Long Vũ Phi Thiên

Chương 110

“Thất Dạ điện hạ ngài không thể đi về phía trước nữa. Nơi đó không thể đi a!”. Thái giám cùng cung nữ đi theo tiểu hài tử đã muốn nhanh khóc! Thất Dạ điện hạ là hoàng tử đương kim Thánh Thượng tối sủng ái, nói cách khác hắn muốn cái gì thì có cái đó, nhưng nơi kia chính là cấm địa của hoàng cung a. Nếu đi vào có lẽ tiểu hoàng tử sẽ không chết, nhưng nô tài bọn họ thì không nhất định a!

“Ta mặc kệ, hôm nay hoàng gia gia và phụ hoàng cùng nhau nghênh đón sứ giả của các nước không rảnh quản nơi này, ta chỉ là nhìn thôi, sẽ không gây chuyện đâu”. Thất Dạ muốn cho người hầu của hắn câm miệng lại, sau đó bước nhanh vào rừng trúc. Hắn vẫn luôn hiếu kì, hoàng gia gia rốt cuộc dấu bảo bối gì ở trong này, cư nhiên hạ lệnh không cho bất luận kẻ nào tới gần, bất quá hắn mới không sợ đâu, hoàng gia gia thương hắn nhất, sẽ luyến tiếc phạt hắn! Cho nên vào xem sẽ không có việc gì! Nói không chừng có cái gì hảo ngoạn nha!

“Thất Dạ điện hạ a ”. Tiểu thái giám bị dọa đến khóc lên, vội vàng đi theo điện hạ vào trúc ốc.

“Thụ long nhãn hiên? Thật là cái tên kỳ quái. Chẳng lẽ có Rồng ngủ trong này?”. Thất Dạ tò mò nhìn chằm chằm cửa một hồi lâu mới đi vào.

“Không có người nào hết!”. Thất Dạ có chút thất vọng hướng từng phòng từng phòng đi vào, cũng không biết tại sao hoàng gia gia lại để ý nơi này như vậy? Chẳng lẽ là muốn độc chiếm nơi xinh đẹp này sao? Không được, hắn nhất định phải cùng hoàng gia gia ở đây.

“Thất Dạ điện hạ, chúng ta trở về đi!”. Tiểu thái giám vừa thấy bên trong không có gì không khỏi nhẹ nhàng thở ra, như vậy sẽ không lo lắng điện hạ phá hư cái gì!

“Oa thật khá a ”. Thất Dạ đẩy ra cái cửa cuối cùng thì phát hiện bên trong có một người tóc trắng đang ngủ, vội vàng chạy tới: “Đại ca ca, ngươi sống ở trong này sao?”.

“Di?”. Tiểu thái giám sửng sốt bước nhanh đến bên giường, khi hắn nhìn thấy người trên giường thì không khỏi sửng sốt, ở đây thế nào lại có một người a? Hắn lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người im lặng như vậy, khuôn mặt tuấn mỹ, điềm đạm nằm ở nơi đó, nhìn đến thực làm cho người ta an tâm.

“Như thế nào lại không có phản ứng?”. Thất Dạ tò mò vươn tay đẩy đẩy, chỉ thấy trên người hắn đột nhiên phát ra một tầng ngân quang, đem thân thể Long Tại Vũ bao quanh, nhưng tay của Thất Dạ lại xuyên qua vòng phòng ngự kia, đụng vào hai má của Long Tại Vũ.

“Như thế nào lại như vậy ”. Đang tiếp đãi sứ giả Phi Long Liệng Thiên đột nhiên sắc mặt tái nhợt đứng dậy, vội vàng hướng trúc hiên phóng đi, Đế Uyên cùng Long Tứ liếc mắt nhìn nhau một cái cũng vội vàng đuổi theo đến trúc hiên.

“Này ”. Mấy sứ giả mờ mịt nhìn Phi Long Liệng Thiên, Đế Uyên cùng Long Tứ biến mất, này là chuyện gì? Là đột nhiên có chuyện hay là ra oai phủ đầu?

“Thất lễ, phụ hoàng có chút việc gấp, chiêu đãi không chu toàn thỉnh thứ lỗi, xin các vị hãy theo ta”. Hiên Viên Tử Giá cười khổ một tiếng mang theo sứ giả các nước đi về phía trước.

“Vũ nhi ”. Ba người một hồi đến trúc hiên liền nhìn thấy Hiên Viên Thất Dạ ngồi xổm bên giường Long Tại Vũ không ngừng cùng hắn nói giỡn, tay như trước vẫn đặt trên mặt Long Tại Vũ.

“Buông tay ”. Mặt Phi Long Liệng Thiên nhất thời trắng bệch, vội vàng đem tay Thất Dạ bỏ ra, tay có chút run rẩy ôm Long Tại Vũ, không thể xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần không thể có chuyện

“Hoàng gia gia”. Thất Dạ bị Phi Long Liệng Thiên ném trên mặt đất ánh mắt rưng rưng nhìn hắn: “Hoàng gia gia khi dễ Thất Dạ”.

“Ai cho ngươi vào?”. Phi Long Liệng Thiên lạnh lùng nhìn Thấy Dạ: “Lập tức cút ra ngoài”.

Vũ nhi tốt nhất là không có việc gì, bằng không hắn nhất định phải bắt tiểu quỷ này đến mạng, mặc kệ hắn lớn lên giống Vũ nhi bao nhiêu!

“Không cần Thất Dạ không cần ”. Thất Dạ ngồi dưới đất lên tiếng khóc lớn: “Oa hoàng gia gia không thương Thất Dạ nữa rồi không thương Thất Dạ nữa rồi ô ô ”.

“Chết tiệt ”. Phi Long Liệng Thiên cẩn thận đem Long Tại Vũ buông, nhắc cổ áo của Thất Dạ đưa hắn ném ra khỏi cửa phòng: “Dẫn hắn trở về phòng, hảo hảo trông chừng, không có mệnh lệnh của ta ai cũng không cho thả hắn ra! Có nghe hay không?”.

“Vâng nô tài tuân chỉ ”. Tiểu thái giám vội vàng ôm tiểu điện hạ gây chuyện rời đi.

“Thế nào? Có chuyện gì… xảy ra không?”. Phi Long Liệng Thiên lo lắng nhìn Đế Uyên mới vào phòng, tiểu quỷ kia có thể xuyên qua cấm chế của hắn, chẳng lẽ là do hắn có quan hệ huyết thống với mình? Hiện tại Vũ nhi nhất định phải không có việc gì! Nhưng lấy thân thể hiện tại của hắn có thể chịu được phàm nhân đụng chạm hay không?

“Ngô ”. Đế Uyên còn chưa mở miệng, Long Tại Vũ nằm ở trên giường đột nhiên đem một búng máu phun ra, làm cho ba người sợ hãi, không ngừng đem linh khí của bản thân rót vào trong cơ thể hắn.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a?”. Phi Long Liệng Thiên thật sự hoảng sợ, cư nhiên hộc máu vậy phải làm sao bây giờ a?

“Bình tĩnh một chút a không có việc gì đâu ”. Long Tứ ngoài miệng an ủi Phi Long Liệng Thiên nhưng thanh âm của hắn lại đang run rẩy.

“Di? Không đúng a!”. Đế Uyên ngừng truyền linh lực nghi hoặc nhìn chằm chằm Long Tại Vũ.

“Mẹ nó ngươi làm cái gì?”. Long Tứ nổi giận gầm lên một tiếng, lão già này cư nhiên lên cơn gì chứ vạn nhất ở thời điểm mấu chốt xảy ra chuyện gì mình chắc chắc sẽ hận chết hắn!

“Các ngươi không phát hiện trước ngực Tại Vũ có ánh sáng sao? Hơn nữa linh lực chúng ta cho hắn hắn một chút cũng không có hấp thu mà vây ở chung quanh ”. Thanh âm của Đế Uyên đã run rẩy, chính là không biết là hưng phấn hay là sợ hãi.

“Cái gì?”. Phi Long Liệng Thiên cùng Long Tứ đồng thời hoảng sợ, khẩn trương nhìn Long Tại Vũ.

“Dừng lại Dừng lại ”. Đế Uyên lôi kéo hai người lui về phía sau vài bước lẳng lặng nhìn động tĩnh của người trên giường.

Ánh sáng trước ngực Long Tại Vũ nguyên bản chỉ ở trước ngực giờ đã dần dần lan rộng, cho đến khi hoàn toàn đem thân thể hắn vây quanh, ánh sáng bảy màu giống như có sinh mệnh chậm rãi tiến vào thân thể Long Tại Vũ, dần bị hắn hấp thu.

Trong lúc đó ba người ở trong phòng cẩn thận hít thở, cả ba người đều khẩn trương nhìn biến hóa của Long Tại Vũ, phòng ngừa có cái gì ngoài ý muốn phát sinh.

“Thịch”. Một tiếng ánh sáng bảy màu mở rộng ra, xuyên thấu qua trúc hiên, một cột sáng bảy màu thẳng tắp hướng phía chân trời, hơn nữa càng lúc càng lớn.

“Đó là cái gì?”. Toàn bộ người của hoàng thành nhìn về phía hoàng cung, ánh sáng bảy màu kia thật lấp lánh, người của hoàng thành toàn bộ đều quỳ xuống, hô to thiên nhân hạ phàm.

“Liên Tâm, ngươi mau ra đây”. Chanh y vội vàng đem Tô Liên Tâm lôi ra chỉ vào cột ánh sáng kia mở miệng: “Nơi đó không phải chỗ ở của Long Tại Vũ “Thụ long nhãn hiên” sao? Sao lại thế này?”.

“Tại Vũ ”. Tô Liên Tâm cả kinh vội vàng lôi kéo chanh y chạy hướng hoàng cung: “Mau chúng ta đi hoàng cung có lẽ là Tại Vũ tỉnh ”.

Trong khoảng thời gian ngắn Hiên Viên hoàng thành người ngã ngựa đổ, có người nói là thiên nhân hạ phàm, ông trời coi trọng Hiên Viên. Có người nói là yêu nghiệt giáng trần, muốn yêu mị Hiên Viên. Dù sao cũng đủ mọi giả thuyết.

Mà lúc này trong trúc hiên, khi hai người Tô Liên Tâm chạy đến trúc hiên, đã có một đám người vây quanh nơi đó, cầm đầu chính là Hiên Viên Tử Giá còn có một ít sứ giả các nước, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn dị cảnh trước mắt.

“Bệ hạ. Sao lại thế này?”. Tô Liên Tâm chạy tới bên người Hiên Viên Tử Giá lo lắng nhìn cột sáng bảu màu trước mắt.

“Ta cũng không biết!”. Hiên Viên Tử Giá nhíu mày mở miệng. Hắn chỉ biết Thất hoàng đệ ngủ ở nơi này, nhưng vì sao lại có dị cảnh như vậy thì hắn không biết!

Đang lúc mọi người thảo luận thì cột sáng bảy màu dần dần biến mất, một đạo thân ảnh màu ngân bạch từ chỗ cột sáng biến mất hiện ra.

“Đó là ”. Hoàng tử Tuy Dương Lãng Kì nhìn thấy thân ảnh kia thì không khỏi sửng sốt, đó chính là thất hoàng tử ngủ say kia, hắn hiện tại chính là trợn tròn mắt tò mò nhìn một đám người phía dưới. Ngay sau đó lại có ba đạo nhân ảnh từ trúc hiên bắn ra, đem thiên hạ ở giữa không trung ôm lấy.

“Tại Vũ ”. Nước mắt Tô Liên Tâm chảy xuống, bàn tay hưng phấn nắm vào cánh tay: “Tại Vũ mau xuống dưới ”.

“Phụ thân ”. Long Tại Vũ lăng lăng mở miệng: “Còn có hai người đang ăn đậu hủ của lão tử là ai?”. Hắn chỉ chính là Long Tứ cùng Đế Uyên!

“Ngươi này tiểu quỷ ”. Long Tứ nguyên bản đang cười cương ở trên mặt, tiểu quỷ cư nhiên mở miệng liền mắng hắn!

“Tại Vũ mau xuống dưới a ”. Tô Liên Tâm nhìn bốn người không có ý định xuống dưới không khỏi rống giận: “Ngươi nếu không xuống dưới, ta bảo chanh y đánh ngươi xuống ”.

“Liên Tâm ”. Long Tại Vũ bị Liên Tâm rống thì sửng sốt, chính là vừa tỉnh nên đầu óc có chút mơ hồ, thân thể cũng thực cứng ngắc, lập tức liền té xỉu ở trong lòng ngực Phi Long Liệng Thiên.

“Vũ nhi a ”. Phi Long Liệng Thiên kinh hô một tiếng: “Thái thái y a ”.

“Tỉnh a! Rốt cục tỉnh!”. Dàn xếp xong Phi Long Liệng Thiên không khỏi nhẹ nhàng thở ra, về phần vì cái gì có dị cảnh liền giao cho Hiên Viên Tử Giá đi giải quyết, hiện tại hắn là hoàng thượng không phải sao? Cùng mình không có quan hệ đi! (t/g: thái thượng hoàng này không chịu trách nhiệm a!!!)

“Vậy chúng ta cũng không cần phải ở đây nữa!”. Đế Uyên cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn cư nhiên vì tiểu quỷ này ở trong này ngây người mười năm!

“Đúng vậy nhưng chúng ta phải đợi Tại Vũ hoàn toàn khang phục mới có thể đi. Không đúng chúng ta phải đi theo bọn họ du biến đại giang nam bắc, đây là Phi Long Liệng Thiên nói mà!”. Long Tứ có chút gian trá cười cười, Tại Vũ tỉnh, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra. Bọn họ khẩn trương suốt mười năm a! Sợ hắn vẫn chưa tỉnh lại hoặc là có chuyện gì ngoài ý muốn

“Các ngươi không cần quấy rầy ta cùng bảo bối”. Phi Long Liệng Thiên trừng mắt nhìn Long Tứ: “Các ngươi nên cút đến nơi nào đó đi! Không cần đi theo chúng ta!”.

“Ngươi ngươi nghĩ thật hảo ”. Long Tứ không nghĩ người kia cư nhiên “Qua sông đoạn cầu”, bất quá nghĩ muốn đuổi bọn họ đi cũng không dễ dàng như vậy! Bọn họ chẳng những phải đi theo Phi Long Liệng Thiên cùng Long Tại Vũ, còn muốn đem Liên Tâm với hai tiểu tử kia đều gọi đến hắc hắc dùng mánh khoé sao? Xem ai lợi hại hơn!
Bình Luận (0)
Comment