Long Uyên

Chương 25

Edit: Gà Múp _ Beta: Gà Ki

Long Hậu: ngũ

Tính bằng đốt ngón tay thì từ lúc có thai đến hiện tại đã trôi qua hơn một tháng, bảo bối trong bụng cực kì im lặng, nếu không phải nhìn thấy bụng hơi to ra, Bạch Hiểu gần như hoài nghi sự hiện hữu của đứa bé này. Thời gian ngủ trong khi mang thai cùng phản ứng dễ quên càng biểu hiện nghiêm trọng, có đôi khi cùng Lâu Uyên nằm ở trên giường cùng nhau tỉnh lại, Lâu Uyên sẽ nói những lời khiến người ta đỏ mặt giống như ngày hôm qua rất nhiệt tình linh tinh chẳng hạn. Nhưng y ngay cả một chút đều không nhớ rõ.

“Ngẫu ngẫu....” (*) Thanh âm mơ hồ không rõ gọi thần trí Bạch Hiểu trở về, Lâu Giác Giác ngồi trên xích đu nhỏ ở đối diện đang đợi Bạch Hiểu uy đồ ăn. Bạch Hiểu sờ sờ đầu bé nhưng bé không thèm tiếp nhận, bĩu môi quay đầu đi tỏ vẻ bất mãn, Bạch Hiểu đành phải buông cháo sữa trên tay xuống, đem bé ôm đến trên đùi mình, dỗ trái dỗ phải cuối cùng cũng làm cho đứa nhỏ được nuông chiều quá nhiều này liếc nhìn một chút, Giác Giác cũng đã được bảy tháng tuổi rồi. Nhiều lần muốn để cho bé tự mình học đi nhưng mỗi lần được ôm thì hai cái chân nhỏ luôn gắt gao bám dính ở trên người mình không chịu buông ra, sử dụng chút sức lực thì cục thịt nhỏ này lại dùng đôi mắt đẫm lệ giàn giụa nhìn Bạch Hiểu, khuôn mặt trắng trắng mềm mềm cùng với cái mũ lông trắng mà Mạnh Thanh tặng tạo nên bộ dáng không biết chuyện gì rất vô tội, nhất thời khiến Bạch Hiểu cảm giác mình phạm vào tội nặng, hôn nhẹ khuôn mặt đứa nhỏ, dỗ dành vỗ về đã lâu mới làm cho nó nở nụ cười vui vẻ.

“Giác Giác, kêu phụ vương đi con.” Bạch Hiểu nhéo nhéo khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của bé, dụ dỗ nói.

“Ngẫu ngẫu…” Lâu Giác Giác ngẩng đầu lên, vui vẻ kêu.

“….. Ai…” Bạch Hiểu thở dài một tiếng. Lại nhìn thoáng qua đứa nhỏ ở giữa phạm vi vòng tay mình mà xoay qua xoay lại. Bạch Hiểu ngửa mặt lên trời thở dài “Rốt cuộc ta đã sinh ra cái gì nha.....”

Giác Giác tựa hồ hiểu Bạch Hiểu nói cái gì, lại nhìn nhìn bụng y hơi hơi to ra, bỗng nhiên tò mò đem đầu lớn nhẹ nhàng dán lên bụng y, nghe thanh âm ở bên trong có truyền ra hay không, ai ngờ bảo bối ở trong bụng không hiểu tình cảm của ca ca, không hề động đậy cũng không nháo. Bạch Hiểu nhìn bé dùng biểu tình vô cùng nghiêm túc, mân mê miệng, ánh mắt trừng lớn như con hổ, tập trung tinh thần nghe ngóng. Bạch Hiểu đành phải chậm rãi vận khí khiến long châu trong cơ thể xoay tròn. Long châu trong cơ thể tạo ra long khí từ từ xoay tròn thì bụng sẽ sinh ra biên độ run run nhỏ.

Lâu Giác Giác buồn bực, muốn buông tha thì cảm nhận được bụng Bạch Hiểu rung động. Nhất thời, bé vui sướng, hoa tay múa chân nhưng cái đầu quá lớn chiếm toàn bộ sức nặng của thân thể lập tức ngã xuống dưới kéo toàn bộ thân thể cũng ngã xuống khỏi đầu gối Bạch Hiểu. Cũng may trong lúc đó một nửa vẫn còn đang bám ở trên người Bạch Hiểu. “Oa.” Bé khóc lớn lên. Hai tay nhỏ bé gắt gao túm lấy một góc áo choàng của y, sợ lập tức sẽ rơi xuống. Giống như phía dưới là vực sâu đáng sợ.

Bàn tay nhỏ bé ngắn ngủn, béo béo bám chặt không buông áo choàng càng lúc càng tuột ra, bé hoảng sợ nhìn những ngón tay còn lại, vẻ mặt không muốn rơi xuống địa phương không biết là cái gì. Càng thêm gào khóc. Hai mắt đẫm lệ nhìn vẻ mặt chờ đợi xem kịch vui của “mẫu thân hư đốn”. Nước mũi thật dài rơi xuống miệng còn thân thể thì nhúc nhích qua lại. Tình cảnh buồn cười không chịu được.

“Ha hả…” Bạch Hiểu thế nhưng vẫn còn luyến tiếc bảo bối đáng thương hề hề nhìn mình, một tay đỡ lấy bé quay về trên người mình. Vốn nghĩ muốn rèn luyện một chút nam tử khí khái cho bé thế nhưng nhìn bé khóc đến mặt đỏ bừng còn bị nước mắt của mình chuyển thành bộ dáng vô tội đáng yêu. Bạch Hiểu bất đắc dĩ dùng ống tay áo lau khô nước mắt. Hít một hơi. “Cục thịt mềm a cục thịt mềm...”

Ban đêm, Bạch Hiểu đến Thanh Trì tuyền tắm rửa, đầu lại bắt đầu đau đớn kịch liệt, y đỡ lấy bụng, muốn đứng dậy nhưng lại cảm giác toàn thân giống như lửa thiêu, từng lỗ chân lông đều phải phun ra lửa. Hai chân hoàn toàn không có sức lực, ý thức càng không tỉnh táo, hơi nước nóng hầm hập càng khiến cho cơ thể khô nóng hơn vài phần, cuối cùng sự hỗn loạn chiến thắng ý chí, Bạch Hiểu không chống đỡ được hướng đáy ao trượt xuống, dòng nước ấm áp xâm nhập vào trong cơ thể, vào khoang miệng, cuối cùng ngập đến đầu. Bọt khí vốn rất nhiều rồi cũng từ từ ít ít dần đi. Cuối cùng, bên trong hồ dường như không có người đã tới, tất cả hoàn toàn yên tĩnh.

Phục Dạ điểu thấy một màn như vậy liền “xì ” một tiếng bay đi.

Đêm càng yên tĩnh, yên tĩnh đến lạnh lùng.

======================

(*): Tác giả viết thế và đã tra qua QT, google nhưng ko tìm thấy từ thích hợp nên để nguyên luôn.
Bình Luận (0)
Comment