"Tiểu Sâm, em muốn mặc bộ nào?" Hình Thu Vũ đã mặc đồ xong, đang đợi Lăng Sâm thức dậy.
Lăng Sâm duỗi người trong chăn. Vừa định thò đầu ra khỏi chăn, cậu đã rùng mình vì lạnh. Cậu đành quấn chặt chăn rồi mới xuống giường.
Mấy năm gần đây, cậu đã sống hẳn ở nhà Hình Thu Vũ. Quần áo cậu đã chiếm một nửa tủ quần áo hắn.
Cậu không hài lòng với quần áo mình lắm, cái thì quá mỏng, cái thì quá dày. Thế là cậu vươn tay lấy quần áo của Hình Thu Vũ. Cậu nhớ Hình Thu Vũ có một chiếc áo khoác rất đẹp, rất hợp với khí chất hôm nay của cậu.
Đào bới hồi lâu, cậu vẫn không tìm thấy áo khoác, nhưng lại tìm thấy một bất ngờ nho nhỏ.
Thấy Lăng Sâm mãi vẫn chưa thay đồ xong, Hình Thu Vũ vào phòng tìm cậu. Cửa vừa mở ra, một bàn tay đã kéo hắn vào phòng. Lăng Sâm không chút lưu tình nhốt hắn lại.
Lăng Sâm cầm chiếc áo khoác đã mất tích từ lâu của mình bằng cả hai tay, dồn Hình Thu Vũ vào góc. "Giải thích đi, sao áo em lại trong tủ của anh?"
Trước đây cậu rất thích chiếc áo này, nhưng một ngày nọ cậu làm mất nó, không bao giờ tìm lại được nữa. Chẳng ngờ cậu lại thấy nó trong tủ Hình Thu Vũ.
Hình Thu Vũ chột dạ dời mắt sang chỗ khác. "Hồi trước anh mượn em xong anh quên trả."
"Quên thật hay giả vờ?" Lăng Sâm hỏi lại. "Hình Thu Vũ, anh đã từng làm gì bậy bạ với chiếc áo này chưa?"
Chẳng biết Hình Thu Vũ nghĩ đến thứ gì, mặt hắn bỗng đỏ bừng, sắc đỏ lan đến tận cổ. Trông hắn cứ như bị luộc chín.
Lăng Sâm sửng sốt: "Anh thật sự đã..."
"Không phải, anh không có!" Hình Thu Vũ vội vàng giải thích, sợ Lăng Sâm hiểu lầm.
"Vậy sao anh lại đỏ mặt?"
"Mỗi khi không ngủ được, anh sẽ ôm nó." Hình Thu Vũ đột nhiên ôm Lăng Sâm vào lòng, vùi đầu vào cổ cậu. "Giống như đang ôm em vậy."
"Ồ..."
Sau vài chuyện vụn vặt buổi sáng, khi họ đến buổi họp lớp, mọi người đã có mặt đông đủ.
Ngồi cạnh thầy chủ nhiệm đầu hói là những cặp đôi với vẻ mặt vô hồn.
Hai người chen qua đám đông, bước vào trong. "Thầy ơi, tụi em có chút quà biếu thầy..."
Chủ nhiệm đầu hói đứng dậy, nhận lấy món quà như thể vừa gặp được vị cứu tinh. "Hai em chu đáo quá. Học giỏi thế mà lại chưa có người yêu... à... đang yêu à?"
Chủ nhiệm đầu nói đang nói giữa chừng thì bị loá mắt bởi nhẫn đôi của họ.
Lăng Sâm cười khúc khích: "Cảm ơn thầy đã không phạt em viết bản kiểm điểm ạ."
"Ôi, cặp đôi thứ 23, buổi này phá kỷ lục rồi." Giọng nói khó chịu vang lên từ đâu đó, chủ nhiệm đầu hói lên cơn đau tim.
"Sau khi tốt nghiệp tụi em mới hẹn hò." Trước đó thì mới tán tỉnh nhau thôi.
Vì sức khoẻ của thầy chủ nhiệm, Hình Thu Vũ đành nuốt nửa câu sau vào.
"Được rồi... hiểu rồi..." Chẳng biết thầy có tin hay không, nhưng thầy liên tục nói "được rồi". "Ở bên nhau rồi thì tốt, đứng cãi nhau nữa nhé."
"Tất nhiên rồi ạ. Khi nào tụi em kết hôn sẽ mời thầy ngồi bàn chính." Lăng Sâm mỉm cười đồng ý.
Chủ nhiệm đầu hói: "Không cần thiết đâu..."
Không bao lâu sau, Sở Vân Hành và Từ Tiêu Nguyệt cũng đến, mỗi người đều cầm một món quà. Đặc biệt là hai món quà giống hệt nhau, ngay cả giấy gói cũng đến từ cùng một cửa hàng.
Thầy chủ nhiệm đầu hói nhận quà từ Từ Tiêu Nguyệt rồi nói: "Tặng một cái thôi. Thầy rất cảm kích tấm lòng của em, nhưng đừng lãng phí chứ."
Từ Tiêu Nguyệt: "Em tặng của em, cậu ấy tặng của cậu ấy. Lãng phí gì đâu ạ?"
Sở Vân Hành cũng từ chối lời đề nghị, nhét quà mình vào tay thầy. "Sao thầy không nhận của em ạ? Nếu thầy không nhận của em thì cũng không được nhận của cậu ấy."
Từ Tiêu Nguyệt. "Tôn trọng thầy đi. Không phải chị Thu đã dạy phải tôn trọng người lớn tuổi à?"
Thầy chủ nhiệm càng thêm u sầu, trên mặt hiện lên nụ cười già nua: 50 tuổi đã già đâu? Tôi còn trẻ hơn Tô Lan Thu mà...
Thấy hai người ngày càng cãi nhau gay gắt, thầy vội vàng ngăn cản: "Rồi rồi, không sao cả, đừng cãi nhau nữa. Yêu đương đâu thể cãi vã, phải yêu thương đối phương chứ, hiểu chưa?"
Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành đồng thanh nói: "Ai bảo tụi em yêu nhau ạ?"
"Đừng bắt chước tớ!"
"Đệt!"
Cả hai đều thấy lạnh sống lưng: Sự ăn khớp này thật không cần thiết...
Thầy chủ nhiệm đầu hói sững sờ: Thật à? Vậy thì tốt quá!
Danh tiếng của thầy đã được cứu vãn!
"Thầy ơi, tụi em đến rồi!" Đoạn Tịch kéo Diệp Tiêu Thanh chạy vội tới, đưa cho thầy chủ nhiệm một gói quà lớn. "Cảm ơn trường Trung học số 1 Giang Thành, cảm ơn thầy chủ nhiệm, cảm ơn chị Thu. Tụi em ở bên nhau rồi!"
Giọng nói khó chịu kia lại vang lên, cười khằng khặc: "Cặp đôi thứ 24. Chúc mừng thầy chủ nhiệm đã giành được danh hiệu Nguyệt Lão ! Hahaha –"
Trong nháy mắt, danh tiếng của thầy chủ nhiệm đầu hói lại lần nữa bị huỷ hoại.
Đoạn Tịch lay lay thầy. "Thầy ơi, sao lại tan tành thế này?"
Không giống như sự hỗn loạn ở phía thầy chủ nhiệm, Tô Lan Thu hiện đang sống một cuộc sống thanh thản bình yên.
Cô đã thực sự nghỉ hưu. Cô già rồi, không còn khả năng dạy học nữa, nên cô đã thu dọn đồ đạc, về nhà tận hưởng tuổi già.
Khi không còn phải đến trường, Tô Lan Thu đã mất đi vẻ nghiêm nghị, trở nên gần gũi hơn. Sau hai năm vất vả không ngừng lo lắng cho bọn họ, sương giá đã điểm lên mái tóc cô.
Mọi người cùng nâng ly chúc mừng thầy cô. Nhiều học sinh vừa say xỉn khóc lóc vừa reo hò nhảy nhót bài "Tấm lòng biết ơn" cho Tô Lan Thu xem.
Lăng Sâm cũng uống. Bởi vì có Hình Thu Vũ ở đây nên cậu không kiêng dè nốc cạn cả ly. Uống xong, cậu không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng ngồi sang một bên. Trông không say, nhưng cũng có vẻ đã say rồi.
"Em say à?" Hình Thu Vũ khẽ hỏi. "Em say thì anh đưa em về trước nhé."
Lăng Sâm lắc đầu, hơi thở nồng nặc mùi rượu. "Em không say, nhưng em muốn về."
Ở đây có quá nhiều người. Khi say xỉn, họ nhảy nhót rất ồn ào khiến cậu đau đầu.
Hình Thu Vũ hiểu ý, dẫn cậu rời đi ngay.
Giang Thành năm nay rất lạnh, trước Tết vốn hiếm khi có tuyết. Tuyết không dày, chỉ như những hạt muối nhỏ li ti rơi vào lòng bàn tay hai người.
"Mấy năm nay tuyết rơi ở Giang Thành nhiều quá." Lăng Sâm thở dài.
"Đúng thế, nên đừng để bị cảm nhé." Hình Thu Vũ chẳng biết lấy đâu ra một chiếc khăn quàng cổ. Hắn kéo Lăng Sâm lại gần, hôn môi cậu một cái rồi cẩn thận quàng khăn cho cậu, cứ như thể người vừa tấn công không phải là hắn vậy.
Lăng Sâm đỏ mặt quay đi, nhỏ giọng làu bàu: "Anh là đồ lưu manh."
Hình Thu Vũ mỉm cười nắm tay cậu. "Đi thôi, anh đưa em về hang ổ của bọn lưu manh."
"Không đi." Lăng Sâm ngẩng đầu lên, giọng điệu quyết tâm. "Hình Thu Vũ, em muốn đi xem nhà mới."
Sau bao năm, cả hai cũng đã dành dụm đủ tiền mua nhà. Nhà không lớn lắm, chỉ có ba phòng ngủ và hai phòng khách, vị trí lại còn hơi xa. Nhưng nhà ở hướng Nam, tầm nhìn rất đẹp, Lăng Sâm đã thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cả hai nhanh chóng sửa sang lại nhà cửa. Đồ đạc chỉ mới được chuyển vào vài ngày trước nên họ vẫn chưa dọn qua ở.
Hình Thu Vũ nắm tay cậu đi về phía ngôi nhà mới của họ.
Vì nhà chưa có ai ở nên vẫn còn phảng phất mùi hương tươi mới. Họ mua vài món đồ vệ sinh cá nhân và đồ lót dùng một lần rồi lên lầu.
Hình Thu Vũ cất đồ đạc rồi chuẩn bị nước nóng cho cậu, bảo cậu đi tắm trước.
Lăng Sâm chỉ mặc một lớp quần áo. Cậu bước vào phòng tắm, không đợi Hình Thu Vũ rời đi đã khoá trái cửa lại.
"Lăng Sâm, anh ra ngoài trước đây. Em..." Những lời chưa nói hết của Hình Thu Vũ đã bị nụ hôn nuốt trọn.
Lăng Sâm ấn hắn vào cửa. Cậu nhắm mắt lại, quyến rũ hắn bằng một nụ hôn vụng về.
Người yêu trong lồng ngực, Hình Thu Vũ dù có ngay thẳng đến mấy cũng chẳng thể nhắm mắt làm ngơ. Hơi thở hắn dần trở nên nặng nề. Hắn ôm chặt Lăng Sâm, từng chút một hôn sâu hơn, như muốn khảm cậu vào cơ thể mình để cả hai hoà làm một.
Chẳng biết hai người đã hôn nhau bao lâu, Lăng Sâm cũng đã bắt đầu rơi lệ. Lúc này cả hai mới tách nhau ra, khẽ th* d*c.
"Lăng Sâm..."
"Đừng nói nhảm nữa." Lăng Sâm l**m môi. "Hình Thu Vũ, em muốn..."
"Lăng Sâm, em say rồi." Hình Thu Vũ cố chịu đựng phản ứng rõ rệt của cơ thể.
"Em không say, em rất tỉnh." Lăng Sâm nắm tay hắn, dẫn dắt hắn từng bước một.
...
Lúc Lăng Sâm tỉnh lại đã là giữa trưa. Cậu vừa định xuống giường thì cơ thể xảy ra phản ứng dây chuyền, cảm giác khó chịu trải dài từ thắt lưng đến lòng bàn chân, đau nhức như thể toàn thân sắp vỡ vụn.
Hình Thu Vũ nghe thấy tiếng động liền chạy tới, đỡ cậu dựa vào người mình. Hắn bôi thuốc cho cậu với vẻ mặt hối lỗi.
Ngay khi thuốc mỡ chạm vào da thịt, ký ức đêm qua ùa về. Cậu đang định nói gì đó thì Hình Thu Vũ đã cúi đầu xin lỗi.
Lăng Sâm nghẹn ngào thở dài. Chuyện tối qua không hoàn toàn là lỗi của Hình Thu Vũ.
Cậu mới là thủ phạm chính.
Thậm chí cậu còn bị làm đến mức mất trí. Ngay cả khi mắt cá nhân bị kéo lại, cậu vẫn trêu chọc và dụ dỗ hắn.
Cậu bị vậy là đáng đời.
Lăng Sâm xua tay, giọng khàn khàn: "Bỏ đi, dù sao cũng không phải..."
Lăng Sâm sững sờ: "Đù má? Cổ họng của em?"
Lăng Sâm: "Anh vẫn nên qua đây đánh em một trận thì hơn."
Hình Thu Vũ không hiểu lắm. Hắn cúi người xuống hôn Lăng Sâm, cắt ngang lời cậu.
Lăng Sâm yếu ớt đấm hắn một cái. "Ai thèm hôn anh chứ?"
Giờ Hình Thu Vũ mới hiểu ý cậu. Hắn mỉm cười đáp: "Là anh muốn hôn em."