Kể từ khi ở cùng Hình Thu Vũ, Lăng Sâm hiếm khi livestream. Thay vào đó, cậu trở thành blogger du lịch, thỉnh thoảng sẽ xách máy ảnh đi đây đi đó khám quá thế giới. Những lúc rảnh rỗi, cậu sẽ đến hiệu sách do Hình Thu Vũ mở, ngồi đọc sách hoặc xem video, đôi khi sẽ ngồi chỉnh sửa vlog. Có thể nói cuộc sống của cậu khá yên bình và ổn định.
Sau khi tốt nghiệp, Hình Thu Vũ đã tổ chức một số triển lãm nghệ thuật, đồng thời mở một tài khoản video. Thỉnh thoảng hắn sẽ đăng tải video vẽ tranh. Nhờ tranh vẽ ấn tượng, giọng nói dễ nghe và đôi tay xinh đẹp, rất nhanh hắn đã thu hút được rất nhiều người theo dõi. Tất nhiên, phần lớn trong số họ là do "phản bội" Mộc Mộc Nhĩ chạy sang đây.
Hắn cũng mở một hiệu sách riêng, trang trí theo ý thích của mình. Hắn treo rất nhiều bức tranh mình vẽ trong khu vực đọc sách. Nhìn chung hắn cũng không thiếu tiền.
Đôi lúc, có những phụ huynh đưa con đi mua sách. Khi lướt qua những bức tranh của Hình Thu Vũ, họ đã rất thích và muốn mua chúng, nhưng ông chủ luôn nói rằng sẽ không bán. Sau một thời gian, những bậc phụ huynh và Hình Thu Vũ dần dần thân thiết. Họ trực tiếp giao con mình cho hắn, muốn hắn dạy trẻ học vẽ, thù lao có thể thương lượng.
Hình Thu Vũ muốn từ chối: "Vấn đề không phải là tiền..."
Phụ huynh vui mừng khôn xiết: "Miễn phí thì càng tốt!"
Thấy hắn lưỡng lự, ông bố bà mẹ lại bắt đầu thở dài, xoa đầu con mình. "Con chúng tôi từ nhỏ đã gặp vấn đề về chân cẳng, cũng không thích nói chuyện. Nó không có bạn nên rất thích vẽ. Chúng tôi không mong con học được gì, chỉ mong con hạnh phúc..."
Hình Thu Vũ có thể nói gì nữa bây giờ? Cuối cùng hắn đành đồng ý.
Cũng không phải vì lý do gì cao siêu. Chỉ là khi nhìn đứa trẻ ấy, hắn lại nhớ về bản thân thời thơ ấu.
Nhưng chỉ sau ba ngày, Hình Thu Vũ đã câm nín. Sự ít nói của đứa trẻ chỉ là vẻ bề ngoài. Sau khi quen thân, nó nghịch ngợm và nói nhiều kinh khủng.
Giả vờ trong mười phút để đổi lấy một đời vinh quang. Hắn cũng không thể trả nó lại, chỉ có thể nghiến răng tiếp tục dạy học.
May mắn thay, Lăng Sâm đã bay trở về không lâu sau đó. Sau khi biết được mọi chuyện, cậu đã trấn áp mạnh mẽ và trở thành thủ lĩnh của đám trẻ.
Lăng Sâm cũng đã hỏi hắn tại sao lại dạy tiếp dù bị lừa.
Hình Thu Vũ thở dài: "Cũng lỡ rồi."
Lần này Lăng Sâm nghỉ rất lâu. Cậu vừa từ nước ngoài về, làn da sạm đi trông thấy, không còn trắng hồng rạng rỡ như trước. Cậu nhuộm tóc vàng hoe, đeo khuyên tai màu cầu vồng khiến cậu càng thêm nổi bật.
Điện thoại cậu đã vô tình rơi xuống biển khi cậu quay video trên bãi biển, về đến nhà thì hỏng mất. May mắn là toàn bộ dữ liệu đã được đồng bộ hoá trên điện thoại Hình Thu Vũ. Sau khi Hình Thu Vũ dạy học xong sẽ cùng cậu đi mua điện thoại mới.
Trong lúc chờ đợi, Lăng Sâm đã bảo hắn cho cậu mượn điện thoại để tải video.
Cậu vô thức mở album ảnh lên, nhìn thấy màn hình tràn ngập tin nhắn và vài thứ linh tinh mới nhớ ra đây không phải điện thoại của mình.
Cậu không có thói quen tò mò chuyện riêng tư của người khác. Nhưng ngay khi sắp thoát ra, cậu tinh mắt thấy thứ gì đó quen thuộc.
Có tên "Hình Thu Vũ" được cậu viết lên cửa sổ khi còn học cấp ba, có "kết tinh tình yêu" người tuyết nhỏ được cậu đắp nặn, còn có cả hàng ngàn câu "Em yêu anh" và "Em nhớ anh" mà cậu gửi cho Hình Thu Vũ bằng điện thoại của mình... Rất nhiều điều đã từng chút một tạo nên chuyện tình của cả hai.
Nghe hơi sến súa. Không chắc lắm, để xem đã.
Dù không cố ý nhìn thấy nó, nhưng cậu đã bị những bức ảnh trong album làm cho bất ngờ.
Mặt Lăng Sâm đỏ bừng, vành tai nóng ran. Sau cùng, cậu đã làm một việc trái ngược với nguyên tắc của mình – sao chép tất cả ảnh trong album và lưu vào máy tính, dự định dùng chúng làm thành video.
Thời tiết dạo này rất đẹp, đã cuối tháng Tư nhưng không lạnh chút nào.
Lăng Sâm vùi đầu vào chỉnh sửa video. Khi dựa lưng vào ghế vươn vai, cậu bất chợt thò đầu ra khỏi máy tính, hỏi: "Hình Thu Vũ, hình như sắp tới Thuỵ Sĩ có lễ hội hoa tulip. Anh có muốn đi cùng em không? Em muốn chụp ảnh hoa tulip."
"Nghe em hết." Hình Thu Vũ đáp không chút do dự. Đôi khi Lăng Sâm sẽ dẫn hắn đi công tác chung, hiệu sách sẽ được giao cho nhân viên mới. Hắn cũng rất vui khi có thêm thời gian ở bên Lăng Sâm.
Đứa nhóc cũng ngẩng đầu lên khỏi bức tranh. "Tuyệt vời! Con có thể nghỉ lễ rồi!"
Rồi nó bị Hình Thu Vũ ấn đầu xuống vẽ tiếp. "Thầy sẽ giao bài tập cho con! Khi về thầy sẽ sửa từng bài một, không phụ lòng mẹ con đâu.
"Ôi không!" Đứa nhóc kêu lên.
Hình Thu Vũ và Lăng Sâm đều là những người nhanh gọn lẹ. Ngay ngày hôm sau, họ đã thu dọn đồ đạc, bay thẳng đến thị trấn lãng mạn và quyến rũ ở Thuỵ Sĩ.
Trong lúc chờ đợi lễ hội hoa tulip khai mạc, hai người đã đi dạo xung quanh, chụp ảnh những nơi họ ghé thăm và đăng lên trang cá nhân, khiến Đoạn Tịch và những người khác ghen tị.
Hiện giờ Đoạn Tịch đã hoàn toàn tiếp quản công ty của mẹ, trở thành nô lệ tư bản bị vắt kiệt. Y cày như trâu như ngựa, tan làm về nhà thì lao vào nấu nướng. Lý do rất đơn giản: vợ y, Diệp Tiêu Thanh, là giáo viên. Ngày nào về nhà cô cũng phải soạn giáo án hoặc sửa bài tập. Thời gian rảnh thì cô hẹn Hạ Cốc Vũ làm cùng trường cosplay đi dự lễ hội truyện tranh. Cô còn bận rộn hơn y.
Nhưng y rất tận hưởng điều đó. Y có sự nghiệp thành công, có vợ yêu và cậu con trai mèo. Y có thể được coi là người thành đạt trong cuộc sống.
Từ Tiêu Nguyệt và Sở Vân Hành làm bác sĩ trong cùng một bệnh viện, công việc cũng rất bận rộn.
Trần Uẩn thì đỡ hơn. Anh làm bác sĩ thú y, công việc không bận lắm. Nhưng nhà anh thì có thêm vài miệng ăn, cũng coi như một điều may mắn.
Có thể nói rằng trong số họ, Hình Thu Vũ và Lăng Sâm là hai người có nhiều thời gian rảnh nhất.
Lăng Sâm đã chọn được địa điểm thích hợp, lén lút mang nhẫn theo. Cậu mặc bộ quần áo đẹp mình yêu thích nhất, lên kế hoạch cầu hôn người yêu giữa biển hoa tulip lãng mạn.
Họ ở Thuỵ Sĩ vài ngày thì lễ hội hoa tulip bắt đầu đúng như dự kiến. Mặc dù họ đã khởi hành sớm, nhưng so với những người khác thì đã muộn.
Những bông hoa tulip được chăm sóc cẩn thận đang nở rộ. Sắc đỏ, vàng, hồng đan xen tạo thành một biển hoa rực rỡ trải dài bất tận, hòa quyện với những áng mây nhiều màu sắc trên bầu trời. Biển hoa như từ trên trời rơi xuống, trở thành món quà cầu hôn dành cho họ.
Trong hội trường đã có khá nhiều người chụp ảnh, hầu hết đều là người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, rất ít người Trung Quốc. Thế nên khi hai người đi ngang qua đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Khi Hình Thu Vũ đi mua nước cho Lăng Sâm, đã có người đến bắt chuyện với cậu, hỏi cậu đã có bạn đồng hành chưa. Người nọ khen cậu rất nhiều, còn so sánh cậu với yêu tinh trong truyền thuyết.
Lăng Sâm mỉm cười lịch sự, nói tiếng Anh lưu loát và chuẩn xác như tiếng đàn violin. "Cảm ơn lời khen nhé, nhưng tôi đã có bạn trai rồi. Tôi đang định cầu hôn anh ấy."
Người đẹp ngoại quốc tiếc nuối nói: "Chắc hẳn chàng trai đó rất may mắn khi có một người bạn đời vừa xinh đẹp vừa lãng mạn như cậu."
"Tôi mới là người may mắn." Lăng Sâm đã thấy Hình Thu Vũ tiến lại gần từ xa. Cậu nháy mắt với người đẹp. "Giữ bí mật này giúp tôi nhé người đẹp."
Người phụ nữ xinh đẹp nhìn một anh chàng đẹp trai khác bước đến, tự nhiên đưa nước cho Lăng Sâm. Hai người ăn ý đến mức không ai có thể xen vào. Mọi sự đố kị đột nhiên tan biến, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ. Lời nói của cô cũng trở nên phấn khích: "Hai người đúng là một cặp trời sinh. Chúc hai người hạnh phúc!"
Hình Thu Vũ mỉm cười, gật đầu với cô: "Cảm ơn."
Chút chuyện nhỏ này không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cả hai.
Bên cạnh biển hoa tulip còn có một buổi hòa nhạc ven hồ do các nghệ sĩ dân gian tự tổ chức. Âm nhạc du dương, làn gió nhẹ nhàng, hương thơm tươi mát tràn ngập trong không khí, khiến người ta cảm thấy thư thái.
Cả hai tản bộ đến tận chiều, cuối cùng cũng đi hết biển hoa. Sau một hồi loanh quanh, cuối cùng cả hai đã quay về điểm xuất phát, ngay cạnh bồn hoa hình trái tim lớn.
Lăng Sâm hào hứng đề nghị. "Hình Thu Vũ, chúng ta có nên quay video làm kỷ niệm không?"
Đương nhiên là Hình Thu Vũ gật đầu đồng ý. Hắn ước ngày nào cũng có thể chụp ảnh, lưu giữ mọi bức ảnh với những biểu cảm khác nhau của Lăng Sâm.
Kế hoạch của Lăng Sâm đã thành công. Cậu cầm máy quay, tìm một vị khán giả may mắn, thì thầm nhờ người ta quay giúp một đoạn video.
Cô gái gật đầu với họ. "Bắt đầu thôi." Hai người đỏ mặt, lo lắng quỳ một gối xuống. Họ đồng thời lấy ra những chiếc nhẫn đã giấu kín suốt cả chặng đường, chuẩn bị trao cho nhau.
Sau đó, họ nhìn chằm chằm vào người đối diện cũng đang quỳ một gối, sững sờ một lúc lâu. Nghe thấy tiếng ồn ào của đám đông xung quanh, cuối cùng cả hai cũng bừng tỉnh khỏi cơn mơ, nói với người kia những lời họ đã ấp ủ bấy lâu nay:
"Lăng Sâm (Hình Thu Vũ), chúng ta kết hôn nhé!"
Rồi họ im lặng, mỉm cười và gật đầu. "Được!"
Đám đông vỗ tay reo hò, thành tâm chúc phúc cho họ.
Ngay cả những người nghệ sĩ đang chơi nhạc cũng bắt đầu chơi nhạc tình. Tình yêu nhẹ nhàng chậm rãi chảy tràn khắp mặt đất. Từng nốt nhạc đều biểu đạt cho tình yêu không cách nào che giấu, lặng lẽ nhảy múa trong trái tim mỗi người.
Ánh chiều tà xuyên qua tầng mây, nhẹ nhàng phủ lên chúng một lớp ánh sáng vàng rực. Gió dịu dàng lướt ngang qua mặt nước, khiến dòng sông ánh lên những mảnh vàng lấp lánh. Ngay cả chim chóc cũng cất tiếng hát ca ngợi tình yêu.
Vạn vật đều đẹp đẽ.
Họ trao nhẫn cho nhau, ôm hôn giữa tiếng reo hò la hét.
Vào ngày cưới chính thức của cả hai, đoạn video tình cảm này đã xuất hiện trên màn hình lớn, cùng với tất cả những kỉ niệm mà Hình Thu Vũ trân quý, thêm cả những lời bình luận của Lăng Sâm. Như thể cậu đã xuyên về quá khứ sau nhiều năm, đáp lại từng lời yêu thương của Hình Thu Vũ.
Hình Thu Vũ vẫn còn hơi ngượng ngùng, mặt hắn đỏ bừng. Lăng Sâm tiến lại gần, hôn hắn một cái rõ kêu.
Lăng Sâm: "Em bằng lòng."
Hình Thu Vũ cúi đầu nhìn cậu, gương mặt không giấu nổi nụ cười. "Anh còn chưa hỏi mà."
Lăng Sâm cũng cười với hắn: "Dù thế nào đi nữa thì em cũng nguyện ý yêu anh, cưới anh, thương anh suốt đời."
Hình Thu Vũ không kiềm lòng được nữa. Hắn đặt một nụ hôn lên trán cậu. "Anh cũng vậy."
Anh nguyện cùng em vui đùa, cùng em chia sẻ tiếng cười.
Anh nguyện che mưa chắn gió cho em, ôm ấp em trong vòng tay mình.
Anh nguyện thấu hiểu và kề bên em suốt quãng đời này. Ta sẽ bên nhau đến bạc đầu, vĩnh viễn không hối hận.