưa làm lành à?" Đoạn Tịch tiến lại gần hỏi.

 

Lăng Sâm dùng thìa chọc đi chọc lại viên thịt đáng thương, chọc đến mức nó vỡ nát. Cậu cũng không có ý định ăn, nhàn nhạt nói: "Không có cãi nhau."

 

Đoạn Tịch cho rằng cậu vẫn còn giận, dù sao thì y cũng có thể ngửi thấy mùi giấm chua nồng nặc từ rất xa. "Đại ca à, anh Hình đối xử với cậu thật sự rất tốt đấy. Cậu nhìn đi, anh ấy đã từng quan tâm ai như vậy chưa? Cái này không phải yêu thì là gì? Đừng giận anh ấy nữa."

 

Trần Uẩn cũng chen vào: "Đúng đúng, anh em tốt, đêm đắp chung chăn!"

 

Lăng Sâm càng bực bội: "Không phải thế, các cậu không hiểu đâu."

 

Hình Thu Vũ đâu có thích cậu. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ quan tâm người khác, đối xử với người khác tốt hơn. Đến lúc đó cậu là ai cơ chứ?

 

Phiền phức quá.

 

Từ Tiêu Nguyệt cũng chú ý tới bên này. Y liền đấm Sở Vân Hành một cái để kết thúc cuộc chiến rồi nhào đến tham gia: "Anh Lăng, đừng nghĩ ngợi quá nhiều. Tụi tớ có thể ồn ào gây rối, nhưng thực ra tụi tớ hy vọng hai anh em các cậu hoà thuận. Dù thế nào đi nữa, chúng ta vẫn là gia đình yêu thương nhau mà."

 

Sở Vân Hành chạy tới đấm y một cái: "Nói hay lắm, ăn một quyền của bố mày đi!"

 

Lăng Sâm đang định nói gì đó thì một luồng sáng trắng chiếu thẳng vào mắt cậu.

 

Sở Vân Hành ngơ ngác quay đầu lại: "Ồ, giờ còn có hiệu ứng đặc biệt nữa à?"

 

Mọi người: ...

 

Quản lý ký túc xá: ...

 

Sau cùng, mọi người bị quản lý ký túc xá xách đi nghe một tràng thuyết giáo.

 

_

 

Kỳ thi Đại học rất nhanh đã tới.

 

Lăng Sâm thản nhiên nộp bài thi, kết thúc quãng đời học sinh.

 

Cậu vừa ra khỏi cổng trường đã được Giang Vãn Tình cầm một bó hoa tươi ôm vào lòng: "Sao rồi sao rồi? Thi có khó không con?"

 

Vẻ mặt Lăng Sâm đưa đám, ngay lúc Giang Vãn Tình định mở miệng an ủi, cậu bỗng cười tươi như hoa: "Đơn giản! Con trai bố mẹ có gì mà không làm được chứ?"

 

"Nhóc con làm mẹ sợ muốn chết." Giang Vãn Tình ấn nhẹ vào đầu cậu. "Về nhà thôi, bố con ở nhà đã nấu cơm rồi. Hôm nay ta sẽ làm một bữa thịnh soạn."

 

Lăng Sâm lơ đãng dạ một tiếng. Sau khi thoát khỏi biển đề thi và công thức, đầu óc cậu vậy mà chỉ nghĩ tới Hình Thu Vũ thi thế nào.

 

Nhưng cậu và Hình Thu Vũ không cùng điểm thi. Hơn nữa từ sau tối đó, bọn họ đã lâu rồi không nói chuyện.

 

Tài xế taxi là một cô gái. Để phù hợp với tình hình thực tế, cô còn bật bài . Khi nhạc phát đến câu "Thời gian chảy vào biển lớn, cuối cùng chúng ta cũng phải chia xa", Lăng Sâm nhíu mày, muốn bảo tài xế đổi bài hát. Cậu há miệng th* d*c nhưng không nói nên lời.

 

Thôi bỏ đi, bỏ đi vậy.

 

"Cô ơi, cô có thể bật bài hát nào vui tươi hơn không?" Giang Vãn Tình đột nhiên lên tiếng. "Bật bài được không?

 

"À được được! Không thành vấn đề!" Tài xế nhanh chóng đổi bài hát. Thấy Giang Vãn Tình hát theo, cô còn đưa bà một cái micro, cũng chẳng biết tại sao trên xe lại có micro.

 

Nỗi buồn nho nhỏ trong lòng Lăng Sâm bị tiếng gào thét của Giang Vãn Tình cuốn trôi.

 

Vừa về đến nhà, mở cửa ra, vô số dây ruy băng bay phấp phơi chào đón cậu. "Surprise!"

 

Lăng Sâm theo bản năng nhắm hai mắt lại, vươn tay ra đỡ. Rồi cậu được ai đó ôm nhẹ một cái, sau đó người kia nhanh chóng buông ra.

 

Cậu mở mắt ra, nhìn thấy Hình Thu Vũ, người mà cậu luôn nghĩ đến suốt chặng đường về nhà.

 

"Sao cậu lại ở đây?" Lăng Sâm kinh ngạc hỏi.

 

Hình Thu Vũ mỉm cười hạnh phúc, đưa cậu một bó hoa Lego màu hồng: "Lăng Sâm! Chúc mừng sinh nhật!"

 

Lúc này Lăng Sâm mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình.

 

Cậu tròn mười chín tuổi rồi!

 

Cậu lại đuổi kịp Hình Thu Vũ rồi.

 

"Tiểu Sâm, chào mọi người đi." Giang Vãn Tình chọc chọc đầu gỗ của cậu. "Con nhìn xem còn có ai đến nữa kìa!"

 

Lăng Sâm quay lại: "Dì Yến! Lâu rồi không gặp!"

 

Yến Lâm Sinh cười tươi rói, nhét cho cậu một phong bao đỏ dày cộp: "Sinh nhật vui vẻ nhé Tiểu Sâm! Dì còn không biết hôm nay là sinh nhật con, may mà A Vũ nhắc dì. Dì không kịp chuẩn bị quà gì cả nên con nhận bao lì xì này trước nhé. Lần sau dì sẽ bù quà!"

 

Cuối cùng, nhân lúc mọi người không chú ý, cô lén nháy mắt với cậu: "Bó hoa Lego này A Vũ làm hơn một tháng lận đấy."

 

Hình Thu Vũ ho nhẹ vài tiếng, ra hiệu Yến Lâm Sinh dừng lại.

 

"Cảm ơn dì Yến ạ!" Lăng Sâm nhận phong bao lì xì, quay sang nhìn Hình Thu Vũ, mặt dần nóng lên.

 

Tối đó Hình Thu Vũ cũng không về nhà. Hắn được Giang Vãn Tình giữ lại ngủ qua đêm.

 

Lăng Sâm đang định lén chơi game thâu đêm với Hình Thu Vũ, hàn gắn tình anh em đang trên bờ vực rạn nứt thì nghe thấy giọng nói kiên định của Lăng Vân Chí: "Được thôi, lâu lắm rồi cũng không ở lại. Tiểu Sâm đi dọn phòng khách cho Thu Vũ đi."

 

"Tại sao ạ? Trước đây cậu ấy luôn ở chung phòng với con mà?" Lăng Sâm hỏi.

 

Lăng Vân Chí cười: "Con lớn chừng này rồi mà vẫn cần người ngủ cùng à? Tư thế ngủ của con không tốt, đừng làm phiền đến giấc ngủ của Hình Thu Vũ."

 

Lăng Sâm lại nhìn về phía Hình Thu Vũ. Hắn chỉ cười: "Tớ ngủ phòng cho khách cũng được."

 

Kỳ lạ quá, rõ ràng người gần ngay trước mắt, vậy mà Lăng Sâm lại thấy Hình Thu Vũ như xa tận chân trời. Ngoảnh đầu lại nhìn, cậu đã không thấy hình bóng hắn đâu nữa rồi.

 

Đêm đó là một đêm hè hiếm hoi, gió đêm thoang thoảng, sao đêm sà xuống, gần đến nỗi duỗi tay ra là có thể hái được vì sao, sau đó dâng tặng vì sao đó cho người mình yêu.

 

Lăng Sâm dẫn hắn lên tầng hai. Hai người nằm trên ghế bập bênh trên sân thượng, hóng gió ngắm sao.

 

Bên tai là tiếng côn trùng kêu rả rích từ đâu đó vọng lại, âm thanh trong trẻo như tiếng lục lạc cát, tạo thành một bản nhạc đệm có nhịp điệu.

 

Trong khoảnh khắc mơ hồ, Lăng Sâm như trở lại cái đêm điên cuồng ấy. Vì chán nản mà cậu lôi kéo Hình Thu Vũ đi leo núi giữa đêm. Nhưng cơn gió ngày hôm nay dịu dàng hơn nhiều so với hôm ấy.

 

"Hình Thu Vũ, cậu chọn trường Đại học nào?" Lăng Sâm hỏi hắn.

 

Hình Thu Vũ nhắm mắt lại, câu "Gần cậu là được" cứ quanh quẩn mãi trong miệng. Cuối cùng hắn khẽ đáp:

 

"Không biết nữa, chắc là trường nào gần nhà?"

 

"Vậy à..." Lăng Sâm ngắm nhìn bầu trời đầy sao, ánh mắt như chứa cả dải ngân hà. "Vậy tớ cũng sẽ chọn một trường gần nhà."

 

Hai người im lặng trong chốc lát. Lăng Sâm lại tìm chủ đề mới nói chuyện.

 

"Nghĩ lại thì, tốt nghiệp xong ai cũng hẹn hò cả. Đoạn Tịch còn vì yêu mà nộp đơn vào đại học ở Yến Thành nữa chứ. Được lắm, tớ cũng muốn yêu đương."

 

Hình Thu Vũ giả vờ không để ý, hỏi cậu: "Cậu muốn quen ai?"

 

"Yên tâm đi, khi nào tỏ tình thành công, tớ sẽ báo cậu đầu tiên."

 

Vậy là đã có mục tiêu rồi à?

 

"Lớp mình à?" Hình Thu Vũ lại hỏi. "Trai hay gái?"

 

"Thỏ không ăn cỏ gần hang đâu." Lăng Sâm nói. "Tớ thích người dịu dàng chu đáo, tuy hơi nhát gan nhưng thực ra rất dũng cảm. Giọng hay, biết quan tâm chăm sóc..."

 

Nghe Lăng Sâm lải nhải về yêu cầu của mình với người bạn đời, Hình Thu Vũ hơi thất thần.

 

"Cậu nhất định phải đến dự đám cưới của tớ đó!" Lăng Sâm nói đùa. Cậu vỗ vỗ vai hắn, kéo hắn về thực tại.

 

Hình Thu Vũ gần như có thể thấy Lăng Sâm trong bộ vest lịch lãm, đeo nhẫn kim cương cho cô dâu xinh đẹp lộng lẫy. Sau đó, hai người họ sẽ trao nhau nụ hôn hạnh phúc.

 

Cũng đúng, hắn đã ỷ vào thân phận "anh em" lợi dụng Lăng Sâm rất nhiều. Nếu cậu đã có người mình thích, hắn sẽ dứt khoát cắt đứt đoạn tình cảm vô vọng không có kết quả này. Đấy là cách tốt nhất...

 

Cơ mà, nói thì dễ, làm thì có dễ đâu?

 

Nỗi cay đắng trào dâng trong lòng Hình Thu Vũ, nhưng hắn vẫn khẽ mỉm cười. Hắn lặng lẽ xoá bỏ từng chút ảo tưởng cuối cùng trong lòng mình, rời khỏi cuộc chơi, chỉ để lại một câu:

 

"Ừm, chúc cậu thành công."

Bình Luận (0)
Comment