“Chiếu Dương !!!” Mạch Nha mở cửa xe chạy ào ra theo cái bóng nhỏ
đang đi phía trước. Cái bóng nhỏ nghe thấy cô gọi nên quay đầu lại, cười vô cùng sáng lạn nhìn cô đang chạy tới.
Chạy tới chỗ của Chiếu Dương, cô đưa quyển sách cho nó, giọng điệu trách mắng, “Con lại bỏ quên sách rồi… Hư thật !”
Không những buồn bực vì bị mẹ mắng, nhóc tỏ ra vô cùng vui vẻ, “Là con cố ý đấy.”
“Vì sao phải làm vậy?”
Chiếu Dương đưa hai tay lên bưng gương mặt đang nghệt ra của cô, tâm
tình rất ‘high’ cười nham nhở, “Chỉ vì muốn khoe với họ mẹ của con đẹp
như thế nào thôi.. Hì hì.”
Trời ạ, cô có phải mẹ ruột của nó đâu? Rất may là nó biết nịnh nọt cô đấy, được, Triệu Chiếu Dương, con rất có tiền đồ.
Cô tràn đầy yêu thương nhìn đứa nhỏ đang bưng mặt mình, “Vậy bây giờ
đã vào lớp được rồi đúng không?” Kéo hai tay nó xuống, cô đứng dậy đưa
tay xoa xoa đầu nó mấy cái, lại khom xuống hôn vào hai má nó, “Đi đi,
tan học mẹ sẽ đón con.” ngữ khí cô dịu dàng vô cùng.
“Con yêu mẹ.” Chiếu Dương trước khi đi còn nói, sau đó vừa chạy vừa quay lại vẫy vẫy tay với cô.
Ôi, ước gì nó là con ruột cô nhỉ? Triệu Tiêu San nhà cô cũng có phước quá đi! Sinh được đứa con vừa thông minh vừa đáng yêu như nó. Ai, bất
quá mình hai mươi sáu tuổi đầu rồi mà chẳng có một mảnh tình vắt vai nói chi là mong ước có con.
“Đó là con trai cô à?” Một giọng nói bất thình lình hỏi cô.
“Phải. Rất dễ thương đúng không?” Cô cười đến tận mang tai gật gù.
Nhưng mà, ai đây? Hình như không có quen a ?
Lập tức Mạch Nha xoay người lại nhìn, a… Chính là người đàn ông tối qua đây mà.
“Xin chào, cậu tới đây đưa con mình đi học sao?” Cô mỉm cười đầy vẻ bất ngờ nhìn gã.
Khoé miệng gã giật giật, cái gì mà con, đến vợ gã còn chưa có nữa là…
“Tôi… Đến..” Không biết tìm lí dó gì cho thích hợp, gã lắp ba lắp bắp mãi không thành lời. Một lát sau lại hô, “Tôi đến tìm cô!”
“Tìm tôi á?” Mạch Nha mở to hai mắt lên, tay chỉ vào mặt mình.
Gã tìm cô làm gì cơ chứ? Chả nhẽ đêm qua đã làm gì đắc tội sao?
“Ừ thì .. Tôi muốn theo đuổi cô!” Gã đỏ mặt gãi gãi đầu, ánh mắt ngại ngùng nhìn cô. Ai bảo đây là lần đầu sau hai mươi năm ăn chơi lêu lổng
cuối cùng cũng tìm được tình yêu đích thực, nói không ngại làm sao được.
Không phải nói chứ đêm qua cô còn say mê gã nhưng mà đêm khuya thanh
vắng, mắt cũng có phần bị mờ mờ đi, sáng nay mới biết được bộ dạng này
của gã y hệt mấy em mỹ thụ… Cô không nói điêu à nha ! Cái biểu cảm ngại
ngùng như gái mới lớn đó chỉ có thể là thụ hoặc nhỏ tuổi hơn cô thôi. Ai đời nào con trai lại ấp a ấp úng mặt thì đỏ như đít khỉ đi tuyên bố sẽ
theo đuổi người ta chứ!? Có ma mới tin !!
Đi đến gần gã, mùi oải hương lại xộc vào mũi, chà tên này, thích dùng tinh dầu oải hương giống cô quá nhỉ? Giơ tay lên định vỗ vai hắn nhưng
chiều cao của cô có hạn nên vỗ vai không thành chuyển qua vỗ bàn tay gã, cô tỏ ra thông cảm, “Thôi được rồi, em cá cược với bọn bạn em đúng
không? Cứ nói với bọn nó chị đã đổ em rồi vì thế không cần phải diễn
thêm nữa đâu. Chị bận, đi trước nha em gái.” Dứt lời cô xoay người bước
đi.
“Pặc” cổ tay của cô bị gã nắm lại, lôi ngược về đằng sau.
“Cậu..cậu làm gì đấy? Này, buông ra !” Cô hét toáng lên thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn của mọi người gần đó.
“Này này, có phải người đó là Grany không?” Nữ sinh đi ngang qua hai người bất ngờ quay sang nói với cô bạn học đang đi cùng.
“Đúng rồi, nhìn rất giống. Mau mau, chụp ảnh đi !” Cô bạn học gật gật đầu nhưng tầm mắt vẫn dính chặt vào gã và cô như bắt được vàng.
“Aiishit! Phiền phức rồi đây.” Gã thầm than một câu rồi quay sang hét lên với cô, “Chạy đi !” Không để cô động não thêm gã nắm chặt cổ tay
kéo cô chạy theo.
Mạch Nha đang định nói lí với hắn, ai ngờ lại bị kéo chạy như điên
như thế này, mặc dù không biết chuyện gì nhưng nó có vẻ giống phim thần
tượng, mà giống phim thần tượng thì nếu cô không chạy ngày mai cô sẽ có
dịp lên trang bìa khoe ảnh tay trong tay với tên mỹ thụ này =.= Cho xin
đi, dạo này cô là hot lắm rồi, nếu mà lên nữa chắc cả thế giới này không ai không biết mặt cô mất.
“Cạch” cuối cùng cũng được ngồi thở.
Cô nhắm mắt lại tựa người vào ghế hì hục thi thở với tên chết dẫm đầu sỏ vụ bỏ chạy này.
“Chạy đi, fan đuổi theo rồi!” Cô còn chưa kịp nói gì thì gã mỹ thụ đó gào lên.
“Nhưng…”
“Cạch”
“Chạy đi quản lí, fan đuổi theo bọn em rồi!” Một giọng nam khác hình
như vừa mới vào xe gào lên giống gã. Đúng lúc đó bên ngoài cửa sổ của xe vang lên tiếng đập cửa kịch liệt.
Mạch Nha cảm thấy tình hình không mấy khả quan, cô định nói một câu
‘cho tôi xuống’ ai ngờ vừa mở mắt ra lập tức giọng nói liền bị nghẹn
ngay họng.
Trời ơi, cái quỷ gì đây? Bốn nam nhân đang nhìn chằm chằm vào cô đây, cực phẩm ! Đều là cực phẩm soái ca !! Không những đẹp mà còn rất là yêu mị, má ơi, cô rơi vào động đam mỹ sao? O.o
Tiếng đập cửa bên ngoài càng dồn dập đánh gãy suy nghĩ của cô, liếc
mắt ra phía cửa sổ, cô thấy hai nữ sinh khi nãy đuổi theo mình, ở sau
lưng hai nữ sinh đó còn có cả tá nữ sinh khác ở phía sau. Nuốt nuốt nước bọt xuống, giờ phút này mà ra ngoài, chắc cô bị đám fan đó đạp đến hình dạng không ra mất.
Quản lí ngập ngừng lúc nãy thấy đầy đủ thành viên rồi, định cho cô
gái kia xuống rồi mới chạy đi, ai ngờ fan đuổi theo lại đông như thế,
anh không nghĩ ngợi gì mà đạp ga phóng đi.
Sau khi cả đám được thở rồi, mới chú ý sang nhân vật không liên quan ở đây, “Chị là…?” Tên nhóc có gương mặt Phương Đông, phải nói là hoàn
toàn là người Trung Quốc, nhưng nó lại nói tiếng Pháp rất chuẩn, còn
chuẩn hơn cả cô ấy chứ !
Vẫn chưa hiểu cái gì nên phản ứng nhanh nhạy thường ngày của Mạch Nha đã vứt ở xó nào rồi. Cô chỉ có việc mở to hai mắt nhìn tên nhóc trẻ con này mà không biết nói gì. Khoảng vài giây sau cô nghe tiếng của gã,
“Đấy là bạn gái anh!”
“Hả???” Không chỉ riêng bốn tên đó đồng thanh hét lên, cả cô cũng bất ngờ mà hét lại.
Triệu Mạch Nha này trở thành bạn gái của tên mỹ thụ mặt búng ra sữa đó khi nào chứ ?
Tên nhóc mặt trẻ con tưởng cô có tật giật mình, hắn lại không khách
khí, “Chẳng trách đêm qua không thấy trở về, đi hẹn hò đúng không? Rất
là bí mật nha, không ai phát hiện cả, có phải là vào khách sạn đúng
không?”
Lập tức, mọi ánh mắt đều dồn vào phía Mạch Nha. Không ngờ vẻ ngoài ngây thơ thánh thiện như vậy, lại là tiểu yêu tinh.
Quản lý thắng xe lại cái “Kétttt” lia ánh mắt tựa như cô hồn nhìn
Mạch Nha. Bất giác mồ hôi lạnh đổ đầy lưng, cô không muốn tiếp tục ở
trong không khí bị người ta dùng ánh mắt lựa hàng này như đang ở ngoài
chợ lựa cá vậy, trừng mắt nhìn tên đầu sỏ cho vụ ‘bạn gái’ này, cô giải
thích, “Cậu ta và tôi mới biết nhau đêm qua thôi!”
Mọi người cùng nhau à một tiếng vỡ lẽ, sau đó vẫn là tên nhóc mặt
búng ra sữa đó thốt lên như vừa khai thác được kỷ nguyên mới, “Chẳng
phải vì đêm qua lên giường với nhau mới quen nhau được sao?”
Không khí trong xe bùng nổ lần nữa, lần này không chỉ quản lí làm cô
hồn, mà tất cả thành viên còn lại, trừ hai tên người tung kẻ hứng kia
ra, tất cả nhìn cô khinh bỉ.
Giọt mồ hôi nhỏ như hạt gạo chảy xuống gò má Mạch Nha, hai mắt cô cụp xuống, cô cất giọng nói như vọng từ âm tàu địa phủ về, “Các người có
thôi suy diễn cái ý nghĩ biến thái đó được không? Chẳng lẽ ngoài gặp
nhau trên giường không còn chỗ nào khác để gặp sao???”
Lời vừa dứt, xung quanh cô im lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở không thông, một lát sau mới có một giọng nói kiêu ngạo cất lên,
“Chúng tôi là siêu sao nổi tiếng, nếu vì anh Grany không có nhu cầu thì
làm sao cô gặp được anh ấy chứ !” Lại là cái tên nhóc mặt búng ra sữa đó nói.
Kiếp trước cô có thù với nhà nó chắc, toàn là nó đẩy cô vào chỗ chết
=.= nhưng mà cái gã kia, hình như gã tên là Grany thì phải, mặc kệ nó,
quan trọng là bây giờ nhìn mặt gã như đang xem trò vui, TMD, không giúp
cô thì thôi cái tên đầu sỏ mắc dịch.
Thực sự máu khùng của cô đã nổi lên rồi, nhưng trước mặt người ngoài
phải kiềm chế lại, phải làm một cô gái bé nhỏ đầy lương thiện, “Này
nhóc! À không, này các em, chẳng may các em tên là gì? Hử?” Cơ hồ nghe
được tiếng nghiến răng của cô trong đó = =’
“Tại sao chúng tôi phải nói với cô?” Tên nhóc chết dẫm đó lại nói lần nữa, giờ cô mới nghi ngờ rằng, chẳng lẽ tên này là gương mặt của nhóm
sao? Trong các nhóm nhạc nếu tên nào là gương mặt của nhóm thì tên đó là người phát ngôn của nhóm luôn a ~ chẳng lẽ cái tên chủ tịch nào ngu như vậy ư? Để một tên não tàu hũ như vậy đi làm người phát ngôn?
Nhưng mà khi nãy hình như là thái độ của nó là “Cô là cái thá gì mà chúng tôi phải nói?”…
TMD, lương thiện cái con mẹ nó chứ, cô nổi điên, “Tôi không cần biết
các người là siêu sao siêu xiếc gì cả. Đấy chính là lí do tôi hỏi tên
các người. Còn tôi và cậu ta làm sao gặp nhau ấy. Đêm qua cậu ta xuất
hiện trước cổng nhà tôi, tiện tay giúp tôi bấm chuông cửa, và sáng nay
chúng tôi gặp nhau ở trường Le Bonfran Lac rồi hai chúng tôi bị fan của
các người rượt nên mới lên xe này. Lý do này có đủ chính đáng chưa, hả?
Có cần tôi chỉ số nhà của mình cho các cậu xác nhận không? Hả?”
Nghe xong, năm gương mặt đang quan sát cô cùng giật mình, quản lí
nghe xong mặt cũng hoà nhã một chút, bắt đầu tập trung lái xe lại, lái
được một chút lại nhíu nhíu mày, dường như là đang bất mãn với thái độ
không biết người nổi tiếng của cô vậy, rồi một lát sau lại lắc đầu mặc
kệ.
“Tôi” tên nhóc đó lại muốn nói nữa liền bị tên tóc nâu cam bên cạnh nhìn bằng ánh mắt cảnh cáo.
Tên tóc nâu nâu cam cam lên tiếng trước, “Tôi tên Hoắc Mị, hai mươi
tuổi.” Triệu Mạch Nha chuyển ánh mắt qua nhìn, ngũ quan tinh tế, sóng
mũi cao, đôi môi hình cung hồng hồng, mái tóc màu nâu cam được làm dựng
lên trông rất yêu mị. Nói chung để tả về tên này chỉ có thể nói là “Rất
xinh đẹp !”
Cả đám người trong xe, trừ cô và Hoắc Mị ra thì ai nấy đều giật mình. Vì đây là lần đầu tiên anh nói tên thật của mình cho người khác nghe,
lại là người gặp lần đầu nữa.
Đột nhiên quản lý nhíu mày, chiếu ánh mắt sắc bén đánh giá cô từ đầu đến chân.
Bị ánh mắt đánh giá như vậy nhìn chăm chằm vào, không khó chịu cũng bài xích vài phần.
“Tôi tên là Điềm Vương, mười tám tuổi.” Tên nhóc khi nãy cũng tự giác giới thiệu. Hoá ra là người Trung Quốc thật!
“Tôi là Michel Grany*, hai mươi tuổi.” Gã cuối cùng cũng mở miệng,
trong giọng nói có phần bực bội, ánh mắt lại dường như lườm Hoắc Mị.
(*) : tên của người Pháp không đảo họ ra đằng sau giống người Anh.
Cạnh bên Hoắc Mị còn có một chàng trai, cô lia mắt quan sát, rất đẹp
trai, không giống vẻ đẹp yêu mị của mấy tên kia a ~ rất nam nhi, TMD, cô kết tên nhóc này mất rồi.
Thấy ánh mắt như tia laser của cô, cậu mới nhàn nhạt mở miệng. “Lôi
Khiết Hàn, mười tám tuổi.” Rồi không quan tâm chuyện gì, cậu nhét phone
vào lỗ tai, cầm ipad vuốt vuốt.
Mạch Nha cụp hai mắt xuống, có cần phải lạnh lùng vậy không chứ ? Nhưng mà hắn cũng là người Trung Quốc.
Tên ngồi bên cạnh Điềm Vương chủ động giơ tay ra, “Johnny Kwon, mười
chín tuổi. Hân hạnh được quen biết em, cô bé!” Nói xong còn nháy mắt với cô một cái. Tên này là con lai.
Má ơi, tên này gọi cô là cái gì cơ? Cô..cô bé á? Muahahhahaha, bất quá cô thích rồi, rất rất thích tên Johnny này nha.
Vui vẻ không được bao lâu cô lại tự tát mình bằng ý nghĩ, năm nay đã
hai sáu tuổi đầu rồi, tiếng ‘cô bé’ đó chẳng phải là làm nhục cô sao?
Nếu còn tự nhận chẳng khác nào da mặt cô rất dày… Thôi chấp nhận sự thật là mình già vậy.
“Có sự nhầm lẫn gì ở đây thì phải… Tôi tên Triệu Mạch Nha, năm nay tôi hai mươi sáu tuổi.”
Tay Johnny đang lơ lửng trên không trung, nghe vậy lập tức thu tay về che miệng của mình. Vâng, đó là biểu cảm bất ngờ đó các bạn à! Thử hỏi
gọi một người lớn hơn mình những bảy tuổi là cô bé, như thế không phải
quá vô duyên sao? =.=
Ba tên còn lại lập tức mắt chữ A miệng chữ O đủ để nhét quả trứng gà
vào. Ấy ấy, lỗi kĩ thuật, chỉ có hai tên trố mắt trố mồm ra nhìn cô như
vậy thôi. Tên còn lại là Hoắc Mị vẫn không phản ứng gì cả, còn rất tự
nhiên mà gọi cô, “Chị.”
Chỉ nghe thấy tiếng “Kétttt” thắng xe của quản lí, cơ thể Mạch Nha
lập tức nhào về trước, tưởng chừng hôm nay cô sẽ có dịp hôn sàn xe của
người ‘lổi’ tiếng thì từ đằng trước hai cánh tay lập tức chộp lấy đỡ cô, mùi hương bạch đàn xộc vào mũi lập tức.
“Anh lái xe cái kiểu gì vậy quản lí ?” Cô nghe thấy trong lòng ngực của người đỡ mình lên tiếng.
Lập tức bật ra, thấy người trước mặt mình là Hoắc Mị, hai má lập tức
đỏ thành quả cả chua. Chuyện tiếp xúc thân mật như vậy, ngoài Tống Gia
Dịch và Trương Dực Phàm ra cô… Đang nói cái quái gì thế này? Bỏ đi,
người ta không cần mình cũng có người khác cần, không cần bi thảm như
thế Mạch Nha à!
“Tôi… Tin tức hôm nay Grany và cô gái này bị fan đuổi theo, chẳng
những bị chụp lại còn bị đăng lên mạng rồi kìa.” Quản lí sốt ruột vò vò
tóc của mình nói.
Tất cả bây giờ chỉ cùng một biểu cảm, đó là há mồm ra kinh ngạc.
Lập tức cuộc thảo luận diễn ra…
Grany chưa bớt kinh ngạc hỏi : “Làm sao nhanh như thế được?”
Quản lí đáp : “Fan đăng ảnh lên, bên web của báo Time lập tức viết thành bài.”
Điềm Vương nhanh nhạy nhảy vào : “Thế làm sao anh biết được?”
Quản lí sắc mặt có vẻ nghiêm trọng : “Thư kí của chủ tịch vừa gọi thông báo về công ty ngay lập tức!”
Khiết Hàn khó chịu : “Vậy đi tiếp đi còn dừng lại làm gì?”
Quản lí lắp bắp : “Vì..vì tôi sốc!!!” Cả đám cùng ồ một tiếng.
Thế là cuộc thảo luận kết thúc ==’
——Ta là đường phân cách tuyến——
Trong phòng chủ tịch công ty giải trí W.E.I không khí có vẻ nghiêm trọng.
Mạch Nha thấy người đàn ông vẻ ngoài tầm ba mươi tuổi đang sốt ruột
đi qua đi lại suốt nửa tiếng đồng hồ vừa qua, ông ta cứ duy trì cái vẻ
nhíu mày, đi qua đi lại, đưa tay lên nhìn đồng hồ, tiếp tục đi qua đi
lại. Mà cái đám thưởng thức ông ta lượn qua lượn lại này không ai khác
chính là sáu người sắp bị mắng kia và cô-một người không liên quan ở
đây, Mạch Nha cứ nhìn ông ấy qua lại đến chóng mặt cô đành lia mắt đi
nơi khác, lát sau cô lại tò mò không biết ông ta có mỏi chân không nên
đăm đăm nhìn vào chân của ông ta lần nữa.
“Cạch” lúc này cửa phòng mở ra cắt ngang cái sự tò mò của cô.
Không khí căng thẳng tràn ngập căn phòng, cô đoán là CEO đã vào,
không thấy cái chân ông chú kia tiếp tục đi nữa, cô nhàm chán ngước mắt
lên tìm CEO thần bí, Mạch Nha nhíu mày. Sao mà quen quá đi ?
“Giải thích không xong thì chết với tôi, cái đám các người !” CEO
đang đùng đùng nổi giận quét mắt nhìn cái đám thanh niên cùng hai ông
trung niên kia mà gào lên.
(Lượt bỏ phần bị mắng té tát cuối cùng thư ký kết luận một câu)
“Chủ tịch, em có ý này, hay là bọn mình cho cô ta làm ca sĩ đi. Cứ
nói cô ta là thực tập sinh của công ty nhưng vì công ty giữ bí mật đợi
đến khi debut, ai ngờ lại bị fan bắt gặp nên công bố luôn. Vậy được
không ạ?”
Thư ký nói xong , chủ tịch trầm mặc, Hoắc Mị trầm mặc, Điềm Vương
trầm mặc, Johnny cũng trầm mặc, Grany và Khiết Hàn cũng trầm mặc, à
không, vẻ mặt của Khiết Hàn đây chính là ‘I don’t care’ không phải trầm
mặc, còn nhân vật bị bắt làm ca sĩ này á, một biểu cảm thôi, ngơ ngẩn ra nhìn thư ký không chớp mắt.
“Vậy cũng được. Công ty của chúng ta đang ở thế bất lợi hơn bên
Setset, họ sẽ nhân cơ hội này mà đạp lên chúng ta mất, bởi thế tôi mới
nói các cậu đừng gây chuyện mà …” Tiếp theo là một tràn dài trách móc
có, mắng mỏ có, nổi điên cũng có.
Cuối cùng vẫn là Mạch Nha lên tiếng cắt ngang sự tức giận của ông chủ tịch, “Nếu như lăng xê cháu. Các người có bị lỗ không? Năm nay cháu hai mươi sáu tuổi, ở Trung Quốc còn có một scandal rất lớn…”
Chủ tịch nhíu mày : “Đó là scandal gì mà nghiêm trọng vậy?”
Triệu Mạch Nha lấy điện thoại ra, bấm bấm một lát rồi giơ lên cho ông xem.
“Cái này… Cô chính là bạn gái cũ của ông trùm chứng khoán sao?” Ông bất ngờ.
Cô gật gật đầu không nói. Không ngờ hắn là ông trùm chứng khoán nha …
Cả căn phòng liền rơi vào trạng thái trầm lặng.
Thời gian chừng nửa nén hương chủ tịch mới cất tiếng, “Được rồi, cái
này cũng không sao cả. Dù gì cũng là quá khứ rồi! Từ hôm nay cô phải học thanh nhạc và vũ đạo nếu muốn làm ca sĩ, ngày mai đem đến đây hồ sơ lý
lịch để chúng tôi còn sắp xếp.”
Cô lại trầm ngâm suy nghĩ một lát. Làm ca sĩ cũng tốt, nhất là từ nhỏ có ước mơ này rồi, nhưng chỉ sợ sẽ không thành công mà từ bỏ nó, bây
giờ lại có người mở sẵn lối cho cô, dại gì mà không thử?!
“Okay, bây giờ tôi phải về nhà. Ngày mai tôi sẽ đem hồ sơ đến, chào mọi người !” Mạch Nha đứng lên cầm theo giỏ xách bước đi.
Hoắc Mị thấy cô bước đi, cậu ta bật dậy nói với theo, “Tôi chở chị
về!” Cả đám lại có dịp trợn mắt lần hai. Không ngờ tên máu lạnh và kiêu
ngạo nhất nhóm lại có ngày vì nữ nhân mà nói tên thật của mình, còn đòi
chở người ta về nữa chứ!
Grany trô trố nhìn Hoắc Mị bước theo Mạch Nha, nếu không phải vì có chủ tịch ở đây gã cũng nhanh chóng đi theo cô rồi.