Lời Yêu Đến Muộn - Lâm Du Niên

Chương 40

Nhân lúc còn chưa vào học, Hình Thu Vũ bị dụ dỗ về Giang Thành. Lăng Sâm dẫn hắn đến gặp bố để công khai mối quan hệ của cả hai.

 

Chẳng biết mẹ cậu đã thuyết phục bố như thế nào, nhưng khi Lăng Sâm nói chuyện với bố, ông chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, xem như ngầm đồng ý.

 

Để ăn mừng việc cuối cùng họ cũng ở bên nhau, hai người ngồi xe buýt ba tiếng đồng hồ để đến nông trại ăn món gà hâm ngũ chỉ mao đào chính hiệu.

 

(*) Ngũ chỉ mao đào hay còn gọi là cây Vú bò lông, là một loại cây rễ thuốc có rất nhiều công dụng tốt.

 

Nông trại này do Đoạn Tịch giới thiệu. Y nói nguyên liệu ở đây đảm bảo chất lượng.

 

Quả nhiên, vừa xuống xe, hai người đã thấy ngay Đoạn Tịch. Đây là một trong những xí nghiệp của gia đình y. Lúc bọn họ đến, Đoạn Tịch đang trải nghiệm cuộc sống bên trong.

 

"Kính chào quý khách, mời vào mời vào!" Đoạn Tịch thấy hai người nắm tay nhau thì cười khà khà. "Làm lành rồi à?"

 

Lăng Sâm: "Tụi tớ có cãi nhau đâu. Giờ chúng tớ hẹn hò rồi."

 

"Hoá ra trước đây chưa hẹn hò à?" Đoạn Tịch sửng sốt. "CP tớ ship thành thật rồi sao?"

 

Lăng Sâm: "Mỗi ngày ngoài việc đu CP ra thì cậu còn làm gì nữa vậy?"

 

Đoạn Tịch nghiêm túc nói: "Tớ theo đuổi người ta."

 

"Dùng tiểu thuyết tổng tài bá đạo theo đuổi à?" Lăng Sâm tưởng tượng một chút, cảm thấy lạnh sống lưng, không nỡ nhìn thẳng cảnh quan tuyệt mỹ đó.

 

Hình Thu Vũ tò mò hỏi, hơi hơi muốn thử: "Mấy cái đó có hiệu quả thật không?"

 

Đoạn Tịch gật đầu: "Có chứ. Tớ đã gặm hết mấy cuốn "Cục cưng bé nhỏ trốn đâu rồi?", "Con đường theo đuổi vợ yêu của tổng giám đốc" và "Cô gái kia, cô là người trong lòng của tôi" rồi. Tớ cũng đã áp dụng vào thực tiễn, hiệu quả rất rõ rệt."

 

Lăng Sâm kinh ngạc: "Lớp trưởng mà cũng thích mấy thứ này à?"

 

Đoạn Tịch lắc đầu: "Cậu ấy bảo tớ nên đọc những cuốn sách nghiêm túc hơn."

 

Cả hai: "..."

 

Đoạn Tịch cười rạng rỡ, không hề nhụt chí. "Nhưng cậu ấy cười rất tươi, vậy là đủ rồi. Hầy, tính ra nó cũng khá hữu ích mà."

 

Xong rồi, thấm gia vị rồi.

 

Phải thừa nhận là món gà hầm ngũ chỉ mao đào ở nhà Đoạn Tịch thật sự rất ngon. Gà là gà thả vườn được nuôi trên núi, ăn côn trùng và ngũ cốc, ít dùng thức ăn chăn nuôi. Mỗi miếng thịt đều tươi ngon, dai giòn và không hề bị ngấy. Đúng chuẩn là gà ngon.

 

Phần tuyệt vời nhất phải kể đến món canh, với hương thơm béo ngậy, đậm đà từ ngũ chỉ mao đào mọc dại, mang đến vị thanh ngọt hấp dẫn. Ngay cả Hình Thu Vũ, người vốn ăn ít, cũng uống hết ba bát to.

 

Ba người ăn rất ngon miệng. Hình Thu Vũ đang định trả tiền thì bị Đoạn Tịch ngăn lại. "Hôm này ngài Đoạn đây cao hứng nên sẽ đãi các cậu. Chúc các cậu trăm năm hạnh phúc, nhớ nhả vía cho tớ nhé."

 

"Ngài Đoạn thật hào phóng!" Lăng Sâm ôm quyền với y. "Đợi đến khi cậu và lớp trưởng bên nhau, tụi tớ sẽ tặng cho hai người một loạt tác phẩm như "Dù cho mưa gió thế nào, kỳ thi Đại học vẫn luôn chờ bạn" để hai người ôn lại hồi ức thanh xuân.

 

Đoạn Tịch hoảng sợ: "Lấy oán trả ơn!"

 

Lăng Sâm cười nham hiểm: "Hahahaha –"

 

Cơm nước xong xuôi thì cũng đã khuya, Đoạn Tịch dọn dẹp một phòng khách trong nhà nghỉ cho họ ở. "Hai cậu chung chăn chung gối bao nhiêu lần rồi? Ngủ chung phòng chắc không sao đâu nhỉ?"

 

Hiện tại da mặt Lăng Sâm rất mỏng. Vừa nhắc đến chuyện chung chăn chung gối, cậu lại nhớ đến giấc mơ hoang đường hôm ấy. Mặt cậu đỏ bừng, vội vàng đuổi y đi. "Được được, cậu đừng quấy rầy Hình Thu Vũ nghỉ ngơi."

 

Cũng chẳng biết Đoạn Tịch nghĩ đến chuyện gì, mắt y sáng quắc lên như những ngôi sao nhỏ trên trời. Y vừa chạy vừa cười.

 

Lăng Sâm thở phào nhẹ nhõm, vừa ngồi xuống thì điện thoại đã reo lên. Cậu thuận tay mở ra, bị vô số tin nhắn ập đến làm cho sững sờ.

 

Bọn họ đã tạo một nhóm chat, ai nấy cũng kinh ngạc mà nhắn lia lịa hàng trăm tin, nhưng có thể tóm gọn lại bằng câu sau: Trời ạ, không phải hai người quen nhau lâu rồi à? Lò vi sóng ư?

 

Chẳng cần nghĩ cũng biết ai đã tiết lộ.

 

Mọi người: Chúc phúc nhé, đẩy thuyền, kể thêm đi.

 

Lăng Sâm: Tớ sẽ liều mạng với đám ăn không ngồi rồi các cậu!

 

Cậu nổi giận, mở khung chat với Đoạn Tịch ra: Đồ khốn! Tuyệt giao năm phút!

 

"Sao thế?" Hình Thu Vũ xích lại gần ôm lấy cậu.

 

Lăng Sâm thuận thế nằm gọn trong ngực hắn, hơi buồn bực hỏi: "Sao ai cũng nghĩ chúng ta đã bên nhau lâu rồi ấy nhỉ? Chẳng có chút ngạc nhiên nào cả."

 

"Chắc là vì ánh mắt tớ nhìn cậu quá lộ liễu." Hình Thu Vũ nói.

 

Lăng Sâm ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn chăm chú vào mắt hắn. Đồng tử hắn nhạt màu, hệt như cốc trà phản chiếu ánh trăng. Mắt hắn đong đầy ý cười, nhìn thẳng vào bên trong có thể thấy tình yêu chẳng thể che giấu.

 

"Hình Thu Vũ." Lăng Sâm gọi tên hắn.

 

"Ơi?"

 

Thời tiết hôm đó rất đẹp, trên đường là ánh trăng xuyên qua rừng trúc. Mở cửa sổ ra là có thể đón làn gió nhẹ thổi vào, đúng là ngày đẹp trời hiếm hoi.

 

Nhà nghỉ yên tĩnh lạ thường, bên ngoài có tiếng côn trùng rả rích, tiếng ếch nhái vang vọng, nhưng trong phòng lại tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.

 

Lăng Sâm thản nhiên chạm vào cánh tay Hình Thu Vũ, mở trang ghi chú trên điện thoại ra.

 

Hình Thu Vũ nghi ngờ nhìn cậu, mặt mũi hoang mang.

 

Lăng Sâm khẽ hỏi: "Tớ sửa biệt danh của cậu nhé?"

 

Hình Thu Vũ gật đầu, Lăng Sâm nói gì cũng được.

 

Nhưng sẽ đổi thành gì đây?

 

Hắn chăm chú nhìn Lăng Sâm xoá chữ "Anh" đi, sau đó đổi thành "mon ange", theo sau là biểu tượng ngôi sao nhỏ.

 

Hình Thu Vũ từng học tiếng Pháp trong thời gian ngắn, đương nhiên hắn biết nghĩa của nó. Nhìn thấy từ tương tự, nơi mềm yếu nhất trong lòng hắn bị va đập thật mạnh, như hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo nên những gợn sóng lăn tăn.

 

Hình Thu Vũ mím môi, cố gắng để không nhoẻn miệng cười. Nhưng Lăng Sâm bên cạnh lại cười không ngừng, ghé sát tai hắn hỏi: "Sao thế? Sao cậu lại đỏ mặt?"

 

"Cậu phát hiện rồi à..." Hình Thu Vũ hơi chột dạ. "Phát hiện khi nào thế?"

 

"Sau khi biết cậu thích tớ, tớ đã tra cứu thử. Giấu kĩ quá đó nha."

 

"Sao cậu không nói gì thế?"

 

"Mặt cậu đỏ quá à!"

 

(*) Biệt danh Hình Thu Vũ đặt cho Lăng Sâm là "mon soleil", nghĩa là "Mặt trời của tôi" trong tiếng Pháp. Biệt danh Lăng Sâm đặt cho Hình Thu Vũ là "mon ange", nghĩa là "Thiên thần của tôi". Cả hai đều là cách gọi trìu mến dùng để gọi người thân yêu.

 

...

 

Sau khi rước được Hình Thu Vũ về dinh, Lăng Sâm đã khoe khoang không biết bao nhiêu ngày trên mạng. Cuối cùng, cậu quyết định livestream để bày tỏ niềm vui của mình. Để làm điều đó, cậu còn mời cả Hình Thu Vũ, anh trai nhỏ được khán giả yêu thích nhất, chơi cùng.

 

Vừa livestream đã có rất nhiều khán giả ùa vào, khiến màn hình bị đơ mất vài giây. Sau đó bình luận nhảy liên hồi.

 

[Đi làm mệt mỏi quá]: Wow, hôm nay anh trai nhỏ trở lại có giới hạn thời gian nè!

 

[Tôi đang uống thuốc bổ ở chỗ làm]: Hôm nay trông Mộc Mộc Nhĩ tươi tắn quá! Có chuyện gì vui à?

 

[Làm biếng đi làm quá]: Là vì anh trai nhỏ à? Kkk.

 

Lăng Sâm chọn vài câu để trả lời: "Trở lại nhưng không giới hạn thời gian. Người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, đúng là có liên quan đến cậu ấy. Còn chuyện gì ư? Không nói cho cậu biết đâu."

 

[Sáng tối]: Đồ xấu xa.

 

[Sáng tối]: You bad bad.

 

[Sáng tối]: You cry cry.

 

Lăng Sâm cười phá lên, mặc kệ mọi người hỏi thêm cái gì, cậu không trả lời nữa.

 

Mất một lúc lâu sau bình luận mới quay lại chủ đề chính của buổi livestream hôm nay: "Hôm nay live game Xích Vân hả?"

 

"Xích Vân" là một game kinh dị mới ra mắt, xoay quanh ma quỷ quái vật. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải ma quỷ, mà là câu chuyện sau lưng của từng nhân vật ăn thịt người.

 

Bởi vì quá đáng sợ, nên nó vừa ra mắt đã lập tức trở thành trò chơi được yêu thích trong giới streamer game kinh dị. Nửa đêm mà vẫn livestream thì chín trên mười đều đang chơi Xích Vân. Tương tự, cũng vì quá đáng sợ mà mọi phòng livestream đều tràn ngập tiếng gào thét la hét, thậm chí còn kinh hoàng hơn cả trong game.

 

Lăng Sâm cũng có biết về chuyện này. Cậu sợ ma, tất nhiên cậu không muốn live rồi.

 

Ngay khi định từ chối, cậu bỗng nhớ lại lời hứa trước đây: Cậu sẽ live game kinh dị khi đạt được số người theo dõi nhất định. Giờ cậu đã đạt được mục tiêu đó rồi, vậy mà mãi vẫn chưa live.

 

Năm đó cậu còn quá trẻ, căn bản không nghĩ tới hứng thú livestream nhất thời của mình sẽ kéo dài nhiều năm như vậy.

 

Nếu cậu đã hứa hẹn thì sao nuốt lời được? Thay vì chọn ngày chi bằng live hôm nay cho xong, thà chết sớm còn hơn chết muộn. Chốt hôm nay đi.

 

Lăng Sâm nuốt nước bọt, nhìn thoáng qua bầu trời đen kịt bên ngoài, rồi lại liếc nhìn đồng hồ treo tường đang điểm 12 giờ. Cuối cùng, cậu đón nhận ánh mắt dịu dàng của Hình Thu Vũ, cứng nhắc nhấp chuột mua game.

 

Rất nhanh game đã tải xong, tiếng nhạc ma quái vang lên. Bài hát không nghe rõ ca từ, chỉ mơ hồ nghe ra là một đứa trẻ đang hát một bài đồng dao có giai điệu ma quái. Tiếng cười hi hi ha ha truyền từ tai trái sang tai phải, xen lẫn tiếng khóc sầu bi khiến người nghe dựng góc gáy.

 

Lăng Sâm không đóng cửa sổ, một cơn gió đêm thổi qua khiến da gà cậu dựng lên. Cậu sợ tới mức hét lên.

 

Sắc mặt Lăng Sâm tái nhợt, giọng nói run rẩy. Cậu quay sang nói với Hình Thu Vũ: "Hình Thu Vũ, tớ sẽ bảo vệ cậu. Đừng sợ."

 

Hình Thu Vũ lén nắm chặt tay Lăng Sâm, nhéo nhéo vài cái, thong dong bình tĩnh đáp: "Ừm, đại ca bảo vệ em nhé."

 

Lăng Sâm tiếp tục run rẩy: "Đừng sợ."

 

"Có cậu ở đây, tớ không sợ gì cả." Hình Thu Vũ bật cười. Hắn muốn ôm Lăng Sâm, nhưng camera vẫn đang quay.

 

Lăng Sâm hung tợn nhe răng: "Không được cười!"

 

"Được, không cười!" Tay Hình Thu Vũ làm động tác kéo khoá, không nói gì nữa mà chỉ x** n*n lòng bàn tay cậu an ủi, xoa đến mức mặt cậu nóng bừng.

 

Giở trò trước mặt nhiều người như vậy giống như đang lén lút yêu đương, vừa k*ch th*ch vừa ám muội.

 

Bình luận bùng nổ rồi.

 

[Tôi có thực sự cần công việc này không?]: Ai mới là người đang sợ chứ!

 

[Cần]: Mộc Mộc Nhĩ tiến lên!

 

[Có tiền mua tiên cũng được]: Có ~ cậu ~ ở ~ đây ~ tớ ~ không ~ sợ ~ gì ~ cả, lặng lẽ đẩy thuyền.

 

[Không có tiền còn đáng sợ hơn thấy ma]: Đừng đẩy nữa, Mộc Mộc Nhĩ nói nhiều lần rồi mà. Bọn họ chỉ là bạn bè thôi.

 

Lăng Sâm đương nhiên đã thấy bình luận của [Không có tiền còn đáng sợ hơn thấy ma]. Cậu chột dạ quay mặt đi.

 

Ngại quá, tui phản bội mọi người rồi.

 

Cậu nhẹ giọng nói: "Có thể đẩy thuyền, đừng đẩy đi quá xa là được.

 

[Thu nhập một triệu một tháng không phải mơ]: Ba ơi mẹ ơi, hôm nay con đã được sinh ra!

 

[Sáng dậy vẫn phải đi làm]: Vậy tụi tui có thể gọi cậu ấy là anh chồng được không?

 

Anh chồng á? Tui gọi mới đúng chứ!

 

Lăng Sâm: "Không cho."

 

Lăng Sâm: "Chơi thôi chơi thôi, đừng ship CP nữa."

 

Cậu lại gây ra trận cười khác ở khu bình luận.

 

Gián đoạn một hồi, nỗi sợ hãi của Lăng Sâm cũng đã lắng xuống. Cậu tranh thủ tận dụng lúc gan lớn để chơi qua cốt truyện, một đường vượt ải đánh bại tất cả kẻ thù, rồi cuối cùng lại bị một NPC ma vô tội qua đường doạ chết khiếp.

 

NPC ma bất ngờ đến gần màn hình. Khi nhạc nổi lên, nó trông như thể sắp bò ra ngoài. Mái tóc đen nhánh ướt sũng kia dường như đã chạm vào tay cậu.

 

Lăng Sâm sợ hãi không dám nhìn, cả người lảo đảo, bám chặt lấy cánh tay Hình Thu Vũ. Cậu kéo hắn vào camera, sợ đến mức gọi mẹ.

 

[Chúc mừng năm mới]: Ối chà chà, anh Vũ đẹp trai quá.

 

[CP nhà tôi đang phát kẹo]: Hèn chi Mộc Mộc Nhĩ muốn ăn mảnh, không rộng lượng chút nào.

 

[Khát chết tôi rồi]: Phê bình kịch liệt!

 

Hình Thu Vũ không để ý nhiều như vậy. Hắn vừa cho Lăng Sâm mượn tay, vừa giúp Lăng Sâm vượt ải.

 

Là học sinh xuất sắc, đầu óc hắn nảy số nhanh hơn người thường, chơi game cũng chơi giỏi hơn người khác. Dù là lần đầu tiên chơi, hắn lại thành thạo như thể đã chơi vô số lần.

 

Hắn gần như vượt qua tất cả các thử thách của NPC ma ngay lập tức. Chưa đến một tiếng, trò chơi đã được phá đảo. Nhạc nền vui vẻ rộn ràng của dương giới vang lên.

 

Lăng Sâm thò đầu ra từ gầm bàn: "Phá đảo rồi à?"

 

"Phá đảo rồi." Hình Thu Vũ thuận tay xoa đầu cậu. "Hết sợ rồi."

 

Lăng Sâm: "Vốn dĩ tớ có sợ đâu. Tớ chỉ là... làm lố lên thôi."

 

Cậu ngân nga một bài hát, chụp màn hình rồi đăng lên mạng xã hội với dòng chú thích: Qua rồi, tui vô địch.

 

Có nhiều người xem không rõ chuyện cũng hưởng ứng.

 

[Khi nào mới có lương?]: Trời ạ, Mộc Mộc Nhĩ phá đảo Xích Vân rồi. Hoá ra cậu ấy không sợ trò này.

 

Lăng Sâm cười hì hì, vẻ hoảng loạn ban nãy đã hoàn toàn biến mất. "Chuyện nhỏ ấy mà, sao có thể làm khó tui được chứ?"

 

[Tôi muốn ăn ngũ cốc]: Trời có sập xuống cũng có Mộc Mộc Nhĩ chống đỡ.

 

[Tôi muốn mua sách]: Mộc Mộc Nhĩ vừa sợ tới mức gào khóc gọi mẹ đâu rồi?

 

Lăng Sâm ho nhẹ một tiếng: "Đó là nhân cách thứ hai của tui."

 

[Tôi muốn ngủ]: Vậy nhân cách thứ nhất của cậu ngầu lắm đấy. Mau chia sẻ cho tụi tui đi, không cho ăn mảnh!

 

Ăn mảnh gì cơ? Cậu chẳng hiểu gì cả.

 

Lăng Sâm lướt lại bình luận một chút, cuối cùng cũng hiểu. Hoá ra là Hình Thu Vũ đã không cẩn thận lọt vào camera.

 

Cậu khó chịu bĩu môi, có cảm giác báu vật của riêng mình bị người ta nhìn lén. "Không cho nhìn. Nhìn tui còn chưa đủ à? Tui không đủ đẹp trai à?"

 

[Tiền từ khắp nơi đổ về]: Gấp đôi trai đẹp chẳng phải càng tốt hơn sao?

 

Lăng Sâm tức giận tắt camera: "Hết trai đẹp rồi!"

Bình Luận (0)
Comment