Long Uyên

Chương 26

Edit: Gà Múp _ Beta: Gà Ki

Long Hậu: lục

Lâu Uyên xoa nhẹ khóe mắt có chút chua xót mà công văn ở trên bàn quá nhiều xem đến mức đầu váng mắt hoa, tinh thần càng buồn bực. Vào lúc này, thị vệ ở ngoài gõ cửa.

Thanh âm Lâu Uyên trầm khàn đáp: “Có chuyện gì?”

Thị vệ nhìn vẻ mặt quân vương phiền muộn đành phải nói ngắn gọn: “Bệ hạ, vương hậu đến đây....”

“Cái gì?” Hiểu Hiểu chưa bao giờ đi gặp hắn lúc làm công việc, hắn vừa suy nghĩ vừa tưởng tượng ngay lập tức có thể ôm thân thể ấm áp của người yêu liền cao hứng vội vàng đứng dậy đi tới trước cửa.

Chỉ thấy Bạch Hiểu mặc áo choàng bằng lông chồn trắng, cả người phát ra mùi hương thơm ngát sau khi tắm, ngay cả tóc cũng còn hơi nhỏ nước. Trong tay cầm theo hộp đựng thức ăn bốc lên mùi thơm, y mỉm cười nhìn hắn. Vào giờ phút này, Lâu Uyên thầm nghĩ đem người này ôm vào trong ngực hung hăng yêu thương mà tên thị vệ sát phong cảnh kia vẫn cười tủm tỉm nhìn hai người thẳng đến khi tiếng ho khan của long vương vang lên, nhìn lại thì thấy Lâu Uyên tức giận tím mặt hù dọa thị vệ khiến hắn cuống quít làm lễ lui đi.

Bạch Hiểu buồn cười nhìn thị vệ ân hận khom người lui về sau liền quay đầu trách mắng: “Ngươi sao lại hung dữ như vậy”.

“Ai bảo hắn không biết tùy trường hợp mà hành xử. Đến đây, ta lau tóc cho ngươi” Lâu Uyên vừa cầm lấy hộp đựng thức ăn vừa lau khô tóc cho Bạch Hiểu. Y ngoan ngoãn nghiêng cổ, lộ ra làn da non mịn trắng như tuyết ngay tại phía dưới mũi Lâu Uyên khiến hắn không khỏi cảm thấy dưới bụng nóng lên. Tầm mắt vội dời đi phong cảnh hấp dẫn kia.

“Ha hả…” Bạch Hiểu co rụt cổ lại cười cười.

“Sao vậy?” Lâu Uyên nghi ngờ hỏi.

“Ngươi thở ở trên cổ ta”. Bạch Hiểu ngẩng đầu lên, trêu tức Lâu Uyên.

Lâu Uyên bị nhìn thấu nhất thời sĩ diện dời đi tầm mắt mà giờ phút này Bạch Hiểu lại cười tươi như hoa, nhìn hắn chăm chú, mái tóc dài màu bạc giống như con sông dài lóng lánh, đặc biệt khuôn mặt này, cái mũi cao thẳng này còn có đôi môi xinh đẹp kia. Giống như một bức tranh mang màu sắc ngọt ngào trải ra trước mặt mình. Đẹp không sao tả xiết, lưu luyến đến quên đường về.

Bạch Hiểu là đương sự đương nhiên biết độ ấm trong ánh mắt Lâu Uyên lúc này có thể làm bỏng người, bao gồm dục vọng tham lam chiếm giữ mãnh liệt. Lửa nóng *** thiêu cháy xương cốt giống như ánh mắt âm trầm sâu thẳm kia.

“Hưu….” Tấm áo choàng bằng lông chồn trắng từ trên vai Bạch Hiểu rớt xuống, lộ ra áo lót trong suốt ở bên trong. Mà dưới áo lót ngay cả quần cũng không có. Giữa ánh sàng vàng vàng của nến, Bạch Hiểu gần như lộ ra đường cong xinh đẹp khiến cho Lâu Uyên gần như điên cuồng muốn xé nát y, ăn sạch vào bụng. Bạch Hiểu gần sát thân thể to lớn của hắn, hô hấp nóng rực phun giữa hai người. Lâu Uyên thậm chí có thể cảm nhận được dưới áo lót là nhụy hoa đứng thẳng kia đang ma xát ngực hắn, màu sắc xinh đẹp đã bị hắn liếm, gặm cắn trong vô số đêm để nó hoàn toàn nở rộ trong đêm đen.

Lâu Uyên không nhịn được liền vươn bàn tay to lớn từ áo lót thâm nhập vào, một bàn tay khác thì vuốt ve cái mông hút hàng của y rồi mới thuận theo đường cong uốn lượn đi xuống tìm đến huyệt khẩu ngượng ngùng nhắm chặt kia, vuốt ve yêu thương nó. Bàn tay phía trước cũng không ngừng nghỉ thâm nhập vào giữa đùi non trắng nõn. Cứ thế hung hăng sờ soạng.

“A…....” Thanh âm Bạch Hiểu giống như thanh âm muỗi kêu trong cơn mộng xuân giữa sương mù mà lại rõ ràng.

Lâu Uyên cảm giác nửa người dưới bén lửa, nhanh chóng đứng lên, như khẩu pháo đặt trên đùi Bạch Hiểu, thanh âm thâm trầm u tối vang lên: “Ngươi xác định làm đêm nay?”

Người trong lòng khe khẽ run lên, Lâu Uyên dường như có thể nhìn thấy cổ y vùi sâu vào lòng hắn, khuôn mặt đỏ hồng ngượng ngùng “Ta muốn giúp ngươi…” Lâu Uyên còn chưa kịp hiểu nghĩa những lời này thì bàn tay nhỏ bé ấm áp khác với hắn đã trượt vào trong quần đến chỗ tiểu long đang sưng to hừng hực, không ngừng sờ soạng nó.

“Hiểu hiểu… Ngươi không cần….” Lâu Uyên muốn đẩy ra rồi lại không thể ngăn cản sự hấp dẫn khi người yêu chủ động.

Bạch Hiểu một tay đẩy Lâu Uyên ngồi lên ghế còn mình thì quỳ trên sàn nhà. Quần còn chưa cởi hoàn toàn mà tiểu long thật lớn dữ tợn liền khẩn cấp nhảy ra ngoài. Bạch Hiểu cho tới bây giờ bởi vì thẹn thùng còn chưa nhìn qua, rốt cuộc làm sao nó có thể tiến vào thân thể mình. Nhưng hiện tại, y giống như một ngọn lửa cháy vừa nhanh vừa mạnh cũng không có rảnh đi bận tâm chuyện khác. Thấy tiểu long to lớn khiến y cũng bị dọa muốn dừng lại chút ít mà Lâu Uyên cũng hết sức khó xử trong tình cảnh này. Tuy rằng hắn rất muốn Bạch Hiểu vì mình mà làm. Giống như trời sinh giống đực muốn hoàn toàn giữ lấy tình cảm một nửa còn lại nhưng bình thường với các tư thế cơ thể thì Bạch Hiểu đều đem mặt giấu đi, huống chi là loại chuyện này. Lâu Uyên nuốt nuốt nước miếng, nói: “Hiểu Hiểu hay là thôi đi.”

Bạch Hiểu vươn hai tay vuốt ve tiểu long đang giương nanh múa vuốt. Cuối cùng quyết định hé miệng cũng không nghĩ nó có đi vào hết hay không liền một hơi ngậm vào. Tiểu long của Lâu Uyên vừa thô vừa dài. Gần như chỉ ngậm được một phần đầu đỉnh đã khiến Bạch Hiểu há miệng nói không ra lời. Lúc tiến vào khoang miệng ấm áp hút chặt của người yêu thì Lâu Uyên không thể không thừa nhận thích đến muốn bắn ra.

Đối với người yêu không hề có kinh nghiệm, Lâu Uyên rất khó tưởng tượng rốt cuộc Bạch Hiểu quyết tâm cùng ý chí như thế nào mới làm ra chuyện này. Mà hiện tại, lúc này muốn dừng cũng không được mà tiếp tục cũng không xong, Lâu Uyên chỉ có thể thương tiếc vuốt ve Bạch Hiểu đang cúi đầu cố gắng “làm việc”.

Quy đầu to lớn cùng hơi thở dồn dập của Lâu Uyên khiến nó càng lúc càng sưng to hơn. Một bàn tay của Bạch Hiểu tìm đến chỗ hai viên cầu đang chờ đợi được chăm sóc. Bàn tay non mịn âu yếm chúng, thỉnh thoảng lại xoa nắn một chút quả thực khiến Lâu Uyên hoài nghi người ở dưới thân mình trong giờ phút này có thực sự là Bạch Hiểu.

Lâu Uyên vươn tay nắm lấy cằm Bạch Hiểu nâng lên, trong miệng y vẫn còn đang ngậm tiểu long, không thể khép lại mang theo sợi chỉ nước bọt *** mỹ chậm rãi quấn quanh. Đôi mắt chứa hơi nước hơi mở to, khóe mi thấm đẫm những giọt nước mắt. Từ hai má đến bên tai đều một màu hồng nhạt.

Thậm chí có thể cảm nhận được đầu lưỡi Bạch Hiểu phập phồng va chạm từng nếp uốn trên tiểu long, nhìn một màn vô cùng tình sắc này càng không thể nào kiềm chế nổi, Lâu Uyên kéo đầu Bạch Hiểu ra, cảm giác mình sắp lên đỉnh. Y nhìn vẻ mặt hắn ẩn nhẫn, hãm sâu trong ***. Tâm động không thôi, ngay cả y cũng bị trêu chọc, ma xát khó nhịn mà nơi đó cũng đã rục rịch. Đem tiểu long ngậm thật sâu trong yết hầu, toàn bộ vật lớn bị bao vây, ấm áp cùng ẩm ướt trong khoang miệng, “Không..... Hiểu hiểu… Ta muốn…” Lâu Uyên gầm nhẹ.

Lúc vật lớn xâm nhập vào chỗ sâu trong cổ họng thì Bạch Hiểu cũng đồng thời cảm giác muốn nôn, ngay cả y cũng không thể tin có thể đem vật lớn như thế nuốt vào trong miệng mình, y hút mạnh một cái. Tiểu long trong miệng Bạch Hiểu mãnh liệt run run đứng lên “Hiểu hiểu… Ngươi…” Lâu Uyên nhìn miệng y, toàn bộ dục dịch bị Bạch Hiểu nuốt vào trong bụng, khóe miệng còn mang theo chất lỏng màu trắng sềnh sệch trên đôi môi đỏ thắm.

Từ trên cổ trắng tuyết nhìn xuống phía dưới, áo lót trong suốt, mỏng manh bao lấy đường cong, lúc này Bạch Hiểu như con mèo biếng nhác. Vật giữa hai chân mơ hồ hơi hơi nhếch lên. Lâu Uyên mặt nhăn mày nhíu nghĩ Bạch Hiểu lúc này không phải là Bạch Hiểu trong tưởng tượng của hắn. Đôi mắt lẳng lơ khêu gợi mang theo bí ẩn hấp dẫn lưu luyến không ai biết. Trong lúc hắn ngẩn người thì Bạch Hiểu đứng dậy khóa ngồi trên đùi, đem quần áo vén lên, lộ ra cái đùi trắng nõn tinh tế lọt vào trong mắt hắn, y vuốt ve tiểu long thật lớn, lại sờ soạng huyệt khẩu đang khát khao không ngừng. Khi Lâu Uyên còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì y đã ngồi xuống.

“A…. Uyên.....” Thanh âm mê người gọi thần trí Lâu Uyên trở về. Tiểu long mới vừa được ấm áp bao vây liền tiến vào nơi nóng hầm hập như lửa.”Uyên…” Bạch Hiểu thấy Lâu Uyên vẫn không nhúc nhích, chăm chú nhìn mình. Hai hàng giọt nước mắt trong trẻo từ khóe mắt rơi xuống, quay mặt sang một bên đẩy Lâu Uyên ra muốn rời khỏi.

Chén canh trên bàn học vẫn còn bốc lên hơi nóng. Từng luồng nhiệt khí một vòng lại một vòng bay lên. Trong đêm tối yên tĩnh lạnh lẽo, nhìn đôi mắt người yêu mang theo hơi nước trông mong nhìn hắn, Lâu Uyên đã hứa không để Bạch Hiểu rơi nước mắt nữa thế nhưng bây giờ lại hoài nghi người trước mặt, y rơi nước mắt xuống tựa như hình ảnh ngày ấy lên án hắn có bao nhiêu nhẫn tâm. Lâu Uyên ôn nhu, liếm đi giọt nước mắt trên khóe mắt rồi hất văng tất cả công văn trên bàn, dùng tư thế kết hợp để Bạch Hiểu nằm trên bàn, hai chân mở lớn e lệ nhìn hắn. Tấm áo lót trong suốt che không hết cảnh xuân cũng không che nổi cái bụng đang to ra còn có dục vọng muốn thỏa mãn kia. Bạch Hiểu vươn cánh tay đem cái bụng tròn tròn che khuất, không muốn để Lâu Uyên nhìn thấy hình dáng lúc này của bản thân.

Lâu Uyên khom thắt lưng xuống hôn lên cái bụng mượt mà của y, đầu lưỡi không ngừng liếm cái rốn. Nước bọt xuyên thấu qua áo lót xâm nhập đến trên bụng, cảm giác một trận lạnh lẽo. Eo Bạch Hiểu lập tức mềm nhũn, xụi lơ như vũng nước.

Tiểu long to lớn, nóng bỏng hung hăng sáp nhập vào mật huyệt đang không ngừng phun ra mật dịch.

“Ngô a… A…..” Bạch Hiểu thu hồi chân muốn đẩy Lâu Uyên ra nhưng tư thế lại giống như trêu chọc dục vọng còn nghênh tiếp khiến hắn thần hồn điên đảo. Đây vốn là dáng vẻ mà Lâu Uyên yêu nhất.

Lâu Uyên đem hai chân quấn lên thắt lưng, dùng phương thức chín nông một sâu di chuyển xâm nhập người dưới thân. Hoa tâm bị đâm liên tục không cùng một hướng, lúc này hai mắt Bạch Hiểu mê ly, toàn thân tê dại nhìn Lâu Uyên.

Mái tóc dài màu bạc trải ra tán loạn trên bàn, tùy ý để Lâu Uyên làm không ngừng nhấp nhô giống như con sông ngân hà xa xưa quanh co khúc khuỷu.

“Ha a….” Ngoài cửa, ánh sáng ngọn đèn mờ nhạt xuyên qua gần như có thể nhìn thấy người trong phòng đang làm gì. Hai người giống như hai con rồng quấn quanh, che phủ đè lên nhau cùng một chỗ, tiếng rên khàn khàn chậm rãi giống như dòng suối chảy luôn luôn lay động lòng người. Cho đến khi ánh nắng ban mai chiếu rọi bên trong thư phòng.
Bình Luận (0)
Comment