Trong những ngày sau đó, Cư Diên yêu cầu tôi mỗi tuần phải đến thăm một lần.
Anh ta sẽ đưa con đến căn nhà gần trường lúc trước, sáng thứ bảy tôi đến ở cùng họ một ngày, ăn cơm tối xong mới rời đi.
Anh ta thật sự không còn ép buộc tôi nữa, chỉ yêu cầu tôi phải ở lại đó trọn một ngày.
Những lần anh ta đến thì chỉ có một mình anh ta tự trông con, nấu ăn.
Nếu anh ta không đến được thì nhà họ Cư sẽ cho người đến, bảo mẫu chăm con, bác Trương nấu ăn, còn Cư Bảo Các thì lúc đến lúc không.
Cư Bảo Các đã học tiểu học, còn phải đi học các lớp năng khiếu, tham gia hoạt động ngoại khóa. Dù có rảnh, nó cũng chẳng muốn ở đây nhìn tôi với anh nó mặt đối mặt, thế là chạy đến Nhà hàng chị Dung, nịnh nọt mọi người, đặc biệt là anh Khởi.
Anh Khởi không thích Cư Diên nhưng không vì thế mà ghét lây sang Cư Bảo Các, vẫn để mặc thằng nhóc quấn lấy mình, thỉnh thoảng còn dạy kèm thêm.
Mẹ tôi gọi video đến: "Người họ Cư như cao dán chó, dính vào rồi bóc thế nào cũng không ra."
Tôi nói: "Ai bảo anh Khởi giống dì, nếu không thì mẹ cũng chẳng làm được mẹ vợ người ta đâu."
Mẹ tôi im lặng chấp nhận, rồi trừng mắt nhìn kỹ phông nền sau lưng tôi: "Cư Diên có ở đó không?"
"Không có."
"Thế thì được, cho mẹ xem đứa nhỏ đi."
Tôi đi vào phòng ngủ chính, quay cảnh Cư Tục đang ngủ trong chiếc giường nhỏ.
Mẹ nói: "Ôi chao, vẫn còn thở phì phò đấy à! Cái mũi nhỏ cái miệng nhỏ, lớn lên rồi nhìn xinh hơn hẳn, đẹp hơn con hồi bé nhiều."
Tôi ngạc nhiên, chuyển lại camera trước: "Gì cơ? Hồi bé con xấu lắm ạ?"
Mẹ nói: "Con tưởng mình là tiên nữ chắc? Hồi đó vừa xấu vừa hay cười ngớ ngẩn, mẹ còn nghi con sinh non nên bị ngốc ấy chứ."
"......"
Mẹ hỏi: "Mai về nhà không?"
"Con không về đâu, sắp đến tuần thi rồi, con phải ôn bài. Lúc khai giảng con xin nghỉ hai tháng, giờ vẫn chưa theo kịp tiến độ..."
Mẹ nói: "Cố gắng đừng trượt là được, mà có trượt cũng không sao, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất."
"Vâng vâng, con biết rồi, con cúp máy đây."
Tôi đặt điện thoại xuống, đưa tay sờ lên mặt mình.
Sinh non và bị ngốc sao...
Trong căn nhà này, tôi hầu như không mấy khi tiếp xúc với Cư Tục, đều là Cư Diên và bảo mẫu chăm. Tôi đến đây cũng chỉ đọc sách, làm bài.
Giờ đã là năm ba đại học, bạn cùng phòng cũng không còn hay sang chơi như trước nữa.
Sau khi tốt nghiệp, Mạch Tuệ định vào ngành xe năng lượng mới, đang bận ôn thi lấy chứng chỉ liên quan.
Hồ Đào thì phải lòng vị giảng viên đẹp trai năm trước. Nghe nói thầy còn độc thân, cô ấy quyết định thi cao học khoa của thầy. Giờ ngày nào cũng ra vào thư viện làm đề, rồi còn đến lớp của thầy để "quét mặt".
Còn Cô Cô thì chưa có hướng đi rõ ràng, chẳng hiểu sao lại mê mẩn trò đan móc. Ban đầu những thứ cô ấy làm ra đều méo mó kỳ quái, bọn tôi đành lấy làm móc chìa khóa, treo balô. Giờ thì cô đã nhận đơn hàng online, đan cả chăn cho người ta.
Mỗi lần chúng tôi vật lộn ôn thi trong ký túc xá, còn Cô Cô thì đội chiếc mũ len tự đan, ngồi xếp bằng thong thả đan móc, trông cứ như một cao nhân ẩn sĩ nơi thế ngoại đào nguyên.
Chẳng bao lâu, kỳ thi kết thúc, cả bọn không ai trượt môn. Tôi chỉ vừa đủ qua, tranh thủ lúc họ chưa về quê ăn Tết, mời cả nhóm đến Nhà hàng chị Dung ăn một bữa.
Nếu không có ba người họ gửi tài liệu, ghi chép bài giảng, thậm chí bài tập nhóm tôi chẳng làm mà họ vẫn ghi tên tôi vào để kéo điểm tổng, chắc chắn tôi đã trượt mất rồi.
Mấy người lớn nghe nói tôi dẫn bạn đến đều qua chào hỏi một tiếng rồi ai về làm việc nấy.
Mẹ Yến còn mang thêm vài món sang cho bàn chúng tôi.
Ba cô bạn thấy tôi và nhà họ Yến cư xử tự nhiên, chẳng chút ngượng ngùng dù tôi và Yến Lạc đã chia tay, Mạch Tuệ thì thầm hỏi: "Cậu không định quay lại với Yến Lạc đấy chứ?"
Tôi gắp cho cô ấy miếng chân giò: "Làm gì có chuyện đó."
Hồ Đào nói: "Liên Ngẫu, nếu cậu thật sự thích Yến Lạc thì cứ đến với cậu ta đi! Đừng quan tâm người khác nghĩ gì, quan trọng là cảm xúc của chính cậu."
Tôi nói: "Giờ thế này là tốt rồi."