Cư Diên nổi giận xong lại dần trầm xuống, nói: "Sau này sẽ không như thế nữa."
Tôi châm chọc: "Ồ? Hóa ra anh biết kiềm chế bản thân à?"
Anh ta đập mạnh một cái lên chăn, trừng mắt nhìn tôi dữ dội.
Tôi cũng trừng lại.
Anh ta nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi thu tay về.
Những ngày ở trung tâm chăm sóc sau sinh vừa dài vừa chán. Bảy giờ sáng đã phải dậy ăn sáng, không ăn cũng không được. Mở mắt ra là "sau sinh thế này", "chăm con thế kia", đi dạo cũng toàn thấy các ông bố bà mẹ bế con, miệng gọi "bé yêu" khắp nơi.
May mà bụng tôi cũng xẹp đi kha khá, ăn rõ nhiều mà chẳng tăng cân.
Ngày được về nhà, mẹ tôi và nhà họ Yến đều đến đón. Bác Trương cũng dẫn theo bảo mẫu mới, còn Cư Bảo Các thì đi học nên không tới.
Hai bên thu dọn đồ đạc, mỗi nhóm một xe. Bên này đi xe Didi, bên kia đi xe bảo mẫu.
Tôi và mẹ đều không bế Cư Tục lần nào, suốt buổi chỉ có mẹ Yến là còn lo lắng liên tục nhìn sang phía Cư Diên.
Không lạ khi năm đó Vân Trang lại bỏ tôi cho mẹ Yến và bố tôi chăm.
Trước khi đi, mẹ Yến còn lau nước mắt nhìn Cư Tục. Mẹ tôi kéo bà lên xe nói: "Cô khóc cái gì chứ! Bố đứa nhỏ giàu thế, nhà có người giúp việc, có bảo mẫu, con bé theo bố cũng chẳng khổ đâu!"
Chiếc Didi lăn bánh rời đi.
Hình ảnh hai bố con họ trong gương chiếu hậu ngày càng nhỏ dần lại, rồi biến mất hẳn.
Khi đến Nhà hàng chị Dung, tôi mới thấy họ treo tấm biển "Hôm nay đóng cửa". Bước vào trong, trang trí tuy đơn giản nhưng sạch sẽ, trên tường là bảng giá và ảnh các món bán chạy của quán.
Mọi người giúp tôi mang hành lý lên phòng, tôi chẳng cầm gì, đi theo họ lên xem.
Phòng tôi ngay cạnh phòng mẹ, rộng tầm hơn chục mét vuông, vừa nhìn là biết do mẹ Yến sắp xếp. Trước cửa sổ có trải thảm yoga, bên cạnh là kệ nhỏ bày đủ dụng cụ tập.
Tôi quay lại ôm chầm lấy mẹ Yến, òa lên khóc: "Dì ơi..."
Mẹ tôi cũng rơm rớm, tôi kéo cả bà vào lòng: "Mẹ ơi..."
Hơn hai năm rồi.
Cuối cùng cũng hết khổ, được yên ổn.
Bố Yến mở vali của tôi lấy quần áo ra treo, mẹ Yến vừa nghẹn ngào vừa dặn ông: "Có mắc áo mới đấy, treo lên cho dễ lấy."
Anh Khởi đứng ngoài cửa, thấy chúng tôi khóc cũng sụt sịt theo, dịu giọng nhắc: "Thôi nào, xuống ăn cơm đi, ăn sớm để Tiểu Hà nghỉ trưa một lát."
Anh vừa nói xong, bụng tôi "ọc" một tiếng.
Mọi người bật cười, ríu rít kéo nhau xuống lầu.
Ăn xong, tôi quay lại phòng, chui vào chăn, thoải mái lăn qua lăn lại, hít mấy hơi thật sâu.
Mẹ tôi và mẹ Yến bước vào xem, giọng thì thầm. Tôi mơ màng rồi thiếp đi.
Dưới nhà, bố Yến và anh Khởi đang rửa bát trong bếp, tiếng chén đĩa va nhau lanh lảnh.
Thỉnh thoảng lại nghe tiếng họ cười.
Tôi nhắm mắt, yên tâm ngủ say.
Cảm giác như được trở về tuổi thơ vậy.
Hai ngày sau là Chủ nhật, anh Khởi lái xe chở tôi đến trường.
Nhà hàng chị Dung hơi xa nên tôi ở ký túc cho tiện.
Mạch Tuệ và Lục Chinh đi hẹn hò, nhưng Hồ Đào và Cô Cô thì đang đợi tôi ở dưới sân.
Vừa thấy anh Khởi, Hồ Đào ôm ngực kêu lên: "Trời ơi anh ơi, anh còn đẹp trai hơn cả trên clip ngắn ấy! Cho em chụp chung một tấm được không?"
Anh Khởi vốn không nhận phỏng vấn, cũng chẳng chụp ảnh với fan.
Vì thế mà nhiều người quay sang ghét, mắng anh là làm màu, giả vờ thanh cao. Còn anh thì chỉ nhẹ nhàng đáp: "Xin hãy chú ý đến tác phẩm của tôi nhiều hơn."
Nhưng lần này anh lại gật đầu: "Đừng đăng lên mạng."
"Không đời nào! Đây là báu vật dưỡng già của em!"
Hồ Đào nhào tới chụp liên tiếp mấy kiểu, Cô Cô cũng chen vào, cố gắng thò mặt vào ống kính.
Khi anh Khởi đi rồi, Hồ Đào ngây ngất ngắm lại ảnh, càng xem càng nhăn mày, cuối cùng túm cổ Cô Cô: "Cô Cô thối! Sao tấm nào cũng có mặt cậu thế hả?!"