Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 39

Cậu tay nhanh hơn não, lập tức đặt chuyến bay sớm nhất, bay đến thành phố xa xôi tìm Hình Thu Vũ.

 

Gì mà đừng tìm tớ chứ, đồ khốn kiếp!

 

Giang Vãn Tình về nhà, thấy phòng khách trống rỗng xuất hiện một cái vali thì ngẩn người: "Tiểu Sâm, con đi đâu thế?"

 

"Con đi tìm Hình Thu Vũ." Hai mắt Lăng Sâm bốc cháy." Con muốn trực tiếp nói với cậu ấy một chuyện."

 

"Chuyện quan trọng đến mức phải nói trực tiếp à? Có thể nói mẹ nghe trước được không?" Giang Vãn Tình cười.

 

Lăng Sâm không chút do dự: "Mẹ, con thích Hình Thu Vũ. Mẹ sẽ ủng hộ con chứ?"

 

"Tất nhiên rồi." Điều này đã nằm trong dự đoán của bà. Tảng đá treo lơ lửng trên đầu Giang Vãn Tình được tháo xuống. Bà rón rén lại gần, chạm vào đỉnh đầu Lăng Sâm. "Chỉ cần con thích, mẹ sẽ luôn ủng hộ con. Mẹ luôn tin tưởng con. Mẹ sẽ nói chuyện với bố con, bảo bố con đừng nhắm vào Thu Vũ nữa."

 

Giang Vãn Tình nói vậy rồi, còn gì mà cậu không hiểu chứ?

 

Lăng Sâm ôm quyển sổ phác hoạ, vượt núi băng rừng ngàn dặm, đi gặp người trong lòng đã lâu không thấy.

 

Lâm Thành cách Giang Thành rất xa. Thời tiết Giang Thành vẫn đang ấm áp, vậy mà Lâm Thành như đang vào đông. Gió Bắc gào thét giận dữ, vụt ngang qua người đi đường, sau đó kiêu ngạo rời đi.

 

Có lẽ vì muốn tránh mặt Lăng Sâm nên Hình Thu Vũ mới chạy đến nơi chim không thèm ỉa này. Cũng chẳng biết hắn có quen với ẩm thực địa phương không, có thích nghi được với thời tiết rét lạnh này không, có nghe hiểu khẩu âm nơi đây không.

 

Nghĩ đến những điều đó, Lăng Sâm vừa tức giận vừa đau lòng.

 

Mãi đến hoàng hôn, Hình Thu Vũ mới trở về nhà.

 

Hắn vừa về đã thấy Lăng Sâm đang ngồi xổm trước cửa chung cư. Cậu chỉ mặc độc một lớp áo, cả người run lẩy bẩy. Hắn lập tức hoảng sợ, đánh rơi đồ vật trên tay xuống đất. Hắn lo lắng dụi mũi, mắt đảo láo liên, ho nhẹ thành tiếng. Do dự một lát, hắn mới hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

 

Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi, như là sao cậu lại tìm đến đây? Lâu rồi không gặp, cậu có khoẻ không? Dạo này cậu thế nào? Có nghĩ đến tớ không? Cậu có ăn uống đầy đủ không?... Nhưng những câu hỏi đó đều quá ám muội, sau cùng hắn chẳng thể thốt thành lời.

 

"Tớ không được tới à?" Lăng Sâm cúi đầu khiến người khác không nhìn rõ biểu cảm. Ngữ khí cậu trầm thấp như gió Bắc mang theo tuyết trắng bay đầy trời. "Vậy sao cậu lại vẽ tớ?"

 

Cậu đưa xấp giấy dày cộp cho Hình Thu Vũ. Những trang giấy bỗng rơi xuống đất. Từng trang bị gió cuốn bay lên, để lộ một chữ "Thích" trên đó.

 

Lăng Sâm: "Cậu đang trốn tránh điều gì?"

 

Hình Thu Vũ: "Tớ..."

 

Lăng Sâm: "Hình Thu Vũ, cậu đọc sách chẳng lẽ chỉ đọc trang cuối cùng thôi à?"

 

Hắn cúi đầu không hé răng, mặt đỏ tai hồng, tim đập kịch liệt, hai mắt nhắm nghiền. Cách một lớp mắt kính chỉ thấy hàng mi dài run rẩy của hắn, hệt như những gì cậu từng thấy sau khi tỉnh dậy trong quá khứ.

 

Lăng Sâm thở dài, nhặt những tờ giấy và đồ vật rớt trên đất lên, sau đó kéo người vào nhà, ấn lên ghế sô pha.

 

Cậu chèn đầu gối vào g*** h** ch*n Hình Thu Vũ, nắm lấy cổ áo hắn, cưỡng ép hắn nằm dưới thân mình. "Hình Thu Vũ, tớ muốn cậu trả lời tớ."

 

Có lẽ vì ở lâu trong gió lạnh, Hình Thu Vũ cảm nhận được bàn tay đang nắm cổ áo mình rất lạnh, lạnh lẽo vô cùng. Bàn tay cậu như đang bóp chặt trái tim hắn, tình yêu nóng bỏng trú ngụ trong lồng ngực sôi trào. Nó nhiệt tình quấy loạn, sau đó chậm rãi chảy tràn, nhỏ giọt xuống đầu ngón tay Lăng Sâm.

 

Một giọt nước mắt chảy dài trên mặt hắn, chẳng rõ là nước mắt hay nước mưa. Nhưng nó rất ấm áp, đọng lại thành một vệt dài.

 

Hắn nghe thấy giọng nói Lăng Sâm văng vẳng bên tai –

 

"Cậu thích tớ đúng không?"

 

Ánh mắt hắn lại liếc sang chỗ khác. "Lăng Sâm, tay cậu lạnh quá. Đi tắm trước đã nhé? Tớ đi chuẩn bị nước tắm cho cậu..."

 

Hắn khàn giọng nói, đang định đứng dậy thì bị Lăng Sâm lạnh lùng đẩy ngã xuống ghế sô pha. Một tiếng "rầm" lớn vang lên.

 

Lăng Sâm cụp mắt nhìn hắn, ngọn lửa trong lòng bùng cháy. "Trả lời tớ."

 

Cả hai đều im lặng một lúc. Căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, âm thanh duy nhất còn sót lại là tiếng tim đập bang bang như trống trận, vang vọng khắp căn phòng nhỏ trống trải, hoà quyện vào nhau. Hình Thu Vũ nhắm mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. Nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn gật đầu, khẽ "Ừm" một tiếng.

 

Dù sao cũng không thể làm bạn được nữa.

 

Hắn nghĩ thế, thậm chí còn chờ cậu vung tay tát một cái, mắng hắn vô liêm sỉ, mắng hắn khốn nạn.

 

"Đã biết." Lăng Sâm lau giọt lệ đọng trên khoé mắt hắn. Bàn tay mềm mại v**t v* mặt hắn như trấn an. Cậu thấp giọng hỏi: "Có bạn trai hay bạn gái chưa?"

 

"Chưa..."

 

Chữ "có" còn chưa kịp thốt ra đã bị nụ hôn của Lăng Sâm nuốt vào ngực.

 

Đồng tử Hình Thu Vũ co lại, ngây người nhìn Lăng Sâm đang nhắm mắt hôn lên. Dường như hắn đang không hiểu chuyện gì xảy ra.

 

Kỹ năng hôn của chàng thiếu niên còn non nớt, hai cánh môi cọ xát vào nhau, đoạt lấy thành trì của đối phương. Tay cậu đặt lên ngực hắn, cảm nhận rõ ràng nhịp đập của trái tim. Nhận ra hắn không chuyên tâm, Lăng Sâm bực bội g*m c*n cánh môi mềm mại của hắn, như thể đang khắc lên dấu ấn của riêng mình.

 

Hình Thu Vũ giơ tay xoa xoa vết thương ở khoé môi, ánh mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên và mê man. "Cậu đang cho tớ ăn bữa cuối trước khi chết đấy à?"

 

Giọng Lăng Sâm hơi khàn, giữa mày cậu tràn đầy d*c v*ng. Cậu cười vô tư khiến trái tim hắn lại rung động. "Đừng nói nhảm nữa, muốn hôn nữa không?"

 

Cậu cũng không thèm để ý đến phản ứng của Hình Thu Vũ, ôm lấy mặt hắn, lại lần nữa nhắm mắt hôn xuống. Nhìn hàng mi run rẩy của Lăng Sâm, Hình Thu Vũ vòng tay ôm eo cậu, nhắm mắt lại, thành kính đáp lại cậu.

 

Chẳng biết đã qua bao lâu, lâu đến mức hai người như vừa đánh xong một trận chiến. Tim cả hai đập vang như sấm, thân thể dần nóng lên. Lăng Sâm vùi đầu vào hõm vai Hình Thu Vũ, khẽ cười.

 

Tay Hình Thu Vũ còn đang đặt trên eo cậu, giống như chưa tỉnh mộng

 

Hắn thì thầm gọi tên Lăng Sâm: "Lăng Sâm..."

 

Lăng Sâm vùi mình vào lòng hắn, cuộn tròn như một chú mèo, cười khúc khích: "Hình Thu Vũ, làm bạn trai tớ được không?"

 

"Tớ đang mơ à..."

 

Lăng Sâm cạn lời, cắn Hình Thu Vũ một ngụm. "Có nói chuyện được không?"

 

Hình Thu Vũ rưng rưng nước mắt, cuối cùng run rẩy thốt ra những lời đã muốn nói với cậu ngàn vạn lần trong mơ. Đột nhiên, mơ và thực hoà quyện vào nhau, bàn tay mềm mại ấm áp của Lăng Sâm lau nước mắt cho hắn. Hắn nghe thấy giọng mình vang lên: "Lăng Sâm, tớ thích cậu."

 

"Hình Thu Vũ, xin lỗi cậu nhiều." Lăng Sâm khẽ nói. "Tớ không biết bố tớ đã đối xử với cậu như vậy..."

 

Hình Thu Vũ lại ôm chặt lấy cậu như sợ cậu biến mất. Hắn vùi đầu vào cổ cậu. "Lăng Sâm, đừng nói xin lỗi. Dù thế nào đi nữa thì hiện tại tớ rất vui. Vậy là đủ rồi."

 

"Cho dù đây chỉ là mơ, tớ cũng rất mãn nguyện rồi."

 

"Không phải mơ." Lăng Sâm kéo tay hắn đặt lên tim mình, để hắn chạm vào nhịp tim của mình. "Hình Thu Vũ, không phải mơ, là thật."

 

"Lăng Sâm."

 

"Ơi?"

 

"Tớ yêu cậu rất nhiều."

 

Lăng Sâm hôn khoé môi hắn, mỉm cười. "Tớ biết, tớ cũng vậy."

 

...

 

Mãi đến khi Lăng Sâm vào phòng tắm tắm rửa, Hình Thu Vũ vẫn còn đang lâng lâng, như thể đang bước trên mây, nhẹ bẫng hư ảo.

 

Là mơ ư? Có phải mơ không?

 

Hình Thu Vũ tự tát mình một cái.

 

Đau quá, nhưng vẫn cứ như mơ.

 

Hình Thu Vũ như một con rối gỗ, mang quần áo bẩn của Lăng Sâm ra máy giặt, rồi lấy từ trong túi áo khoác mỏng dính ra ba chiếc bao cao su... vị dâu tây?

 

Nhất định là đang mơ!

 

Lăng Sâm vừa lúc tắm xong. Vì đánh giá thấp độ lạnh của Lâm Thành mà cậu chỉ mang theo quần áo mỏng, thế nên giờ cậu đang mặc đồ ngủ của Hình Thu Vũ. Cả người cậu thấm đẫm mùi hương của Hình Thu Vũ, như thể được đánh dấu độc quyền.

 

Cậu bước đến, cầm lấy bao cao su: "Sao thế, đây không phải là khăn..."

 

Rốt cuộc Lăng Sâm cũng nhìn rõ chữ trên bao bì, hoảng đến nỗi toát mồ hôi hột.

 

Trời má, sao lại là cái này chứ! Lừa đảo à!

 

Hình Thu Vũ cứng đờ, xoay người lại. "Tiểu Sâm, cậu muốn..."

 

Lăng Sâm vội vàng bịt miệng hắn lại, cấm chat hắn, hung hăng uy h**p: "Không, tớ không muốn, cậu cũng không được phép nghĩ đến chuyện đó. Cái này là ngoài ý muốn thôi! Mau quên đi!"

 

Hình Thu Vũ cứng nhắc gật đầu, nhìn dáng vẻ cũng không quên nhiều lắm.

 

Nếu không phải do giấc mơ đêm đó, Lăng Sâm đã không để tâm đến chuyện nhỏ này.

 

Đêm ở Lâm Thành lạnh lơn Giang Thành rất nhiều. Gió Bắc gào thét, đập ầm ầm vào cửa sổ.

 

Giường của Hình Thu Vũ ở đây không lớn, một người ngủ thì ổn, hai người thì hơi quá sức. Nhưng Lăng Sâm rất sợ lạnh, chỉ có thể cuộn cả người trong lòng Hình Thu Vũ.

 

Vòng tay Hình Thu Vũ rất ấm.

 

Trăng sáng sao thưa, gió rít gào giận dữ.

 

Xoẹt – gói đồ màu hồng được mở ra.

 

Cậu lấy thứ bên trong ra, xúc cảm lạnh lẽo khiến cậu rùng mình, đầu óc hơi tê dại.

 

Lăng Sâm nhắm mắt lại, khuôn mặt Hình Thu Vũ tự động hiện ra trong đầu. Mỉm cười hoặc e thẹn, tỉnh táo hay say giấc, tất cả đều rõ ràng đến mức có thể thấy cả hàng mi đang run rẩy của hắn.

 

d*c v*ng dâng trào, tay cậu di chuyển nhanh hơn, cậu gọi tên Hình Thu Vũ.

 

Hình Thu Vũ đến gần, ôm cậu từ phía sau, vùi đầu vào cổ cậu, tham lam hít hà mùi hương trên người cậu. Hắn hỏi: "Tiểu Sâm đang làm gì thế?"

 

Cậu nghe thấy giọng mình nghẹn ngào, nhuốm màu t*nh d*c không thể kìm nén. Cậu nói với Hình Thu Vũ: "Hình Thu Vũ, giúp tớ với."

 

Lời còn chưa dứt, một nụ hôn đã rơi xuống cổ cậu, nóng rực, thẳng xuống một đường. Dường như hắn có thể cắn cậu bất cứ lúc nào, như hắn đã kiềm lại, chỉ nhẹ nhàng m*t mát, để lại dấu vết mờ ám.

 

Xúc cảm lạnh lẽo dần biến mất, thay vào đó là cái chạm ấm áp mềm mại. Lăng Sâm ngửa đầu ra sau, nắm chặt tóc Hình Thu Vũ.

 

Chất lỏng tích tụ cuối cùng cũng được giải phóng – Lăng Sâm tỉnh giấc.

 

Sức nóng trên mặt còn chưa tiêu tan, Lăng Sâm đã cảm thấy toàn thân ẩm ướt. Tâm cậu chết lặng. Cậu đành phải tranh thủ lúc Hình Thu Vũ chưa tỉnh, chạy nhanh vào phòng tắm... thay đồ.

 

Cậu rón rén bước vào phòng tắm, vừa thay được một nửa thì Hình Thu Vũ dụi mắt bước vào.

 

Hắn không đeo kính, cũng chẳng để ý Lăng Sâm đang làm gì, chỉ thuận miệng hỏi. "Tiểu Sâm, cậu đang làm gì thế?"

 

Lăng Sâm: "Im lặng, nhắm mắt, xoay người lại!"

 

Hình Thu Vũ làm theo lời cậu. Đến khi Lăng Sâm thay đồ xong, hắn mới nhận ra cậu vừa làm gì. Hắn buồn cười ôm lấy Lăng Sâm: "Tớ có thể hôn cậu không?"

 

Lăng Sâm vẫn còn xấu hổ vì giấc mơ đêm qua. Cậu quay mặt đi, nhỏ giọng nói: "Muốn hôn thì cứ hôn đi. Giờ cậu là bạn trai tớ mà, không cần hỏi những câu này."

 

Giống giấc mơ đêm qua vậy, rất tốt, cậu rất thích.

 

Hình Thu Vũ cẩn thận hôn cậu, nhưng lại hôn vào cổ. Cậu thấy ngưa ngứa, chân cũng mềm nhũn.

 

"Đủ rồi Hình Thu Vũ. Đừng gặm cổ tớ như cổ vịt nữa, tớ không ngon đâu." Mặt Lăng Sâm càng đỏ hơn.

 

Cảm nhận được phản ứng của người trong lòng, Hình Thu Vũ hỏi: "Tiểu Sâm có cần tớ giúp không?"

 

"Không cần!" Lăng Sâm nhe răng, rồi lại được ôm chặt vào lòng.

 

Hình Thu Vũ nhéo nhéo vành tai đỏ ửng của cậu, thì thầm: "Lăng Sâm, tớ yêu cậu."

 

"Tớ biết tớ biết, cậu phiền quá đi à." Lăng Sâm chủ động vòng tay ôm eo hắn, áp cả người vào lồng ngực hắn. Hai cơ thể khít chặt lấy nhau không một kẽ hở. "Tớ cũng yêu cậu."

Bình Luận (0)
Comment