Chớp mắt một cái là đã đến đêm ba mươi Tết. Quán ăn nghỉ từ hôm qua, hôm nay cả nhà cùng nhau đi dạo chợ hoa ở Vân Thành, mua hoa và mấy món lặt vặt.
Tôi và Yến Lạc ghé cửa hàng tiện lợi mua nước. Trên cửa dán tấm bảng "Ăn cắp phạt gấp mười lần" khiến chúng tôi cười đến mức không đứng thẳng nổi.
Vân Thành lớn hơn Lệ Thành nhiều, người cũng đông hơn hẳn. Trên phố hoa còn có biểu diễn dân gian truyền thống, các nghệ nhân hát múa rộn ràng, kéo cả du khách vào cùng chung vui. Yến Lạc cũng lôi tôi vào chơi điên cuồng một trận.
Đến khi dòng người cuồng nhiệt đi qua, chúng tôi đã bị lạc mất gia đình.
Tôi cười đến mệt rũ, định gọi điện cho mẹ hỏi đang ở đâu thì Yến Lạc bất ngờ kéo tôi vào con hẻm bên cạnh, nâng mặt tôi lên định hôn.
Tôi phản xạ nhanh, đưa điện thoại chắn giữa hai người.
Môi anh chạm vào ngón tay tôi và chiếc điện thoại nóng ran.
Anh không tránh ra mà mở mắt, nở nụ cười khổ: "Vì sao vậy?"
Chỉ cần môi anh nhúc nhích thêm chút nữa là sẽ chạm vào ngón tay tôi.
"Em thấy bây giờ thế này là tốt rồi." Tôi đẩy nhẹ, vỗ vỗ ngực áo anh: "Anh lo học cho giỏi, rồi kiếm cho em một cái bát vàng nhé."
Yến Lạc gật đầu.
Tôi tưởng thế là đã dỗ xong, định đi ra tìm người.
Nhưng ngay sau đó, đầu anh gục xuống vai tôi, giọng run run lẫn sợ hãi: "Nhưng, Liên Hà ... anh sợ."
Tóc anh mới cắt đầu đinh, cọ lên mặt tôi hơi nhột.
Tôi khó hiểu hỏi: "Anh sợ gì chứ?"
"Anh sợ trong bốn năm không kiếm nổi sáu trăm vạn."
Tôi nói: "Sao cứ phải bốn năm kiếm sáu trăm vạn? Dù anh là sinh viên trường danh tiếng thì nói thế cũng hơi mạnh miệng đấy! Không kiếm được thì không kiếm được, chẳng lẽ không có sáu trăm vạn là không sống nổi à?"
Yến Lạc nói: "Dù sao thì em và anh ta cũng đã có con rồi. Sau này đứa bé lớn lên, quấn quýt gọi em là mẹ, em có thể không mềm lòng sao?"
"Em chẳng thích đứa nhỏ đó chút nào..."
"Chúng ta lớn lên cùng nhau, anh hiểu em mà, em nhất định sẽ mềm lòng." Yến Lạc ngẩng đầu, trong mắt toàn là nước: "Em cố tình giữ khoảng cách với anh, không cho anh trả nợ thay, dù em vẫn ở đây, nhưng anh có cảm giác em có thể đi bất cứ lúc nào..."
Tôi lau nước mắt cho anh: "Em cũng đã lớn, không thể ở nhà mãi được. Đừng khóc sớm thế, hè năm sau em mới dọn đi. Trường phân đi thực tập, em phải thuê phòng ở gần đó..."
"Em còn quay về chứ?"
"Tất nhiên là có. Tết nhất không về nhà thì về đâu?"
Yến Lạc lại cúi đầu nói: "Chúng ta ... thật sự không thể quay lại nữa, phải không?"
"......"
Quay lại kiểu gì được chứ.
Giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện trên giường, đôi môi đỏ mọng của Cư Diên lại hiện lên trong đầu tôi.
Yến Lạc không đợi được câu trả lời, chỉ thở dài: "Không quay lại thì thôi, chỉ cần em vẫn về nhà là được."
Tôi nói: "Được rồi."
Chuyện giữa nam và nữ, tôi thực sự chẳng còn chút hứng thú nào. Cũng chẳng muốn sinh con nữa.
Anh Khởi vẫn giữ lời hứa nên chưa có con. (Hứa không cưới vợ ý)
Nếu Yến Lạc cứ cố chấp muốn ở bên tôi, mà tôi lại không sinh, chẳng phải nhà anh sẽ tuyệt hậu sao?
Khi chúng tôi gặp lại gia đình, mẹ tôi nhìn ra có điều gì đó khác lạ. Bà kéo tôi tụt lại phía sau mấy bước, thì thầm hỏi: "Con làm Yến Lạc khóc à?"
Tôi nói: "Anh ấy lo bốn năm không kiếm nổi sáu trăm vạn, tự dọa mình rồi khóc."
"À ... thằng bé vẫn còn nghĩ chuyện đó à." Mẹ tôi nói: "Thật ra, bắt nó trả khoản tiền đó cũng không phải đạo. Biết cái vòng ngọc đáng giá như thế, mẹ đã cất kỹ trong hộp rồi, đâu để rơi vỡ làm gì."
"Vâng. Nên con mới bảo anh ấy đừng lo nữa, con sẽ tự tìm cách kiếm tiền."