"Khinh người quá đáng!"
Âm thanh giận dữ chợt nổ tung trong căn phòng, đám hạc trắng đang nhàn nhã nghỉ ngơi trước cửa lập tức tung cánh, vội vã đập cánh mấy cái rồi bay tuốt lên trời. Người ngồi trước bàn có đôi mắt như sao trong đêm đông (1), bởi vì tức giận mà hàng lông mi run lên như lá liễu dưới mưa. (2)
"Tông chủ bớt giận." An Hòa Dật khẽ cau mày, thở dài trong lòng, đôi mắt đen như mã não vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng.
Giọng nói vừa trong trẻo như tiếng ngọc rơi vỡ, lại vừa dịu dàng khiến Hoa Hướng Nhiên bớt giận đôi chút.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện đó, là cơn giận lại trào lên.
"Đây là lần thứ 108 rồi đấy! Bọn họ tính lập hội 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc (3) hay gì?!" Tông chủ đập bàn cái rầm, mặt bàn làm bằng đá thạch anh rắn chắc chớp mắt một cái đã hóa thành đống đá vụn.
Bàn tay Hoa Hướng Nhiên bỗng chốc cứng đờ lại, nhanh chóng ngẩng lên nhìn về phía đối diện, sau đó im lặng thu tay lại.
"......" An Hòa Dật cũng im lặng nhìn chằm chằm cái bàn của mình nay đã hóa thành đống bột trắng dưới đất, chần chừ một lát mới lên tiếng, "Tông chủ... bớt giận."
Sắc mặt Hoa Hướng Nhiên rất khó coi, lạnh lùng nói, "Đệ cũng biết chúng ta sắp cử hành đại điển thu nhận đồ đệ mà, đúng không?"
An Hòa Dật chớp mắt, có vẻ chưa hiểu ý lắm, gật đầu một cái. Duyên Sinh Tông xảy ra chuyện lớn như vậy, dù y không quản lý sự vụ bên ấy thì cũng vẫn nghe được chuyện từ đám đệ tử bên mình.
Có điều Đại lễ thu nhận đồ đệ của Duyên Sinh Tông từ trước đến nay không có liên quan gì tới y, những năm trước y đều chỉ cần lộ mặt là được rồi.
Hàng lông mi như lá liễu của Hoa Hướng Nhiên lại bắt đầu run lên, "Cái đám đại nghịch bất đạo đó đã bắt cóc bao nhiêu sư tôn giỏi giang của Duyên Sinh Tông chúng ta rồi. Rồi năm nay sư đâu ra mà dạy đồ?"
An Hòa Dật nhẹ nhàng nâng tay, đưa một chén trà Thanh Tâm qua.
Hoa Hướng Nhiên tức giận nhận trà, một hơi uống sạch.
Chén trà bị đặt mạnh xuống bàn, "Đàm Ngọc à."
Giọng của vị Tông chủ trước mặt đột nhiên trầm xuống, trong lòng An Hòa Dật liền có dự cảm không lành. Vừa cảm thấy như thế, y đã định lên tiếng át đi.
"Hôm trước đệ nghe nói là ma đạo..."
"Hầy..." Hoa Hướng Nhiên trợn mắt đảo một cái, trông có vẻ như đang vui sướng khi người gặp họa, "Giả, đều là giả hết. Ma đạo cũng chỉ rặt một đám chả biết gì."
Hôm trước trong Ma đạo có truyền ra một vụ tai tiếng, vị Ma Tôn hùng mạnh từng khiến hàng trăm môn phái phải kinh sợ thế mà lại bị đệ tử nhà mình bắt đi mất. Tin tức này vừa truyền ra đã ngay lập tức lên trang nhất của tập san《 Tu Chân Phi Văn Lục》(tạm dịch: Tuyển tập bê bối giới tu chân). Chỉ là sang ngày hôm sau sự việc đã được làm sáng tỏ, nói đấy là Ma Tôn có hẹn với đệ tử của mình chứ không phải là bị bắt cóc.
"Ồ... Còn hôm kia..."
"Đệ không cần lo lắng chuyện kia kìa gì cả. Hôm nay chỉ nói chuyện môn phái của chúng ta. Đệ nói xem, môn phái ta chẳng lẽ còn không bằng Ma Đạo, để cho nhiều đệ tử trèo lên trên như vậy à??!!"
An Hòa Dật cụp mi mắt, hàng mi cong vút che đi vẻ tiếc nuối vì không thể đổi đề tài.
Tông chủ Hoa Hướng Nhiên nói như vậy là vì đã có 108 vị sư tôn rời khỏi Duyên Sinh Tông, tất cả đều cùng một lý do y hệt như nhau, bị chính đệ tử mình dạy dỗ bắt đi mất.
Người thì bị bắt cóc lên giường vì đối đãi với đồ đệ quá tốt, người thì bị đệ tử cầm tù vì đối xử với đồ đệ quá tệ. Số còn lại đều vì đối xử không quá tốt cũng không quá tệ nên bị đệ tử ôm đùi làm nũng đòi trèo lên. Kết quả là liên tục có sư tôn bị bắt đi khỏi môn phái. Đám đệ tử đó đã khiến Duyên Sinh Tông bọn họ từ một tông môn dồi dào tài nguyên giảng dạy đi đến tình trạng thiếu thốn nhân lực hiện tại.1
Như thế này thì Tông chủ nào mà không tức.
An Hòa Dật không dám nói lời nào, bởi vì vừa hay là y chưa thu nhận đệ tử bao giờ.
An Hòa Dật là đệ tử cuối cùng được sư phụ thu nhận, là tiểu sư đệ của Tông chủ, bình thường các sư huynh cưng chiều y nhất.
Gần ba mươi năm nay, Tu Chân giới đã liên tục phát sinh năm vạn án kiện liên quan đến tình trạng đệ tử bắt cóc sư tôn. Vì chuyện này nên sư huynh nào cũng lo lắng, sợ tên đồ đệ bất hiếu nhà nào đó sẽ dụ dỗ tiểu sư đệ ngoan ngoãn nghe lời nhà mình. Các vị sư huynh liền tìm biện pháp, bằng mọi giá đều thu đệ tử về dưới trướng mình. Nhưng ai mà ngờ được cả 23 vị sư huynh thế mà không một ai may mắn thoát khỏi, lần lượt từng người một đều bị đệ tử bắt cóc.6
Nghịch đồ! Đúng là nghịch đồ!
Hoa Hướng Nhiên cứ nghĩ tới việc thu nhận đồ đệ là đầu lại đau nhức.
"Sư huynh." Trong mắt An Hòa Dật lộ ra vẻ lo lắng, nhìn Hoa Hướng Nhiên đang buồn phiền đến mức phải xoa bóp đầu trước mặt mình.
"Không sao. Chỉ có điều bây giờ môn phái chúng ta chỉ có hai mươi người có thể thu nhận đệ tử thì những người khác cũng đều đã bị đồ đệ cướp mất không cho nhận thêm người nữa rồi. Hiện tại cũng chỉ còn hai người không bị hạn chế nhận đồ đệ."
"....." Tất nhiên là An Hòa Dật biết mình cũng là một trong hai người được nhắc tới đó, "Người còn lại là...?"
"Thời Minh Đạt."
Thời Minh đạt là người tu luyện theo hướng trồng linh thảo, bình thường hiếm khi xuất hiện, gần như không có cảm giác tồn tại. Tuy tính hắn có hơi thô bạo nhưng quả thật hắn là "đóa hoa cao ngạo" duy nhất còn sót lại, đã thu nhận đến hơn hai trăm đệ tử rồi mà vẫn không bị bắt cóc.
"Đàm Ngọc, hay là năm nay đệ cố gắng thử nhận một đệ tử đi? Chứ không thì cái danh Môn phái hàng đầu Tu Chân giới của chúng ta không giữ nổi nữa rồi." Hoa Hướng Nhiên nhẹ giọng khuyên bảo, trong mắt chứa đầy mong đợi.
An Dật Hòa khẽ nhíu mày, hơi khó xử, "Sư huynh, để đệ suy nghĩ đã."
Hoa Hướng Nhiên còn muốn nói thêm gì đó thì chợt có tiếng gõ cửa. Hắn nín thở, vành tai đỏ ửng lên, lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
"Sư tôn, sư thúc, xin hỏi hai người đã trò chuyện xong chưa ạ?" Giọng của người ngoài cửa nghe như đang cười.
Gò má Hoa Hướng Nhiên hồng ửng lên. Hắn đứng bật dậy, vung tay áo một cách dứt khoát rồi sải bước đi ra phía cửa.
"Gọi gọi gọi! Gọi cái gì mà gọi! Ta và sư thúc của người còn đang bàn chuyện, vội cái gì?!"
"... Nhưng lâu rồi con chưa được gặp sư tôn mà." Giọng người còn lại trầm khàn, thoáng nghe được chút tủi thân.
"Mới có nửa canh giờ, chưa tới lượt ngươi gọi hồn đâu nhé!"
Tay Hoa Hướng Nhiên run cả lên, da gà da vịt rớt đầy đất.
An Hòa Dật: "......"
Trong một thoáng, An Hòa Dật chợt cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình.
Tiếng nói chuyện ngoài cửa ngày càng nhỏ, hai thầy trò nhà Hoa Hướng Nhiên nhỏ giọng nói gì đó với nhau, An Hòa Dật cũng không có ý định nghe lén, ngồi bên bàn yên lặng suy nghĩ.
Chẳng bao lâu sau, hai người ngoài cửa đã nói chuyện xong, một người sải bước chân đi về phía An Hòa Dật.
Người tới có đôi mắt sắc bén, chỉ khi nhìn sư tôn Hoa Hướng Nhiên nhà mình mới lộ ra nét dịu dàng điềm đạm. Người này chính là đồ đệ của Hoa Hướng Nhiên, Tần Bác Giản.
Tần Bác Giản khom lưng, hành lễ với An Hòa Dật xong là lén nắm lấy tay Hoa Hướng Nhiên ngay. Hoa Hướng Nhiên trừng mắt với gã, sau lại thấy sư đệ thờ ơ không buồn để ý thì cũng không muốn đánh rắn động cỏ, chỉ đành ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra hết.
An Hòa Dật thở dài, "Sư huynh, Đàm Ngọc vẫn cảm thấy chuyện này không đáng tin đâu. Dù sao thì trăm nay nay Đàm Ngọc cũng chưa từng nhận đồ đệ bao giờ, chỉ sợ dạy dỗ đệ tử không tốt."
"Thời Minh Đạt được đó, để ta bảo hắn dạy đệ." Hoa Hướng Nhiên nhanh nhạy khuyên nhủ, "Sư đệ không biết chứ, môn phái của chúng ta là môn phái lớn, chi tiêu cũng nhiều, nếu không nhận đệ tử thì lấy đâu ra tiền."
An Hòa Dật do dự, "Nhưng Đàm Ngọc chỉ có một mình, chuyện này..."
Tần Bác Giản mỉm cười nghe hai người trò chuyện, thấy cả hai đều buồn rầu thì nhịn không được lên tiếng: "Đệ tử nghe nói Thủ Ngọc sư thúc dạy đệ tử rất thành công, hai trăm đệ tử tất cả đều đã xuất sư. Nếu không thì bảo thúc ấy mở một lớp học bổ túc, làm thế nào để dạy ra đệ tử ngoan đi ạ."
Hoa Hướng Nhiên vừa nghe thấy thế hai mắt đã sáng lên, "Cái này được đây! Để ta nói chuyện với Thủ Ngọc!"
Nói xong liền đứng lên muốn rời đi luôn. An Dật Hòa cũng đứng lên tiễn khách, nhưng Hoa Hướng Nhiên còn chưa đi được bao xa đã quay lại dặn dò, "Sư đệ, đệ chuẩn bị trước đi nhé, năm nay cứ để ta sắp xếp đồ đệ cho."
An Hòa Dật còn chưa kịp từ chối thì Hoa Hướng Nhiên đã chạy mất hút, Tần Bác Giản cũng vội vàng đuổi theo hắn.
Chờ hai người họ đi rồi, An Hòa Dật mới uể oải phiền não ngồi lên ghế bạch ngọc của mình, bàn tay mảnh khảnh lấy ra ngọc bài tinh xảo từ trong ống tay áo, bấm vào mục tìm kiếm sách, chỉ thấy trên sàn thương mại đầy rẫy sách quý của Tu Chân giới, mấy quyển mới nhất toàn là "Hướng dẫn sư tôn thoát khỏi sự theo đuổi của đồ đệ" với cả "Cách từ chối lời tỏ tình của đồ đệ", vân vân và mây mây.
An Hòa Dật nhấn chọn tất cả, mua hết chỗ sách đó.
------
Lời tác giả ( + chú thích của klaw)
Cấp bậc (thiết lập cấp bậc tu luyện trong truyện theo thứ tự lần lượt là):
1. Luyện Khí (điều tiết hơi thở, luyện tập điều tiết "khí" trong cơ thể)
2. Trúc Cơ (giai đoạn cơ bản nhất, đả thông kinh mạch để có thể tu luyện lên cao hơn)
3. Khai Quang
4. Dung Hợp
5. Tâm Động
6. Kim Đan (ngưng tụ khí trong cơ thể, kết thành nội đan, đạt đến cảnh giới mà tại đó đã có thể coi như thần tiên, thoát khỏi phàm trần luân hồi)
7. Nguyên Anh
8. Xuất Khiếu
9. Phân Thần
10. Hợp Thể
11. Động Hư
12. Đại Thừa
13. Độ Kiếp.
------
Chú thích:
(1) Là một đôi mắt sáng, trong và đẹp. Mượn ý trong một câu mà Lưu Ngạc (một nhà văn cận đại nổi tiếng của Trung Quốc) viết trong "Lão Tàn du ký" (cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của ông). Nguyên văn là "Đôi mắt ấy như nước mùa thu, như sao lạnh, rồi lại như ngọc trai, như hai viên thủy ngân đen nằm trong thủy ngân trắng..." Dùng "nước mùa thu", "sao lạnh" và "ngọc trai" để miêu tả đôi mắt sáng trong, có thần, dùng "thủy ngân đen/trắng" để tả đôi con người đen láy.
(2) Lá liễu rất mềm nên khi mưa rơi sẽ bị hạt mưa đập vào làm nó lay động.
(3) 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc trong truyện Thủy Hử, là một nhóm người chống lại triều đình.
Nguồn chú thích các loại: baike baidu