Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 234

Sắp đến Tết rồi mà Yến Lạc vẫn chưa về. Anh nói cơ sở vật chất trong trường vẫn chưa đóng nên phải ở lại thêm vài ngày nữa.

Chiều hôm ấy, qua giờ cơm trưa, tôi đang ngồi ở quầy trước của quán ăn xem bài giảng online. Có người đẩy cửa bước vào, tôi đứng dậy nói: "Xin lỗi, giờ này quán chưa mở đâu..."

Người kia tháo mũ bóng chày xuống, khuôn mặt rám nắng nở nụ cười sáng sủa: "Không thể mở bếp cho anh được à?"

Tôi nhìn rõ mặt anh, lập tức lao tới đấm cho một cái: "Yến Lạc! Về mà không nói tiếng nào thế!"

Anh bị tôi đánh mà vẫn cười ha ha, tay giữ lấy eo tôi sợ tôi ngã.

Tôi xoay một vòng trong cánh tay anh, ngẩng đầu hét lên: "Mẹ! Dì! Yến Lạc về rồi nè!"

Trên lầu lập tức có động tĩnh, mẹ Yến vừa ngủ trưa dậy, tóc rối, mặc áo khoác hoa chạy xuống: "Thật hả? Trời ơi! Thằng bé ngốc này! Về mà chẳng báo trước, để mẹ đi đón chứ!"

Mẹ tôi cũng theo sau: "Ồ, học trò giỏi của nhà ta về rồi à."

Sau khi nhận hết mấy cái vỗ và kéo của hai bà mẹ, Yến Lạc xách vali lên lầu: "Con có mua quà cho mọi người đây, lên xem đi ạ. Bố con với anh Khởi đâu rồi?"

Tôi đi sau lưng anh: "Chú đi chở hàng rồi, còn anh Khởi ra thư viện tra tài liệu, chắc tầm bốn giờ sẽ về."

"Ồ~"

Yến Lạc trở lại phòng mình, mở vali ra.

Trong vali, đồ của anh chẳng có mấy, hầu hết đều là quà anh mua cho mọi người, toàn quần áo, đồ ăn và cả mỹ phẩm.

Mẹ tôi và mẹ Yến mỗi người nhận được một phần y hệt nhau, mẹ tôi cảm khái: "Yến Lạc, mua mấy thứ này chắc tốn khối tiền nhỉ?"

Yến Lạc cười: "Không sao đâu ạ, đều là tiền cháu làm thêm kiếm được."

Mẹ Yến vỗ nhẹ lưng anh, nhưng không nói câu xót con nào.

Trước mặt mẹ tôi, nói vậy lại thành ra như đang bóng gió so sánh.

Đợi hai bà lên phòng thử quần áo, Yến Lạc mở ba lô, lấy ra một bộ bát đũa thìa phiên bản Q làm bằng vàng ròng.

Tôi hỏi: "Cái này là tặng cho Cư Tục hả?"

Yến Lạc nói: "Là tặng em. Mong sau này em không phải lo cơm áo gạo tiền."

Tôi nhìn bộ bát đũa nhỏ xíu ấy, vừa buồn cười vừa muốn khóc: "Cái này nhỏ quá, cầm còn không nổi."

"Đợi anh kiếm được nhiều tiền sẽ đổi cho em bộ bát to bằng cái chậu, được không?"

"Nhất định phải thế nhé, phải là bát to luôn nhé!" Tôi cười, ôm bộ quà chạy ra ngoài: "Mẹ! Dì! Mọi người xem này, Yến Lạc mua quà cho con!"

Mẹ tôi nhìn thấy, hích khuỷu tay mẹ Yến: "Thấy chưa, con trai cô đấy, mua linh tinh suốt, toàn phí tiền thôi."

Mẹ Yến cũng cười: "Nó nghĩ sao mà mua cái này, không chịu mua thứ thực tế hơn."

Sau khi khoe xong với hai bà, tôi mang bộ quà về phòng, đặt trên đầu giường, rồi lại quay sang phòng Yến Lạc, ngồi xuống giúp anh sắp xếp đồ.

Tóc Yến Lạc dài ra rồi, trông hơi ngốc ngốc. Tôi rút một chiếc kẹp tăm ra, kẹp mái tóc anh lên.

Trông còn ngốc hơn.

Anh gãi đầu: "Chút nữa anh đi cắt tóc, em đi cùng không?"

"Được, vậy em cũng đi gội đầu luôn. Nhưng nói trước là em trả tiền, anh không được tranh."

"Được thôi." Yến Lạc cười, đưa tay giúp tôi gạt mấy sợi tóc rơi ra sau tai.

Tôi hỏi: "Anh làm thêm gì mà kiếm được nhiều thế?"

"Anh làm đủ thứ: tạp vụ trong trường, gia sư, phát tờ rơi ... Nhưng giờ lời nhất vẫn là làm cò vé."

"Cò vé chẳng phải là phạm pháp à? Anh đừng làm gì xấu đó nhé."

Yến Lạc cười: "Không phải kiểu đó đâu. Mỗi năm đều có rất nhiều người muốn đến tham quan trường anh, nhưng việc đặt lịch lại rất khó. Anh với mấy người bạn chỉ thu chút tiền dẫn họ vào thôi, lúc đông có khi kiếm được vài nghìn một ngày."

Tôi gật đầu ngưỡng mộ.

Không hổ là trường Song Nhất Lưu...

Đâu như trường Vân Đại của tôi, vào không cần hẹn, chẳng thể kiếm nổi đồng nào.

Bình Luận (0)
Comment