Long Vũ Phi Thiên

Chương 109

Mười năm sau…

“Này là cái địa phương quỷ quái gì a?”. Hoàng tử Tuy Dương Lãng Kì vạn phần buồn bực nhìn rừng trúc trước mắt, vừa rồi hắn bất quá mượn cớ đi một chút, nghĩ muốn giải sầu, kết quả đi đến nơi này, thật đúng là không nghĩ tới bên trong hoàng cung còn có nơi thanh u lịch sự tao nhã như vậy.

“Trúc ốc a?”. Lãng Kì nghĩ nghĩ hướng trúc ốc kia đi đến: “Thụ long nhãn hiên? Thật là cái tên kỳ quái a!”.

Lãng Kì nhỏ giọng nói thầm, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, phát hiện bên trong cũng không giống như bên ngoài nhỏ hẹp như vậy, ngược lại rất rộng lớn.

Lãng Kì muốn tìm người để hỏi làm thế nào để ra ngoài, nhưng thật đáng tiếc là hắn phát hiện nơi này tựa hồ không có bóng dáng của người, chẳng lẽ là phòng nhỏ mà hoàng tử nào đó dùng để nghỉ ngơi?

Lãng Kì nhẹ nhàng đẩy ra cửa của một căn phòng, nhìn đến người trên giường không khỏi ngây người, hắn như thế nào lại nhìn thấy một tiên tử a? Tóc màu ngân bạch, đôi môi đỏ tươi, giữa hai hàng chân mày có một ấn kí hình thoi, một thân quần áo màu ngân bạch rộng thùng thình, hắn lẳng lặng nằm ở nơi đó vẫn không nhúc nhích. Thời gian giống như chỉ dừng lại ở thời khắc này.

“Đẹp quá”. Lãng Kì thì thào mở miệng, nhịn không được tới gần bên giường, ngồi xổm xuống bên bên cạnh.

Đang tiếp đãi sứ giả Tuy Dương Phi Long Liệng Thiên đột nhiên biến sắc đứng dậy, có người xông vào “Thụ long nhãn hiên”.

“Tử Giá, ta đi về trước”. Phi Long Liệng Thiên không để ý đến ánh mắt kình ngạc của Hiên Viên Tử Giá rất nhanh rời đi, thân chợt lóe đã tới cửa của “Thụ long nhãn hiên”, không chút suy nghĩ lập tức vọt vào phòng của Long Tại Vũ.

“Ngươi đang làm cái gì?”. Phi Long Liệng Thiên nhìn bàn tay phải của Lãng Kì đã muốn vươn tới chạm vào Long Tại Vũ: “Lãng Kì điện hạ không đến dạ yến mà đến nơi này có chuyện gì?”.

“Ngài như thế nào ”. Lãng Kì cả kinh vội vàng đứng dậy: “Ta không phải ”.

“Đi ra ngoài”. Phi Long Liệng Thiên giận rống lên một tiếng đi đến bên giường, thật cẩn thận đem Long Tại Vũ ôm lấy: “Vũ nhi không hoan nghênh ngươi”.

“Cáo từ”. Lãng Kì xấu hổ cười, vội vàng rời khỏi “Thụ long nhãn hiên”. Vì cái gì Thái thượng hoàng của Hiên Viên đế quốc lại để ý đến mỹ nhân kia như vậy? Vũ nhi sao? Vũ nhi chẳng lẽ chính là Long Tại Vũ kia?

Lãng Kì quay đầu lại nhìn phòng của Long Tại Vũ, bên cửa sổ Phi Long Liệng Thiên vẻ mặt thâm tình nhưng lại mang theo thương tiếc nhìn Long Tại Vũ. Mà đúng lúc này, Long Tứ cùng Đế Uyên từ bên kia tới, khi nhìn đến Lãng Kì thì hung hăng trừng liếc mắt một cái, rồi sau đó rất nhanh đi đến căn phòng kia, vẻ mặt khẩn trương nới với Thái thượng hoàng kia cái gì đó!

Lãng Kì quay đầu rời đi, có lẽ có thể hỏi Lệ đại nhân xem thử hắn có biết chuyện về Thái thượng hoàng của Hiên Viên đế quốc với mỹ nhân kia không.

“Thế nào?”. Long Tứ vừa tiến đến liền khẩn trương đặt câu hỏi: “Có bị đụng tới không?”.

“Không có. Ta ngăn cản đúng lúc”. Phi Long Liệng Thiên nhẹ nhàng thở ra, cảm giác trong lòng ê ẩm, mỗi khi nghĩ đến bảo bối của hắn bị người nhìn thấy thì trong lòng hắn rất không thoải mái.

“Vậy là tốt rồi”. Đế Uyên cũng nhẹ nhàng thở ra: “Bất quá cũng không cần lo lắng, chúng ta ở trên người Vũ nhi thiết lập cấm chế để con người không thể đụng tới. Hoàn hảo hắn không có đụng tới, bằng không thì chính hắn sẽ không hay ho”.

“Không có việc gì, các ngươi trở về đi”. Phi Long Liệng Thiên đem Long Tại Vũ đặt ở trên giường, đem một chút long khí đưa vào trong cơ thể hắn.

“Hảo”. Long Tứ lôi kéo Đế Uyên đi tới cửa, sau đó đột nhiên xoay người: ” Phi Long Liệng Thiên, mười năm a! Vũ nhi ngủ suốt mười năm!”.

“Ta sẽ chờ đợi”. Phi Long Liệng Thiên ôn nhu nhìn Long Tại Vũ vẫn ngủ say như trước: “Mặc kệ bao lâu ta vẫn sẽ chờ đợi. Cho đến khi hắn tỉnh lại, sau đó ta sẽ thực hiện lời hứa của ta, bồi hắn tiêu dao tứ hải, khoái hoạt thiên hạ”.

“Ngươi nghỉ ngơi đi”. Đế Uyên vỗ vỗ Long Tứ: “Chuyện của bọn họ chúng ta không thể tham dự vào”.

Long Tứ thở dài đi theo Đế Uyên ra ngoài, lưu lại Phi Long Liệng Thiên một lần lại một lần vuốt ve tóc Long Tại Vũ. Ngươi vì cái gì còn không tỉnh? Mười năm a? Ngươi còn không tỉnh sao?

“Vũ nhi, hung thủ giết mẫu thân nhân loại của ngươi đã tìm được rồi ngươi không muốn giúp nàng báo thù sao? Mau tỉnh lại đi ”. Bảy năm trước tìm được hắn, chính là muốn ngươi tỉnh lại rồi giao cho ngươi xử trí

“Liên Tâm hiện tại ở hoàng thành mở một tiệm trang phục, bên trong tất cả đều là quần áo của nữ nhân chính là vải của loại quần áo này, thực rất ít ”. Có thể không ít sao? Tất cả cái kia đều là nội y nhưng lại được rất nhiều nữ nhân hoan nghênh nhất là nữ nhân trong kỹ viện

“Hai người thị vệ kia của cậu ngươi, chính là chanh y cùng hắc y bọn họ đến bây giờ vẫn còn quấn quít lấy Liên Tâm đứa nhỏ đều đã ba tuổi rồi mà còn chưa có thành thân Liên Tâm nói cái gì không thể một nữ có hai chồng (mimi: nữ cường =)) đến giờ ta vẫn thể không ngờ) cho nên một mực kéo dài hơn nữa Liên Tâm nói chỉ cần ngươi tỉnh lại nàng liền cưới Vũ nhi, ngươi nếu còn không tỉnh lại sẽ bị chanh y cùng hắc y oán nga ”. Nhanh tỉnh lại đi ta thật muốn nhìn thấy bộ dáng ngươi trợn mắt với bộ dáng ham chơi của trước kia cùng trước kia giống khi gặp rắc rối nhưng không cần im lặng như vậy

“Còn có a Long Tứ cùng Đế Uyên bọn họ vẫn chưa đi, nói phải đợi ngươi tỉnh thì cùng chúng ta tiêu dao đại giang nam bắc nhưng ta không mốn cho bọn họ đi theo bởi vì bọn họ là trói buộc ”. Chỉ cần ngươi tỉnh lại, cho dù có nhiều trói buộc hơn nữa ta cũng nguyện ý

“Tử Ngọc hiện tại cũng có đứa nhỏ a ngươi có biết Tử Ngọc là không? Chính là lão tứ vì muốn hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân hắn mà thông đồng với cậu của ngươi đoạt hoàng vị, nửa năm trước hắn trộm đến hoàng thành cùng Hoàng đế ca ca ngươi gặp mặt một đứa nhỏ thực đáng yêu ta thực thích ”. Bởi vì ánh mắt của đứa nhỏ kia có chút giống ngươi cho nên ta đặc biệt chuẩn cho bọn họ về sau có thể thường thường mang theo đứa nhỏ đến hoàng thành cho ta nhìn bởi vì ta nghĩ muốn ở trên người nó tìm hình bóng của ngươi (mimi: anh nói nhiều quá, em mệt)

“Đứa nhỏ của Tử Giá cũng đã bảy tuổi thực bướng bỉnh rất giống với ngươi trước đây nhưng ta chưa bao giờ chuẩn cho nó tới nơi đây ”. Bởi vì mặc kệ là ai, mặc kệ hắn lớn lên giống ngươi như thế nào hắn thủy chung cũng không phải là ngươi

“Mỗi ngày ta cũng không dám ngủ lâu sợ bỏ qua nhất cử nhất động của ngươi khi ngươi tỉnh ta sẽ không thấy được sợ ngươi tỉnh đói bụng ta không có ở đây ”. Ta cảm giác mình mệt chết đi Vũ nhi trước kia hiểu rõ phụ thân nhất mau tỉnh lại đi! Không cần làm cho ta lo lắng cho ngươi ta thực sợ ngươi cứ như vậy vẫn không tỉnh lại không phải nói linh hồn bị thương sao? Đã mười năm đã chữa trị tốt lắm đi ngày ngày Long Tứ, Đế Uyên, còn có ta truyền linh khí cho ngươi rất nhanh đã chữa khỏi cho linh hồn bị thương của ngươi nhưng vẫn là không được sao?

“Nếu ngươi thật sự là mệt chết vậy ngủ một lát ta không thúc giục ngươi chỉ cần ngươi khỏe mạnh ”. Đúng vậy. Chỉ cần khỏe mạnh đừng để ta lo lắng

Phi Long Liệng Thiên gắt gao ôm Long Tại Vũ đem linh khí từng chút đưa vào cơ thể hắn, sau đó chậm rãi nằm xuống, ở trong ôm ấp ấm áp chậm rãi ngủ có lẽ chờ sau khi mình tỉnh lại Vũ nhi liền trợn tròn mắt nhìn mình

“Vương tử a, ngươi vừa mới đi nơi nào?”. Lãng Kì mới đến đã bị sứ giả Tuy Dương Lệ đại nhân hổn hển giữ chặt.

“Không có gì a. Ta vừa mới tới một chỗ. Ân một nơi rất đẹp ”. Lãng Kì nghĩ đến mỹ nhân đang ngủ kia, cảm giác nơi kia có cái gì đó không đúng.

“Nơi nào?”. Lệ đại nhân khó hiểu nhìn hoàng tử tính cách tinh quái này, hoàng tử Lãng Kì là hoàng tử kế Lãng Dương, là hoàng tử mà hoàng đế Tuy Dương sủng ái nhất, hắn cùng hoàng tử Lãng Dương có ba phần giống nhau, cũng rất có năng lực, nhưng vẫn không thể so sánh với Lãng Dương được. Nhưng hoàng tử Lãng Dương mười năm trước đã mất tích, không ai biết hắn đã đi đâu.

Lãng Kì đem chuyện ở “Thụ long nhãn hiên” nói lại với Lệ đại nhân một lần, người nói thì thấy không sao, nhưng người nghe lại chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

“Lệ đại nhân, ngài không có việc gì chứ? Thực nóng sao?”. Lãng Kì kỳ quái thấy Lệ đại nhân một đầu đầy mồ hôi, hắn thế nào không cảm giác thấy nóng a?

“Tổ tông của ta a tiểu hoàng tử của ta a ngươi ngàn vạn lần không thể đến cái nơi kia nói không chừng chết như thế nào cũng không biết a!”. Lệ đại nhân thiếu chút nữa khóc ra. Hắn nếu đoán không sai thì nơi mà vị hoàng tử này đến chính là nơi được xưng là cấm địa trúc hiên của Hiên Viên đế quốc! Nghe nói nơi đó là nơi mà người tối trọng yếu của Thái thượng hoàng Hiên Viên đế quốc yên giấc, trước kia có thích khách không biết sống chết xâm nhập vào “Thụ long nhãn hiên” Kết quả bị Hiên Viên đế dùng phương pháp tối tàn nhẫn giết, nói là quấy rầy đến giấc ngủ của vợ hắn hắn thực nên may mắn vì Hiên Viên đế nể mặt Lãng Kì là hoàng tử mới không có giết hắn, bằng không hắn có mười cái mạng cũng không đủ để chết a!

“Khủng bố như vậy sao?”. Lãng Kì cảm giác Lệ đại nhân có chút chuyện nhỏ làm cho to lên. Không phải chỉ là một gian trúc hiên thôi sao?

“Ai. Người ngủ ở nơi đó chính là vợ của Thái thượng hoàng Hiên Viên quốc ”.

“Ngủ? Sao lại thế này?”. Lãng Kì đánh gảy lời nói của Lệ đại nhân, hắn hiện tại đã biết rõ vì cái gì lại cảm giác không đúng, bởi vì thanh âm Hiên Viên Thiên Hành (mimi: lâu lắm mới nghe nhắc lại cái tên này) rõ ràng lớn như vậy cũng khống có đánh thức mỹ nhân kia.

“Ai biết chuyện gì đã xảy ra a. Nhưng điều duy nhất biết được người này gọi là Long Tại Vũ, là cốc chủ của ‘Hoa Yẫn cốc’, cũng là thất hoàng nhi của Hiên Viên Thiên Hành lại là vợ của hắn ”. Lệ đại nhân mất thật lớn khí lực mới nói ra chữ “vợ” này. Hắn thật không rõ vì cái gì bọn họ rõ ràng là phụ tử lại có thể yêu thương đối phương, này không phải là loạn luân sao? Vì cái gì Hiên Viên đế quốc cũng không che dấu?
Bình Luận (0)
Comment