Trong xe, Mạch Nha đang trầm tư đi theo suy nghĩ của mình, Hoắc Mị
thì ngồi ở ghế lái chỉ chú tâm vào con đường phía trước, bầu không khí
càng ngày càng quái dị khi không ai nói với ai câu nào.
Ít phút sau, đèn đỏ ở ngã tư nhấp nháy màu vàng Hoắc Mị cho xe chạy
chậm lại, đèn lập tức nhảy sang màu đỏ, lúc này cậu ta mới chú ý đến
Mạch Nha.
“Chị đang suy nghĩ gì đấy?” Hoắc Mị bất ngờ hỏi.
Triệu Mạch Nha đang suy nghĩ những điều xảy ra với mình mấy tháng nay đều là chuyện hoang đường không thể tả, đột nhiên Hoắc Mị lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô nãy giờ.
Quay sang híp mắt cười với cậu ta, “Không phải chuyện của cậu!”
Hoắc Mị không giận mà còn cười, “Chị không định chào tôi sao?” Cậu ta nhướng mày nhìn cô.
“Chào gì?” Cô thắc mắc.
“Vào tháng trước tại chợ đêm Donghuamen ở Bắc Kinh, chị bị tôi dụng vào!” Cậu ta vừa nói vừa chỉ chỉ vào bả vai của cô.
“Tháng trước? Ở Donghuamen?” Cô ngơ ngẩn lục lọi trí nhớ của mình
lại, khoảng chừng ba bốn phút gì đó mới bật lên một câu bất ngờ, “Thì ra là cậu à?” Mạch Nha nhớ ra lúc đó người đụng phải mình là người đàn ông với gương mặt yêu nghiệt nhưng lúc đó mái tóc của cậu ta là màu đen
nha, cô không nhận ra là phải rồi.
Hoắc Mị chỉ cười không nói, cô trầm ngâm một chút lại quay sang trách móc cậu, “Cậu biết nói tiếng Trung tại sao không nói từ đầu đi, làm hại tôi phải nói tiếng Pháp đến miệng cũng không thể kêu mỏi.” Cái cô nói
là sự thật, vì tiếng Pháp phải uốn lưỡi rất nhiều, mấy ngày nay cô nói
chuyện cả này với người dân ở Paris này xong tối về đến ăn cơm còn chẳng nỗi, cũng may là Chiếu Dương được má mi nó dạy cho nó tiếng Trung từ
nhỏ, vì thế cô rất đỡ mỏi mồm khi nói chuyện với nó…
Đèn đỏ trước mặt cũng nhấp nháy chuyển xanh, Hoắc Mị bắt đầu đạp ga
phóng đi, liếc qua cô nói lời trêu chọc bằng tiếng Trung, “Muốn xem thử
trí nhớ chị có tốt không, ai ngờ nó lại thảm hại như thế này… Chung quy
ra là người không có tiền đồ.”
Mặt Mạch Nha bắt đầu nóng bừng lên, cái gì mà không có tiền đồ, nó có biết cô đứng hạng mấy ở Đại Học Thanh Hoa danh tiếng không hả? “Này
nhóc, có nghe nói về Đại Học Thanh Hoa chưa?” Cô cũng thay vào đó đổi
luôn thứ tiếng Pháp bằng tiếng Trung quen thuộc của mình.
Hoắc Mị rất biết điều đáp, “Tôi biết!” Chỉ có điều, “Một trường Đại
Học danh tiếng ở Nam Kinh đúng không?” Hắc tuyến rơi đầy trán Mạch Nha.
Được rồi, cô đã biết ai mới là người không có tiền đồ.
Mạch Nha thầm bĩu môi mắng cậu, “Tiểu hài tử ngu ngốc!” Tâm tình của cô bây giờ rất hả hê.
“Tôi..ngốc á?” Hình như đây là lần đầu cậu ta bị chửi ngốc cho nên,
nhìn gương mặt của cậu ta đi, nếu thêm hai chữ bốc khói ra cũng không
phải là nói quá đâu = =’
“Đại Học Thanh Hoa là một trường Đại Học danh tiếng ở Trung Quốc… Ở
Nam Kinh chỉ có Đại Học Nam Kinh mà thôi em trai à!” Cô vờ như là thông
cảm với sự mù mờ của cậu nhưng vẻ mặt tiểu nhân đắc chí của cô vẫn sờ sờ ra đấy như trêu ngươi người khác.
Hoắc Mị có tức giận một chút nhưng lại không muốn tranh cãi với phụ
nữ nên thôi, “Xem như tôi thua chị về phương diện này. Nhưng tuyệt đối
sẽ không thua chị ở phương diện khác đâu !” Cậu tự tin tuyên bố.
Đầu cô vang lên giọng nói đầy tự mãn của… “Xem như anh thua em ở ván
này đi, nhưng lần sau anh sẽ không thua đâu !” Cô nhíu mày, lấy tay đặt
ngay trái tim mình. Vì cái gì đến bây giờ cô vẫn không quên được những
hành động, cử chỉ, lời nói của hắn?
Đã từng yêu, cũng đã từng hận, nhưng tại sao cô không thể thoát khỏi cái bóng đen của quá khứ đó? Thứ tình yêu rẻ mạt như vậy, cũng đáng để cô lưu luyến không dứt sao? Triệu Mạch Nha ơi Triệu Mạch Nha, mày tỉnh táo lại đi ! Sống cho vui vẻ một chút, tao
không tin mày sẽ không quên được hắn ta.
Không khí trong xe lại yên tĩnh như lúc ban đầu, Hoắc Mị im lặng tập
trung lái xe, Triệu Mạch Nha cũng không nói chuyện, ánh mắt đờ đẫn nhìn
ra cửa sổ.
Đúng lúc này xe đột nhiên phanh gấp đánh cô tỉnh táo trở lại với hiện thực, cô nghe Hoắc Mị cất tiếng, “Chị có muốn ăn chút gì đó không?”
Mạch Nha định lắc đầu thì bụng đột nhiên kêu gào thảm thiết, cô vội vàng lấy tay đặt lên bụng, xấu hổ nhìn cậu ta.
Chỉ thấy khoé mắt cậu ta híp lại thành một đường nhỏ trong nháy mắt
liền trở lại bình thường, “Thôi được rồi, tôi sẽ mua đồ về nấu cho chị
ăn. Hiện giờ đi nhà hàng không tiện lắm.”
Não cô lập lức hoạt động với tần số cao trong tích tắc, nhìn thấy cậu ta chuẩn bị ra ngoài, cô nắm tay lôi lại, “Để tôi đi mua. Cậu cứ nói
ghi ra giấy hoặc nói tên nguyên liệu đi.”
Cậu ta có bị điên không chứ? Hiện giờ ngoài đó nhiều người như vậy,
cũng không quan tâm mình là người nổi tiếng, quang minh chính đại đi vào siêu thị, chắc sợ cả thế giới không biết cậu ta biết nấu ăn chắc?
Chợt nghe thấy tiếng cười bật ra từ cổ họng của Hoắc Mị, TMD đến cả tiếng cười cũng êm tai như thế, không hổ danh là ca sĩ mà.
“Đây này, chị cứ mua những thứ tôi viết ở đây.” Hoắc Mị đưa mảnh giấy đến trước mặt cô, giơ tay ra cầm lấy, cô mở cửa bước ra ngoài.
Làn gió thổi quét qua người Mạch Nha khiến mái tóc cô tung bay trên
không trung rồi rơi xuống vai. Không kiềm chế được cô ắt xì một cái, lấy ngón tay quẹt quẹt mũi, cô định bước đi thì nghe thấy cậu ta gọi lại.
Mạch Nha bước đến cửa sổ xe phía ghế lái, khom người xuống hỏi, “Thiếu cái gì à?
Hoắc Mị vươn tay ra ngoài lấy nón len đội lên đầu cho cô, “Thiếu cái này..” Cậu mỉm cười nói.
Ánh mặt trời yếu ớt của mùa Đông chiếu lên đỉnh đầu cô. Thình thịch, tim cô trễ mất một nhịp rồi !
“Sao vậy?” Hoắc Mị nhíu hai đầu mày thắc mắc.
“Không..không có gì.” Rất nhanh cô đáp lại, song cũng chạy đi thật nhanh vào Siêu Thị.
Trời ơi, có ai như cô không? Hai sáu tuổi đầu còn bị rung động bởi tên nhóc hai mươi tuổi, thật mất con mẹ nó mặt mà!!!
———-
“Cậu có biết nấu không đó?” Mạch Nha một thân đeo tạp dề trên người dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hoắc Mị đang rửa rau.
“Có lẽ nấu còn ngon hơn của chị!”
Con mẹ nó, sống hai mươi sáu năm rồi chẳng có ai khinh cô nhiều lần
như vậy cả, “Thế nấu món Trung Quốc ấy! Tôi không thích đồ Tây.” Mạch
Nha cố tình nói.
“Nhưng tôi lại thích đồ Tây!” Hoắc Mị không phân vân mà nói thẳng.
Nghe vậy, cô tức anh ách nghiến răng nghiến lợi, “Tôi không thích! Tôi muốn ăn món Tứ Xuyên !”
Ai kia không quan tâm cô nói gì, chuyên tâm rửa rau, cũng không buồn liếc xem vẻ mặt của cô ra sao.
Một lát sau, bỏ rau lên thớt cắt, cậu ta mới nói : “Thế thì chị tự đi mà nấu !”
“Cậu..” Nếu chính phủ ra luật giết người không cần đền mạng, có lẽ cô đã sớm chém tên này thành thịt bằm rồi cũng nên.
Một tiếng sau.
Hoắc Mị tao nhã ngồi sô pha ở phòng khách, ngón tay thon dài bấm bấm
remote chuyển kênh liên tục. Đột nhiên tay cậu ta dừng bấm, thấy Mạch
Nha đi tới định ngồi xuống sô pha, cậu vội vàng nói, “Chị đi rửa chén đi !”
Cái quái gì? “Tôi không phải ‘Maid’ của cậu !” Mạch Nha phùng mang trợn má lại với cậu ta. Cô là tiền bối của tên này đó nha.
Đến lúc Mạch Nha gần ngồi xuống, cậu gấp gáp đứng dậy đẩy đẩy cô
hướng vào phía nhà bếp, “Lúc nãy là tôi nấu ăn còn gì? Chị có phải người lớn không đó ?” Biết tính cô rất hiếu thắng, vì vậy cậu cũng không ngại mà kích tướng cô.
Chân mày Mạch Nha giật giật, cô bắt đầu tức điên, “Ý cậu là, tôi là
người không biết điều chứ gì?” Cô xoay người lại, nhắm ngay lỗ tai cậu
ta mà nắm.
“A a.. Chị, nhẹ tay một chút.. Chị làm cái gì..Á !!!” Hoắc Mị la oai
oái vì cô cầm lỗ tai cậu ta nhéo, xoắn, kéo nó giãn ra, làm đi làm lại
không biết bao nhiêu lần.
Hai người một đàn áp một chống cự, chân Hoắc Mị vướng phải cạnh bàn
liền mất đà té ngã xuống, Triệu Mạch Nha do nắm lỗ tai cậu mà cũng bị
lôi đi. Cả hai người té nhào lên sô pha.
“Aow ~” tiếng Hoắc Mị kêu lên đầy đau khổ.
Nằm trong lòng của cậu ta nghe tiếng rên của cậu ta không khỏi làm
Triệu Mạch Nha xấu hổ. Đây là lần thứ hai cô nằm trong lòng cậu ta rồi…
“Chị còn định nằm đến khi nào nữa?” Giọng nói Hoắc Mị trầm thấp đầy
mê hoặc, nghe trong đó có một chút ngượng, khiến cô không khỏi đỏ mặt,
lập tức ngồi bật dậy, đứng lên xoay mặt đi chỗ khác giả vờ.
Cùi chỏ tay Hoắc Mị chống xuống đất lấy đà để ngồi dậy, do mắt không
nhìn thấy đã lỡ chống vào cái remote trên sô pha, tiếng TV được bật lên, giọng nói của phóng viên làu làu trên tivi phát ra ngoài, “Tổng Giám
Đốc tập đoàn Tống Thị mới đây đã có một sự hợp tác chính trị với Bộ
Trưởng Bộ Ngoại Giao nước Pháp Len Grandé Marine, được biết cổ phiếu của Tống Thị đã đi vào quỹ đạo bình thường từ bốn ngày trước. Sau đây là
bài phỏng vấn của phóng viên Nicoles.”
“Xin hỏi Tống tiên sinh, lần hợp tác này của hai bên có liên quan đến chính trị liên minh giữa hai nước hay không?” Phóng viên Nicoles giơ
mic ra trước mặt Tống Gia Dịch.
“Đây chỉ là sự hợp tác cá nhân giữa tôi và chính phủ Paris, không
liên quan đến chuyện chính trị giữa hai nước.” Hắn dùng thứ tiếng Pháp
chuyên nghiệp mà đáp khiến đám phóng viên vỡ oà ra.
“Vậy xin hỏi lần hợp tác này liên quan đến chuyện gì?” Phóng viên khác chen lên hỏi lớn.
Tống Gia Dịch : “Là khai thác khoáng sản !”
A… Đám phóng viên càng la to hơn, Trung Quốc không còn khoáng sản nên hắn chạy sang Paris này khai thác sao? Đừng có đùa chứ, nhưng mà hắn
mời được Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao ra mặt giải quyết thì đúng là quá cao
tay rồi !
“Đây là Tống phu nhân sao? Việc liên quan đến chính trị phu nhân cũng hiểu đúng không Tống tiên sinh?” Phóng viên nữ tinh mắt thấy được nữ
nhân có nét đẹp Châu Á đứng bên cạnh Tống Gia Dịch, cô ta chắc chắn là
Tống phu nhân. Bất quá nữ nhân này rất đẹp, không hổ danh là vợ của ông
trùm chứng khoán, nhưng cô ta lại thấy được nữ nhân này có gì đó không
xứng với Tống tiên sinh!
Lập tức Tống Gia Dịch trả lời ngay : “Không, tôi dẫn cô ấy đến đây
dưỡng thai. Nghe nói vùng ngoại ô ở Paris không khí trong lành, sẽ rất
tốt cho đứa trẻ của chúng tôi. Nếu các vị hỏi xong rồi xin phép chúng
tôi đi trước, vợ tôi đã mệt rồi!”
Trên màn hình là hình ảnh Tống Gia Dịch đang dìu Thuyên Nhã Hinh bước đi, cử chỉ của hắn vô cùng dịu dàng.
Hắn, cũng từng dìu cô như thế…
Hoắc Mị thấy Mạch Nha đang đứng ngây ngốc nhìn tivi hồi lâu vẫn không có phản ứng, cậu chán nản đứng dậy, giọng nói có chút mệt mỏi, “Chị
không rửa thì tôi rửa vậy!” Cậu lê bước chân về phía nhà bếp.
Bóng dáng cậu cô độc đến đáng thương…
Lúc này Mạch Nha mới có phản ứng, cô nhìn hình ảnh trên màn hình tivi rồi lại nhìn hình bóng của cậu ta.
Bước chân cô không tự chủ mà chạy về phía Hoắc Mị, hai cánh tay ôm cậu ta từ đằng sau, bước chân của ai đó dừng lại.
Im lặng.
Sự thất vọng của cậu, những ưu thương của cô, hai thứ tưởng chừng
khác nhau rất xa, nhưng một khi gần nhau sẽ nảy sinh một cảm giác muốn
dựa dẫm lẫn nhau.
“Chúng ta, yêu thử đi !”