Sau khi bố mẹ cậu chấp nhận Hình Thu Vũ, họ gần như đã phó thác cậu hẳn cho hắn, thậm chí đi du lịch cũng không dẫn cậu theo. Cậu về nhà mới phát hiện mình quên mang chìa khoá, gọi điện cho bố mẹ mới biết họ đã đi du lịch, năm nay không về ăn Tết. Chỉ còn mình cậu lẻ bóng một mình, nhà cũng không vào được.
Rõ ràng là một ngày nắng chói chang, vậy mà cậu cảm giác như tuyết đang rơi dày đặc. Lòng người thật lạnh lẽo.
Thế là vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Lăng Sâm lên đường đến nhà bạn trai.
Bạn trai cậu vẫn chưa về đến nhà, chỉ có một mình Yến Lâm Sinh. Từ nhỏ cô đã yêu thích Lăng Sâm, làm sao có thể đuổi cậu đi được? Cô không nói hai lời dẫn cậu vào phòng Hình Thu Vũ, bảo cậu cứ yên tâm ở lại, coi đây là nhà của mình.
Lăng Sâm đã lặng lẽ "bắt cóc" người mà cô nuôi dưỡng mười mấy năm, yêu thương hơn cả con ruột, làm bạn trai. Chẳng biết Hình Thu Vũ đã nói chuyện này với Yến Lâm Sinh hay chưa. Lăng Sâm bỗng nhiên áy náy.
Sau đó, cậu nghe Yến Lâm Sinh cảm thán: "Thu Vũ thích con nhiều năm như vậy, bây giờ cũng coi như được như ý nguyện. Tiểu Sâm, cảm ơn con đã thích Thu Vũ nhé."
Lăng Sâm lập tức ngẩng đầu. "Dì Yến, dì biết hết rồi ạ..."
Yến Lâm Sinh gật đầu, thản nhiên đưa cậu một cuốn album. "Hôm nọ thằng bé gọi điện hỏi dì có phải nó đang nằm mơ không, dì đã đoán được rồi."
Lăng Sâm mở cuốn album ra, mỗi trang bên trong đều nhét đầy ảnh của của cậu. Ảnh tốt nghiệp mẫu giáo, ảnh chụp chung với các giáo viên tiểu học ở hội thao, ảnh chụp vào hôm sinh nhật Hình Thu Vũ, ảnh chụp chung hôm pháo hoa, ảnh chụp một người hôm dán câu đối,... tất tần tật các ảnh từ nhỏ đến lớn. Ngay cả Lăng Sâm cũng không có bộ sưu tập đầy đủ như vậy.
Mỗi một tấm ảnh đều được chủ nhân cất giữ cẩn thận, một hạt bụi cũng không có, đủ để chứng minh chủ nhân trân trọng nó đến mức nào.
"Thằng bé này mệnh cũng khổ, mẹ nó ốm yếu từ nhỏ, liều mạng sinh Thu Vũ. Nó vừa chào đời, mẹ nó còn chưa kịp nhìn mặt con thì đã chết." Yến Lâm Sinh thở dài.
Dù đã quen biết Hình Thu Vũ nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên Lăng Sâm nghe chuyện về gia đình hắn.
"Còn chú thì sao ạ?" Lăng Sâm đau lòng hỏi.
Cậu chỉ gặp bố của Hình Thu Vũ khi còn rất nhỏ, sau đó chưa bao giờ gặp lại, ngay cả mặt mũi cũng mơ hồ không nhớ rõ.
"Mấy năm sau ông ấy cũng lâm bệnh, đi theo mẹ nó rồi."
Câu nói nhẹ nhàng bâng quơ phản ánh thời thơ ấu khốn khó của Hình Thu Vũ.
Lăng Sâm há miệng th* d*c, chỉ có thể nói ra hai từ "Xin lỗi".
Yến Lâm Sinh cười nói: "Đừng xin lỗi, dì còn phải cảm ơn con nữa."
"Thu Vũ là một đứa trẻ có nội tâm tinh tế, lại trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác. Từ nhỏ nó đã nhận thức được mọi chuyện, ôm hết mọi lỗi lầm vào người, cho rằng bản thân hại chết bố mẹ. Nếu không nhờ con, làm sao nó có thể vượt qua được?"
"Dì Yến kể những chuyện này cho con, chỉ hy vọng con có thể đối xử tốt với nó. Nó thực sự rất yêu con, yêu nhiều hơn cả những gì con tưởng tượng."
Đêm đến, Lăng Sâm nằm trên giường Hình Thu Vũ, trằn trọc mãi không ngủ được.
Chẳng hiểu sao một bóng hình bé nhỏ bỗng hiện lên trước mắt Lăng Sâm. Nó không thích nói chuyện, chẳng có chút tinh thần phấn chấn nào đúng với độ tuổi. Hai mắt nó bình tĩnh không gợn sóng, như một đầm nước lặng sâu không thấy đáy. Ngay cả khi bị những đứa trẻ hư vây quanh bắt nạt, nó cũng không nói một lời, thậm chí còn không khóc.
Những năm tháng trước khi họ gặp nhau, Hình Thu Vũ đã sống như thế nào.
Cậu đột nhiên rất muốn ôm chặt lấy Hình Thu Vũ bé con, nói cho hắn biết hắn không sai, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Và cậu thật sự đã làm vậy.
Bóng dáng bé nhỏ rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói rụt rè như không thể tin nổi: "Thật ạ?"
"Thật. Sau này em sẽ là một học sinh cực kỳ xuất sắc, đỗ vào một ngôi trường cực kỳ tốt, có một nhóm bạn cùng chung chí hướng, trở thành niềm tự hào của bố mẹ. Em còn có một người bạn trai yêu thương em hết mực." Lăng Sâm chìa tay ra. "Không tin thì móc ngoéo nhé, ai nói dối sẽ thành cún con."
"Bạn trai là gì ạ?" Hình Thu Vũ bé con hỏi.
"Là người nhà cả đời của em." Lăng Sâm cười đáp.
Cuối cùng Hình Thu Vũ bé con cũng cười. "Vậy sau này anh sẽ là bạn trai em ạ?"
"Bí mật."
"Móc ngoéo."
...
"Lăng Sâm? Sao thế?" Hình Thu Vũ nhẹ nhàng hỏi, bắt lấy bàn tay đang nắm loạn cổ áo của mình.
Lăng Sâm mơ màng mở mắt. Bên ngoài trời đã sáng, trước mắt là gói hàng bạn trai vừa được chuyển phát nhanh về nhà.
Mắt Lăng Sâm cay cay, nhào lên ôm chầm lấy hắn. "Mừng anh về nhà, em nhớ anh lắm."
"Em mơ à?" Hình Thu Vũ cúi đầu hôn lên trán cậu, thuận thế ôm chặt cậu vào lòng.
"Ừm, mơ thấy bạn trai đặt hàng trước."
Hình Thu Vũ: "Hả?"
Lăng Sâm cũng không giải thích, chỉ giục hắn mau đi ngủ. Sau khi hắn ngủ, cậu mới rón rén ra khỏi cửa.
Mãi đến giữa trưa Hình Thu Vũ mới tỉnh. Trời bên ngoài đang mưa tí tách tí tách. Hắn đảo quanh nhà một vòng, không thấy ai thì hơi sốt ruột. Hắn đang định gọi cho cậu thì thấy cậu đẩy cửa bước vào, tay xách theo một cái bánh kem lớn.
Lăng Sâm: "Ui, anh tỉnh rồi à? Lát nữa mọi người mới đến, anh cứ thong thả."
Hình Thu Vũ càng ngây ngốc hơn: "Hôm nay là sinh nhật ai à?"
"Anh đoán xem."
Những người khác rất nhanh đã đến. Ngay cả Đoạn Tịch sống xa nhất cũng đến trong vòng một tiếng, người còn đang mặc vest. "Kẹt xe quá. Lúc tớ đến thì trời đang mưa, tớ vừa mới họp xong nên bị trễ giờ. Chắc chưa muộn đâu nhỉ?"
Lăng Sâm: "Chưa đâu. Thứ tớ nhờ đâu rồi?"
"Tiêu Thanh đang lấy. Cậu ấy nói mắt tớ quá kém, chọn không nên hồn." Đoạn Tịch hừ cười một tiếng. "Sao mắt thẩm mỹ của tớ kém được chứ? Ánh mắt tớ tốt lắm đấy! Nếu không sao có thể thích cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên được."
"Theo đuổi được rồi à? Khi nào thế?" Từ Tiêu Nguyệt hỏi.
Gần đây y đang ganh đua thành tích với Sở Vân Hành. Hai người học cùng trường, cùng chuyên ngành, còn cùng chuẩn bị thi lên thạc sĩ. Cả hai đã không dùng điện thoại trong thời gian dài, giờ đang nhìn mọi thứ xung quanh với vẻ khó hiểu.
"Lúc mà cậu với Sở Vân Hành đình chiến ấy."
Hai người họ đình chiến đã là chuyện của nửa năm trước. Có thể thấy được quyết tâm rời xa điện thoại của họ lần này khá thành công.
Kỳ lạ hơn là Sở Vân Hành xài mạng 2G cũng ngẩng đầu lên. "Cậu thích lớp trưởng từ bao giờ cơ? Sao tớ lại không biết? Chết tiệt, mọi người giấu tớ hết à?"
Đoạn Tịch cạn lời: "Lớp 11 tớ đã nói sẽ phấn đấu vì tình yêu mà. Chẳng phải cậu còn thua khi so thành tích với tớ nữa à?"
"Hả? Thì ra lúc đó cậu không nói về cô vợ ảo của mình..."
Từ Tiêu Nguyệt chen ngang, gửi cho anh Wechat của quản lý một tiệm canh hầm rất ngon.
Hai mắt Sở Vân Hành rưng rưng: "Vẫn là cậu hiếu thảo."
Từ Tiêu Nguyệt: "Canh óc heo ở quán này rất hợp với cậu đấy. Có rảnh thì uống vài bát, uống gì bổ nấy, bồi bổ đầu óc."
Trần Uẩn phiên dịch chính xác: "Ý cậu ấy nói cậu là heo."
Tạm dừng một chút, bản dịch trở nên chính xác hơn: "Chú heo ngu ngốc."
"Tớ sẽ liều mạng với cậu!" Sở Vân Hành ôm ngực đau khổ. "Con trai bất hiếu khiến ta vô cùng đau lòng, gia môn bất hạnh."
"Hừ, ai là người một nhà với cậu chứ?"
Mấy chú gà con tiểu học cãi nhau một hồi thì chuông cửa reo lên. Mở cửa ra thì thấy hai người đàn ông mặc vest chỉnh tề, trông còn chín chắn hơn cả Đoạn Tịch. Một người đầu đen, một người đầu bạc. Trong tay họ mà mấy bó hoa hướng dương vẫn còn dính ướt mưa.
Bó hoa nở rộ rực rỡ làm bừng sáng cả căn nhà.
Đầu Hình Thu Vũ đầy dấu chấm hỏi: "Hai anh đến nhầm chỗ ạ?"
Hai người đàn ông lên tiếng, nhưng lại là giọng nói của Diệp Tiêu Thanh và Hạ Cốc Vũ: "Hình Thu Vũ, là tụi tớ nè! Tụi tớ mới đi sự kiện về, chưa kịp thay đồ nữa."
Hạ Cốc Vũ thò đầu vào. "Mọi người tới hết rồi à? Tụi tớ có tiện thay đồ không?"
Lăng Sâm vội vàng nhận hoa từ tay họ, ngượng ngùng dẫn họ vào nhà vệ sinh. "Xin lỗi nha, tớ nhờ vả hơi gấp. Tớ sẽ gửi tiền vé vào cửa cho các cậu sau."
"Không cần đâu, tụi tớ đi đâu cũng như đi chơi mà." Hai người xua xua tay.
Nói thì nói thế, nhưng Lăng Sâm vẫn tặng cả hai bộ goods phiên bản giới hạn như lời tạ lỗi, khiến họ phấn khích một lúc lâu.
Hai người thay trang phục thường ngày, tháo giày cao gót ra. Tổng giám đốc bá đạo lập tức hoá thân thành các mỹ nữ, lúc này mới khiến người ta cảm thấy quen thuộc.
Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành, hai chàng trai siêu thẳng, trợn mắt há mốc mồm, vỗ vai Đoạn Tịch. "Người anh em, vất vả rồi."
Đoạn Tịch: "Hehe, tớ quen rồi. Mặc đồ thường là bà xã, cosplay thì thành giáo viên. Tớ thắng đời rồi."
Mọi người đều đã có mặt đông đủ, bữa tiệc sinh nhật bắt đầu.
Lăng Sâm mang bánh kem và mũ sinh nhật ra. Nhân lúc Hình Thu Vũ không để ý, cậu tròng mũ lên đầu hắn, sau đó nhẹ nhàng ôm hắn. "Hình Thu Vũ, sinh nhật 22 tuổi vui vẻ!"
Hình Thu Vũ: "Hả?"
Hắn nhớ sinh nhật mình đã qua lâu rồi, vậy nên tiệc sinh nhật hôm nay là Lăng Sâm tổ chức riêng cho hắn.
Hình Thu Vũ táo bạo ôm lấy cậu, cười nói: "Cảm ơn em nhé bạn trai."
Lăng Sâm lại đưa hoa hướng dương cho hắn, hệt như buổi tối vài năm trước. "Hình Thu Vũ, tiền đồ như gấm."
Mọi người hò reo: "Tiền đồ như gấm, trăm năm hạnh phúc."
Hình Thu Vũ vui vẻ: "Là tích cực hướng về phía trước à?"
"Là tình yêu thầm lặng." Lăng Sâm cười rạng rỡ.
"Thầm lặng đến mức hơi đinh tai nhức óc."
"Chưa hết đâu." Lăng Sâm lại lấy từ trong túi ra một hộp nhẫn. Bên trong là chiếc nhẫn thủ công cậu đã làm, trên nhẫn có khắc tên của cậu. Cậu lấy nhẫn ra, nghiêm túc đeo vào ngón giữa tay trái của Hình Thu Vũ. "Bẫy được anh rồi."
Hình Thu Vũ: "Anh bằng lòng."
Lăng Sâm: "Được, sớm muộn cũng cưới anh về nhà."
Nhìn những đoá hoa hướng dương chất đầy mặt đất, Hình Thu Vũ lấy vài bình bông cắm hoa vào rồi đặt khắp nhà, để chúng tự do hấp thụ ánh nắng mặt trời, lan toả yêu thương khắp căn phòng. "Thích lắm, yêu em chết mất."
"Chưa đủ." Lăng Sâm cong môi kéo cổ áo hắn, hôn lên khoé môi hắn. "Sau này lấy cái này làm tiêu chuẩn cảm ơn."
Mọi người vừa chụp ảnh vừa ầm ĩ: "Ái chà chà!"
Hình Thu Vũ đỏ mặt tía tai, lúc này Lăng Sâm mới hài lòng buông hắn ra.
Bánh kem là bánh dâu tây yêu thích của Hình Thu Vũ. Những quả dâu tây được xếp tỉ mỉ thành vòng tròn, ở giữa là chữ viết xiêu vẹo được viết bằng socola. Bên trên viết "Chúc mừng sinh nhật Hình Thu Vũ". Chữ nào chữ nấy cũng tròn trĩnh, béo béo lùn lùn, không khó để nhận ra đây là tác phẩm của ai.
Hình Thu Vũ trân trọng chụp ảnh một hồi rồi mới cắt bánh.
Miếng bánh đầu tiên được Lăng Sâm đút vào miệng Hình Thu Vũ. Cậu sáng mắt hỏi hắn: "Ngon không?"
Nếu con người có đuôi, chắc chắn hiện giờ Lăng Sâm đang ngoe nguẩy đuôi như cánh quạt, chờ đợi lời khen của Hình Thu Vũ.
"Ngon lắm, còn ngon hơn bên ngoài bán nữa."
Lăng Sâm cũng nếm thử một miếng, không quá hài lòng. "Hình như ngọt quá, lần sau em làm lại cái khác cho anh."
"Vãi, cậu tự làm à?" Đoạn Tịch kinh hãi. "Cũng ngon quá rồi đó! Sao học sinh xuất sắc nhận ra được nhỉ?"
Ánh mắt mọi người đổ dồn lên người Hình Thu Vũ, Lăng Sâm cũng nhìn hắn.
Hình Thu Vũ: "Cũng không biết diễn tả sao nữa. Giống như bất kể lớp trưởng cosplay thành nhân vật gì, cậu vẫn có thể nhận ra cậu ấy giữa bạt ngàn coser ở lễ hội."
"Đã hiểu." Hai người bắt sóng với nhau.
Những người khác: "Hả? Gì cơ?"
...
Sau khi ăn uống vui vẻ, mọi người ai về nhà nấy. Mưa ngoài cửa sổ chẳng biết đã tạnh từ lúc nào, chỉ để lại một dải cầu vồng rực rỡ kéo dài đến tận chân trời.
Lăng Sâm kéo Hình Thu Vũ lên sân thượng, ước nguyện với cầu vồng, hệt như khi bọn họ còn nhỏ –
"Ước nguyện với cầu vồng thật sự có tác dụng sao?" Hình Thu Vũ bé con không tin lắm, nhưng hắn vẫn ước điều ước của mình.
"Đương nhiên rồi. Giống như trên đời này thật sự có Ultraman á." Lăng Sâm bé con thề thốt.
"Vậy tớ hy vọng Lăng Sâm có thể vui vẻ hạnh phúc cả đời!"
"Đồ ngốc, cậu phải ước cho bản thân chứ!" Lăng Sâm bé con cười hắn. "Hơn nữa nếu nói điều ước ra thì sẽ không linh nghiệm đâu."
"Vậy phải làm sao đây?"
"Rút điều ước lại rồi ước thêm lần nữa. Lần này không được nói ra nha."
Hình Thu Vũ bé con gật gật đầu, thầm ước một nguyện vọng trong lòng: Hắn ước, Lăng Sâm có thể vui vẻ hạnh phúc cả đời.
_
"Anh ước gì thế?" Lăng Sâm hỏi.
Hình Thu Vũ chớp mắt, mỉm cười: "Không nói em biết đâu."
Tay họ nắm chặt lấy nhau, mười ngón tay đan chặt.
Trước mắt là cầu vồng rực rỡ, sau lưng là hoàng hôn diễm lệ.
Hắn ước, Lăng Sâm có thể vui vẻ hạnh phúc ở bên hắn cả đời.
Hết chính truyện.
Một cái hố đào từ tháng 4 mà đến tháng 8 mới hoàn thành. Edit xong trong đầu tui chỉ đọng lại duy nhất một điều là tui ăn sinh nhật quá nhiều =))))) mọi người có đếm được có bao nhiêu bữa tiệc sinh nhật được tổ chức trong truyện khôngg?