Từ đêm ngắm sao hôm ấy, Hình Thu Vũ bận rộn hẳn. Chẳng biết hắn đang làm gì, nhưng Lăng Sâm tìm hắn rất nhiều lần mà hắn đều không ở nhà. Hắn cũng không nhận cuộc gọi hay trả lời tin nhắn từ cậu, cứ như thể mất liên lạc với thế giới. Nếu không phải Yến Lâm Sinh khẳng định mọi chuyện vẫn ổn, cậu đã nghi ngờ Hình Thu Vũ bị bắt cóc làm nô lệ, mãi mãi không quay về được.
Rõ ràng Hình Thu Vũ là một người trầm lặng, nhưng chẳng hiểu sao vắng bóng hắn, ngay cả việc chơi game cũng hết thú vị. Các buổi livestream của Lăng Sâm ngày càng đình trệ, cậu liên tục ngẩn ngơ. Cuộc sống dường như trở nên tẻ nhạt.
Sau khi bị một con boss nhỏ chém chết lần thứ năm, Lăng Sâm liếc nhìn ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ. Cậu bỗng nhớ nhung vị trí còn thiếu cạnh bàn.
Lờ đi mấy lời bình luận, Lăng Sâm mỉm cười với camera, nói lời xin lỗi. "Xin lỗi nhé, hôm nay tui lại không có tâm trạng. Tui off đây."
Sau khi chào tạm biệt mọi người, cậu nhấp chuột, kết thúc buổi livestream.
Bình luận cuối cùng lọt vào mắt cậu không phải lời tạm biệt, mà là lời hỏi thăm Hình Thu Vũ – "Anh trai hay chơi cùng cậu khi trước đâu rồi?"
Lòng cậu thắt lại, miệng mở to, nhưng không nói được câu nào.
Màn hình tối đen.
Cậu xoa xoa cổ tay đau nhức, quyết định đến nhà Hình Thu Vũ lần nữa.
Nhà Hình Thu Vũ vẫn chỉ có mình Yến Lâm Sinh ở nhà. Cô thấy cậu tới cũng không bất ngờ, lập tức chào đón cậu vào nhà. "Tiểu Sâm đến rồi à. Đúng lúc dì đang nấu cơm, con có muốn ăn một bữa, nếm thử tay nghề dì không?"
"Con không ăn đâu ạ, cảm ơn dì Yến." Lăng Sâm cười đáp. "Hình Thu Vũ không có nhà ạ?"
Yến Lâm Sinh lắc đầu. "Ra là con đến tìm Thu Vũ. Nó không có nhà, trong khoảng thời gian này chắc cũng không về đâu."
"Dạ, vậy con về trước đây." Tuy đã đoán trước được điều này, nhưng Lăng Sâm vẫn thấy mất mát.
"Này Lăng Sâm, con đợi chút." Thấy Lăng Sâm xoa xoa cổ tay, Yến Lâm Sinh dường như nghĩ tới gì đó, gọi cậu lại. Cô lấy một hộp thuốc lớn từ trong phòng Hình Thu Vũ đưa cho cậu. "Thuốc này rất hiệu quả, con mang về dùng dần nhé. Livestream vừa phải thôi kẻo đau tay đấy."
Quả thực gần đây Lăng Sâm livestream rất nhiều, nhưng Yến Lâm Sinh vốn đâu chú ý mấy chuyện này. Sao cô lại biết cổ tay cậu đau, trữ sẵn thuốc mỡ ở nhà cho cậu được?
"Dì Yến, cái này là Hình Thu Vũ đưa cho dì ạ?" Cậu hỏi.
Yến Lâm Sinh hơi hé môi nhưng không nói gì. Lăng Sâm cũng đã biết đáp án, cười rạng rỡ. "Dì Yến cảm ơn cậu ấy giúp con nhé!"
Rời khỏi nhà Hình Thu Vũ, tâm tình Lăng Sâm vui sướng. Cậu tràn đầy sức sống đi dạo loanh quanh, cố gắng tìm Hình Thu Vũ ở những chỗ quen thuộc.
Khi đi ngang qua phòng khám thú y, Lâm Đình vừa dắt chó về, vừa vặn gặp cậu ở cửa phòng khám. Lăng Sâm chào hỏi anh.
Lâm Đình kéo cậu lại: "Em đến đúng lúc quá. Lần trước bạn em quên đồ ở đây, em lấy về cho cậu ấy nhé?"
Người thường đến phòng khám thú y hẳn là Trần Uẩn. Lăng Sâm nghĩ dù sao nhà Trần Uẩn cũng không xa, lát nữa qua đưa cho cậu ấy cũng tiện. Thế là cậu đi theo Lâm Đình vào phòng khám.
Lâm Đình lục lọi trên bàn làm việc, lấy ra một phong thư, bên trên viết ba chữ "Gửi Lăng Sâm" to tướng. Là nét chữ của Hình Thu Vũ.
"Cậu bạn cao cao, đeo mắt kính của em vô tình làm rơi lá thư này. Trông có vẻ quan trọng đấy. Trần Uẩn cũng không hay tới đây, may mà hôm nay gặp được em." Lâm Đình nói.
Đây là... thư Hình Thu Vũ gửi mình?
Lăng Sâm vội hỏi: "Cậu ấy đến khi nào ạ?"
Lâm Đình ngẫm nghĩ một lát. "Khoảng hai ngày sau khi thi Đại học. Em ấy và Trần Uẩn mang chó mèo đến đây tiêm. Sao thế?"
"Không có gì ạ. Cảm ơn anh nha, em đi trước đây."
Lăng Sâm vừa đi vừa mở lá thư ra. Thật đáng tiếc, đó là thư chia tay. Bên trong chỉ viết hắn muốn đi học ở một nơi rất xa, dặn cậu mấy chuyện vụn vặt như trời lạnh nhớ mặc thêm áo, dạ dày yếu nhớ uống ít đá thôi. Thư còn viết một câu "Bảo trọng nhé, đừng tìm tớ".
Cuối thư là một hàng chữ khó hiểu, từng nét bút được viết rất nghiêm túc, nhưng đã bị gạch bỏ.
Sự phấn khích ban nãy của cậu tan biến hết. Cậu đứng yên tại chỗ, chẳng biết nên đi về đâu.
Một giọt mưa rơi trên khoé mắt cậu, tiếp đó là cơn mưa rào nặng hạt. Cơn mưa mùa thu nhấn chìm cõi lòng.
Lăng Sâm đành phải chạy bộ vào một cửa hàng đang có chương trình khuyến mãi. Vừa bước vào, cậu đã được nhân viên bán hàng nhiệt tình nhét cho mấy gói đồ trông như khăn nén, nói rằng chúng được tặng miễn phí.
Không thể cưỡng lại sự nhiệt tình quá mức của đối phương, Lăng Sâm đành nhận lấy, nhét vào túi áo khoác mà không thèm nhìn kĩ.
Thừa dịp mặt trời còn chưa xuống núi, Lăng Sâm định đi tìm Đoạn Tịch để xin lời khuyên.
Lúc cậu đến chỗ Đoạn Tịch, y vẫn đang trong lớp học. Cậu liền đứng ở cửa chờ, nhìn Đoạn Tịch vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên với chồng sách quản lý tài chính. Cậu đợi khoảng nửa tiếng thì Đoạn Tịch mới chậm rãi thu dọn sách giáo khoa bước ra. Trông y như bị lớp học vắt kiệt sức lực, ngay cả bước đi cũng yếu ớt.
Đương nhiên, yếu ớt cũng có thể là do đói. Gần đây Đoạn Tịch gầy đi rất nhiều, loáng thoáng thấy cả cơ bụng. Cái giá phải trả là đồ y ăn chẳng có vị gì, khiến y mất hết tất cả h*m m**n trần tục.
Hai người sánh vai đi đến cầu thang rồi ngồi xuống. Lúc này mọi người đã đi ăn cơm, cầu thang chẳng có mấy ai. Đúng là chỗ lý tưởng để tâm sự.
Im lặng một hồi, Đoạn Tịch không nhịn được mở miệng: "Đại ca à, cậu tìm tớ chắc không phải để thi ai ngẩn người hơn ai đâu nhỉ?"
Lăng Sâm thở dài: "Dạo này tớ cứ thấy không ổn, cứ thấy khó chịu sao ấy... Cậu có biết Hình Thu Vũ đã đi đâu không?"
"Không ổn? Cậu nhớ cậu ấy à?" Đoạn Tịch khó hiểu. "Cậu bám bạn trai thế à, mới xa nhau một lát đã không chịu nổi? Nhớ thì đi tìm cậu ấy đi."
"Đó là hai việc khác nhau mà!"
Đoạn Tịch lại hoang mang. Y gãi đầu: "Không phải vì nhớ cậu ấy nhưng không gặp được nên cậu mới khó chịu à?"
Lăng Sâm: "Tớ không..."
Lăng Sâm: "Đậu má."
Là vì nhớ hắn sao? Lăng Sâm không phản bác được. Cậu nhẩm đi nhẩm lại tất cả suy nghĩ trong đầu, nhưng vẫn không tìm ra lý do nào để phản bác.
Cậu có nhớ Hình Thu Vũ không? Tất nhiên là nhớ rồi. Ngay cả trong mơ cậu cũng mơ về hắn.
Lăng Sâm đột nhiên tỉnh ngộ.
Vậy là cậu thật sự thích Hình Thu Vũ. Cậu thích hắn nhiều đến thế sao?
Kết luận này khiến cậu rơi vào mùa xuân trăm hoa đua nở. Mọi điều vô lý cuối cùng đã có lời giải đáp.
Lăng Sâm: "Tớ..."
Đoạn Tịch vỗ vai cậu: "Hai cậu yêu nhau lâu như vậy rồi còn sợ xa nhau một chút thì tình cảm phai nhạt à? Nhớ thì đi tìm đi, còn đờ người ra đó làm gì.
Đoạn Tịch: "Đừng nói cậu không biết cậu ấy ở đâu nhé?"
Lăng Sâm: "..."
Tay cậu ngứa ngáy muốn đánh người quá.
"Cậu biết không?" Lăng Sâm hỏi.
"Không biết, hehe." Đoạn Tịch không nói lý nhưng rất hùng hồn.
Lăng Sâm sắp xếp lại những suy nghĩ ngổn ngang của bản thân rồi rời đi, để lại Đoạn Tịch ngẩn người tại chỗ, ngơ ngác lẩm bẩm: "Chả hiểu nổi mấy đứa yêu nhau..."
Sau khi thông suốt, Lăng Sâm lại càng ưu sầu. Cậu thích Hình Thu Vũ thì được gì chứ? Hình Thu Vũ đã có người trong lòng rồi, sao cậu có thể chen ngang đây?
Mối tình đầu vừa chớm nở của cậu đã lụi tàn rồi.
Trời sẩm tối, Lăng Sâm bỗng thèm rượu. Cậu muốn thử cảm giác mượn rượu giải sầu. Cậu muốn xem thử mình sẽ quên mất Hình Thu Vũ, hay cậu sẽ lại nhìn thấy hắn trong những giấc mộng? Chẳng biết nữa, nhưng cậu muốn thử.
Lăng Sâm mua vài chai rượu về nhà. Cậu vừa nhắn tin cho Hình Thu Vũ hỏi khi nào hắn về, vừa rót rượu ra ly, khuôn miệng nhỏ nhắn nhấp một ngụm.
Rượu ngấm vào người cậu rất nhanh, chưa kể tửu lượng Lăng Sâm chỉ có một ly. Chỉ sau vài ngụm rượu, cậu đã cảm thấy choáng váng, hoa mắt chóng mặt. Trước mắt cậu như có hàng trăm Hình Thu Vũ đang lắc lư. Cậu vươn tay ra định nắm lấy hắn, nhưng cuối cùng lại vồ vào không khí.
Lăng Sâm nhìn bóng người đối diện, hai người mỉm cười với nhau. "Hình Thu Vũ ơi, hình như tớ thích cậu rồi. Làm sao đây?"
– Bên tai cậu truyền đến một giọng nói, dường như là giọng của chính cậu. Đầu cậu hiện lên một vài hình ảnh: Cậu ôm eo Hình Thu Vũ, được Hình Thu Vũ ôm trong ngực. Cậu hỏi: "Hình Thu Vũ, cậu thích tớ à?"
Lăng Sâm sững người một chút, nhận ra đó là ký ức hôm say xỉn ấy. Mảnh ký ức cậu đã hồi tưởng không biết bao nhiêu lần.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó thì sao?
"Ừm." Cậu nghe Hình Thu Vũ đáp thế.
Là ảo giác à? Hay là mơ? Là vì cậu quá nhớ Hình Thu Vũ ư?
Hay đây mới là câu trả lời thực sự cho câu hỏi đó?
Lăng Sâm không nghĩ kĩ được nữa. Cậu ngã vật xuống giường.
Cảnh tượng này lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cậu. Ngay cả khi tỉnh dậy, cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng thì thầm đáp lại của Hình Thu Vũ.
Cậu đến thẳng nhà Hình Thu Vũ.
Hình Thu Vũ vẫn không có nhà, người mở cửa là Yến Lâm Sinh. Yến Lâm Sinh hơi ngạc nhiên vì nhanh như vậy cậu lại tới nữa. Nhưng cô vẫn chào đón cậu vào nhà, rót cho cậu một cốc trà.
Trà xanh thơm phức ngọt dịu, nhấp một ngụm cũng đủ khiến cơ thể ấm lên, dần dần xoa dịu trái tim đang bồn chồn.
Yến Lâm Sinh hỏi cậu: "Tiểu Sâm, con đến tìm Thu Vũ à? Nó không ở nhà."
Lăng Sâm do dự một chút rồi hỏi: "Dì Yến, dì có thể nói con biết Hình Thu Vũ đang ở đâu không ạ? Con muốn đi tìm cậu ấy."
Yến Lâm Sinh cẩn thận nhớ lại lời dặn của Hình Thu Vũ, hắn không nhắc gì về việc có được đưa địa chỉ cho Lăng Sâm không. Thế là cô vui vẻ ghi địa chỉ của Hình Thu Vũ vào một tờ giấy, còn chu đáo dặn thêm mấy giờ hắn sẽ tan làm về nhà. Lăng Sâm nắm chặt tờ giấy, cất vào ốp điện thoại như báu vật. Cậu đang định rời đi thì bị Yến Lâm Sinh giữ lại.
"Đúng lúc lắm. Hôm trước Thu Vũ đi vội quá quên mang mấy quyển sổ theo, nó nhờ dì gửi cho nó. Nay con đi tìm nó, vậy con mang cho nó giúp dì được không?" Yến Lâm Sinh lục lọi một hồi, rút quyển sổ phác hoạ ra đưa cho cậu.
Sổ phác hoạ?
Đầu óc Lăng Sâm ong ong, nửa ngày sau mới tìm lại được giọng nói. Cậu lúng túng đáp: "Dạ..."
Nhịp tim cậu càng lúc càng nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu tạm biệt Yến Lâm Sinh, vội vã rời đi.
Cậu hoảng loạn, tay chân luống cuống mang quyển sổ phác hoạ về. Trong nhà không một bóng người, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng tim đập. Cậu v**t v* bìa sổ hết lần này đến lần khác, nhưng không dám mở ra xem. Cậu sợ rằng nội dung bên trong không phải câu trả lời mình mong muốn, cũng sợ bản thân không thể chấp nhận được.
Bức vẽ bên trong là người Hình Thu Vũ thích đúng không?
Sẽ là ai nhỉ? Ai mà may mắn thế, dễ dàng có được tình yêu của Hình Thu Vũ như vậy?
Lòng bàn tay cậu toát mồ hôi, lòng cậu hoảng hốt như đang bốc cháy. Không có nguồn nước nào dập tắt được ngọn lửa này, ngay cả đầu ngón tay cậu cũng bắt đầu run rẩy.
Rạng sáng, cậu nhắm mắt lại, từng ngóc ngách trong trí óc đều là dáng vẻ tươi cười của Hình Thu Vũ. Hắn cười đến mức sáng chói, khoé miệng cong cong, nói với cậu: "Bức vẽ bên trong chính là người tớ thích, rất rất thích."
Cậu từ từ mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là hai chữ chói loá. Đó là hai chữ mà cậu rất quen thuộc, là hai chữ mà cậu đã viết hàng ngàn hàng vạn lần suốt những năm qua: tên của chính cậu.
Phía sau còn kèm một câu – "Tớ thích cậu."
"Lăng Sâm, tớ thích cậu."
Đồng tử cậu đột nhiên co rụt lại. Cậu gục xuống bàn, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* dòng chữ cứng cáp mạnh mẽ. Tình yêu từ từ chảy tràn, tuôn trào trong trái tim cậu.
Trong một góc vắng lặng, cậu thoáng thấy tình yêu nồng nàn nhưng lặng lẽ của chàng thiếu niên, như một bông hoa hướng dương nở rộ hướng về phía mặt trời.
Cậu ôm cuốn sổ vào ngực, nước mắt lăn dài trên má. Hàng mi đẫm nước khẽ run lên, những giọt nước mắt không thể kìm nén chảy dài xuống ngực. Nhưng khoé miệng cậu lại cong lên.
Gió xuân lướt qua, trăm hoa khoe sắc, chim chóc bay lượn trong sự kinh ngạc, tiếng hót líu lo vang vọng khắp không gian.
Trùng hợp quá, cậu cũng thích tớ...