Ngày hôm sau, tiên hạc đưa thư gửi sách quý đã đặt đến. Bàn tay như ngọc của An Hòa Dật vuốt nhẹ chiếc nhẫn linh, mấy vạn cuốn sách quý lập tức xếp thành chồng trong phòng, dần dần chất kín hết nửa gian phòng.
Y cầm lên cuốn gần mình nhất, tựa sách là《 Phương pháp chung sống của sư tôn và đệ tử của các Tông phái lớn 》.
1. Lạc Nguyệt sư tôn, một đóa hoa cao lãnh, diện mạo đẹp cực kỳ. Đồ đễ ngưỡng mộ rồi sinh lòng 'tà răm', bỏ thuốc xong bắt cóc.
2. Đậu Ngọc sư tôn, gương mặt phổ thông, đối xử với đồ đệ như con ruột... Ai ngờ lại có đứa 'con' bất hiếu, bắt cóc.
3. Nguyệt Đình sư tôn, tướng mạo cỡ trung bình, không quan tâm gì tới việc học hành của đồ đệ, bị đồ đệ bắt nhốt,
. . . .
50 000. Phù Chu sư tôn, thuộc Ma giáo, dung mạo cực kì xinh đẹp, đối xử với đồ đệ cực kì tàn nhẫn, bị một trăm đệ tử truy sát, đến nay vẫn chưa rõ tung tích.
Đọc đến cuối, tay cầm sách của An Hòa Dật run lên bần bật.
Trước khi đọc tới cái cuối cùng, y vẫn luôn cảm thấy bị đồ đệ của mình đè là thê thảm nhất. Hiện tại, y thấy bị đệ tử mình dạy dỗ trưởng thành đuổi gϊếŧ còn thảm hơn. Nhìn đi! Không thể đối xử với đệ tử quá tốt, nhưng cũng không thể đối xử quá tệ! Rốt cuộc là làm sao mới được?!
An Hòa Dật khẽ thở dài, lật xem cuốn tiếp theo có tên là 《 Cách giữa quan hệ hòa thuận giữa sư tôn và đệ tử: Khoảng cách tạo ra vẻ đẹp 》.
Cuốn này là tiểu thuyết tự truyện của một vị sư tôn, trong đó ghi chép tất cả các phương pháp mà vị này từng áp dụng.
Vị sư tôn này đi theo phương châm là "Xa cách là không thân, gần gũi là bất kính", vẫn luôn đau đáu tìm kiếm khoảng cách thích hợp để sống hòa thuận với đồ đệ của mình.
An Hòa Dật đọc sách, thấy việc đầu tiên mà vị sư tôn này làm mỗi ngày sau khi thức dậy sớm này chính là trách cứ đồ đệ mình sao còn chưa chịu dậy, bắt đi làm bữa sáng cho mình, sau khi làm xong sẽ đưa ra một lời khen thích hợp.
Có điều sư tôn cũng không được khen quá nhiều, vẫn phải bình tĩnh giữ dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo và gật đầu tỏ ý. Sau đó ông ta cho đệ tử của mình đi luyện tập. Lúc luện tập phải nghiêm khắc, bằng cách đó sẽ làm cho đệ tử sinh ra cảm giác e sợ, chỉ muốn trốn tránh chứ không muốn thân cận.
Tới khi đệ tử luyện tập xong, ổng sẽ cho thuốc trị thương hay thuốc quý gì đó, dân gian gọi là
"vọt cho một roi rồi cho thêm viên kẹo". (1)
Sư tôn phải một mực cân nhắc hành vi của mình, ngay cả trong mơ cũng không được quên thực hiện tôn chỉ dẫn dắt đồ đệ, từ đầu đến cuối cứ phải đúng nguyên tắc mà làm.
Vị sư tôn này vừa nghiêm túc lại vừa tỉ mỉ, tất cả các sự tình liên quan tới đồ đệ từ lớn đến bé đều được ông ta viết thành một quyển sách hướng dẫn. Đối với An Dật Hòa, cái này chẳng khác gì nhặt được một kho báu.
An Hòa Dật cẩn thận nghiên cứu cuốn sách trong tay, cố gắng tự mình đúc kết lại những kinh nghiệm độc đáo của vị sư tôn này.
Y ngồi trên ghế xem sách hết cả một buổi trưa, rút ra được ba trăm quy tắc. Tới khi số trang sách còn lại càng ngày càng ít, chỉ còn lại một trang cuối cùng, An Hòa Dật mới quét mắt đọc lướt qua thật nhanh.
Kết cục: Bởi vì sư tôn quá kiêu ngạo nên đã bị đồ đệ bắt cóc rồi nhốt trên giường ròng rã cả tháng. Buồn! Phát! Khóc!
An Hòa Dật :"....."
An Hòa Dật rơi vào im lặng, sau đó rút ngọc bài ra, lặng lẽ đánh giá một sao.
Có lẽ bởi vì kết cục của cuốn sách này bi thảm quá, An Hòa Dật đã vấp ngã một lần rồi cho nên lần này cũng khôn ra một chút. Nhìn nửa gian phòng đầy sách còn lại, y vẫy nhẹ tay một cái, làm phép sao chép lại câu cuối cùng của mỗi cuốn sách trong đống sách này.
Thoáng cái đã có hàng ngàn chữ 'Thất Bại' to tướng hiện lên trên tấm màn nước y vừa làm phép, ngàn quyển như một.
Mắt An Hòa Dật giật giật, ráng giữ bình tĩnh thu lại hết chỗ sách đó vào nhẫn của mình, sau đó rút ngọc bài mở giao diện 'sàn giao dịch thương mại', chọn mục "Khiếu nại".
Đang chuẩn bị nhấn nút thì hiện lên thông báo có một đánh giá xấu.
"Vô dụng. Đọc xong hết rồi, đệ tử môn phái tới giờ vẫn còn đang đuổi gϊếŧ bản tôn. Có đứa suýt thì tự hủy chỉ để cùng kéo bổn tôn vào đường chết, may mà ngăn kịp."
An Hòa Dật chạm tay lên mặt của ngọc bài. Bình luận màu đỏ treo ở chính giữa màn hình, trông như đang khóc ra máu, thoạt trông đúng là đau lòng.
An Hòa Dật nhấp mở hồ sơ mua hàng của đối phương ra xem thì thấy người nọ cũng giống như y, cũng đã mua hết chỗ sách nọ. Bình luận đầy vẻ bất mãn của người đó càng khiến An Hòa Dật bất an hơn.
Đọc nhiều sách đến thế rồi mà cũng vô dụng á?
Góc trên cùng của ngọc bài mục 'Tin Nóng'. An Hòa Dật quẹt ngón tay một cái, vào diễn đàn buôn dưa của Tu Chân giới xem xem có gì.
Y mở diễn đàn có giao diện màu hồng phấn ra. Chỉ cần vuốt một cái là đã thấy ngay một mớ bài đăng về "Sư tôn" và "Đồ đệ" đập vào mặt, mỗi bài đều nhiệt tình bàn về cách thức và các vấn đề trong quá trình bồi dưỡng đệ tử.
Trong ấn tượng của An Hòa Dật, vấn đề nóng nhất từng xếp hàng đầu ở vùng này chính là làm thế nào để dạy dỗ lũ trẻ cho tốt. Hiện tại, chỉ là đối tượng trong câu chuyện đổi thành "đệ tử" mà tất cả các chủ đề bàn luận khác đều chẳng ai quan tâm nữa.
Y lại lướt xuống dưới vài trang nữa, lúc vuốt ngược lên thì thấy một bài đăng được viết in đậm nổi bật nằm trong mục đề xuất cho bạn, có tới gần một trăm nghìn lượt xem. An Hòa Dật nhấp vào xem thì thấy đó là quảng cáo của một lớp học bổ túc.
《 Lớp học bổ túc cho sư tốt tốt – Giúp bạn dạy dỗ đệ tử an toàn》
Giáo viên phụ trách: Thời Minh Đạt, tước hiệu Thủ Ngọc Sư Tôn.
Tóm tắt giới thiệu: Là một sư tôn đã có hơn hai trăm đệ tử đã xuất sư, hiện nay vẫn sống an ổn vô sự, không bị đệ tử đè, một sư tôn truyền kì của thế hệ mới không cần phải ưu tư. Có kinh nghiệm dạy học phong phú, kinh nghiệm thực tế đứng đầu Tu Chân giới, không vị sư tôn nào có thể địch lại.
Địa điểm: Vân Ngoại Lâu, Duyên Sinh Tông.
Học phí: 5000 linh thạch thượng phẩm.
Chú ý: Để đảm bảo chất lượng dạy học, chỉ thu 100 học viên, ai quan tâm mau tới đăng ký.
An Hòa Dật :"....."
Không hổ danh là sư huynh của môn phái mình.
Bài đăng nhanh chóng nhận được hàng ngàn bình luận. An Hòa Dật vuốt trang xuống để cập nhật, chưa gì đã thấy nút đăng kí chuyển sang màu xám. Số lượng học viên đăng ký đã đủ 100 người.
Bên dưới bài quảng cáo đó là một loạt bình luận xin được vào lớp dự thính, thậm chí còn có người tình nguyện trả trước nửa giá tiền, kết quả thế nào thì không cần chịu trách nhiệm.
An Hòa Dật hít sâu một hơi, thầm nghĩ, đáng sợ thật.
Bình luận nhanh chóng bị trôi mất, nhưng bình luận thu hút sự chú ý nhất thì vẫn còn nguyên chưa từng bị soán ngôi lần nào. Lại thêm việc càng lúc càng có nhiều người vào xem, độ phổ biến của bài đăng càng ngày càng cao, hiện đã có tới chín mươi ngàn lượt thích.
Có người bình luận:
"Hồi đó mấy sư tôn xem đệ tử như nô bộc, bây giờ lại coi với đệ tử như thú dữ với lũ lụt thiên tai. Rất tiếc là không nên đánh giá thấp thế hệ thanh niên ngày nay, đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước."
Bình luận bên dưới còn thú vị hơn nhiều, "Sóng trước bị đè lên bờ cát rồi."
"Đám đồ đệ ngày nay đúng là không thể cứu được, không cứu nổi."
"Cho hỏi ngoài Thủ Ngọc Sư Tôn ra thì còn có vị sư tôn nào chưa bị đệ tử đè không. Tôi muốn hỏi biện pháp nào đơn giản nhất ấy, lười đi học quá."
"Hmmmm... Phù Chu Sư Tôn?"
"Ha ha ha! Vị đó thì thôi khỏi đi, ta sống còn chưa đủ đâu."
"Phù Chu Sư Tôn thì có hơi đáng sợ rồi đó nhỉ? Ai mà chịu nổi một trăm đệ tử đuổi gϊếŧ cơ chứ? Nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn thấy chính đạo của chúng ta mạnh nhất, Thủ Ngọc Sư Tôn lợi hại lắm luôn á."
"Khỏi phải nói. Tông phái của bọn ta đã bàn chuyện hợp tác với Duyên Sinh Tông rồi. Đến lúc đó sẽ mời Thủ Ngọc Sư Tôn sang mở một buổi tọa đàm giảng cho bọn ta, Tông phái ta còn mua luôn lớp của bọn họ nữa."
"Lầu trên, ai lại không theo chứ? Tông phái bọn ta cũng đi rồi. Mấy hôm trước, có một đệ tử dẫn một đám người bao vây môn phái bọn ta. Tuy là giải quyết xong rồi nhưng cũng bị bắt mất một vị sư tôn có thực lực tốt, Tông chủ nhà ta tức đến mức đi chặt hết cây rồi."
"Hahahaha, ta biết ngươi thuộc Tông phái nào rồi. Yên tâm, đi an ủi Tông chủ nhà ngươi đi. Cái chuyện bị đệ tử bao vây bắt người này có gì đáng xấu hổ đâu, làm gì có nhà nào chưa từng bị?"
"Nếu ta cũng mạnh như Phù Chu Sư Tôn thì ta muốn làm gì chẳng được, đâu có như bây giờ, đệ tử còn chẳng dám nhận. Haiz!"
"Thôi bớt giùm, nghe nói Phù Chu Sư Tôn hiện còn đang mất tích kia kìa, không ai tìm được hắn hết."
"Chậc chậc chậc, Ma Đạo không hổ danh là Ma Đạo."
Câu chuyện tạm thời kết thúc ở đây, mấy bình luận sau đó đều chỉ là đồng ý với ý kiến của bình luận đầu tiên.
An Hòa Dật biết mấy năm gần đây chuyện tình sư đồ xảy ra rất nhiều, chỉ không ngờ đã đến mức khiến lòng người xốn xang bất an đến thế này. Y lật ngược ngọc bài trong tay, trên ngọc bài phản chiếu một gương mặt tuấn tú. Tuy rằng trông không thoát tục bằng Lạc Nguyệt Sư Tôn của Tu Chân giới, cũng không khiến người mê mẩn như Phù Chu Sư Tôn của Ma Đạo, nhưng gương mặt này cũng có sức hút riêng của nó.
An Hòa Dật đưa tay vuốt ve gương mặt mình. Làn da trắng nõn không tì vết này là do y dùng linh khí trong trăm năm mà dưỡng thành. Chẳng biết sau này mà thu nhận đệ tử thì có nguy hiểm hay không.
Đại điển thu nạp đồ để đã gần ngay trước mắt. An Hòa Dật vốn định lên diễn đàn để tìm cái gì đó an ủi bản thân cho yên tâm, nhưng càng xem thì lại càng hoảng loạn.
Cũng may trong Tông phái vẫn còn một vị đại sư. Tuy vị này không cùng sư tôn với Đàm Ngọc nhưng nói chung vẫn là cùng một môn phái. An Hòa Dật lục tìm trong nhẫn bảo bối của mình, tìm được một gốc thảo dược thần kì quý hiếm, bỏ nó vào hộp gấm cẩn thận rồi ngự kiếm bay về phía Vân Ngoại Lâu.
---
Chú thích:
(1) 打个鞭子给颗糖 (Vọt cho một roi rồi cho thêm viên kẹo) là một cụm khá đa nghĩa và có thể áp dụng trong nhiều trường hợp, nhưng nhìn chung thì hiểu là 'sự trừng phạt' đi kèm với 'khen thưởng', là một kiểu thao túng tâm lý, có thể tốt xấu tùy trường hợp sử dụng.
Ví dụ, trong quan hệ yêu đương, một người A bạo hành người B sau đó lại dỗ ngon ngọt, mua quà tặng, nói lời yêu đương, ngọt ngào như lúc mới yêu thì cũng có thể dùng câu này.