Luân Hồi : Kế Hoạch Của Người Chết

Chương 1 - Chuẩn Bị Sau Cùng

Thiên Nhất châu. Trong cung điện của Thiên Nhất giáo tại vị trí chủ tọa 1 vị hán tử trung niên đang ngồi trên đó còn phía dưới có 3 người đang cung kính cúi đầu.Vị hán tử kia

đang nhắm mắt suy tư điều gì đó mà không lên tiếng khiến khung cảnh trở lên rất yên tĩnh. Nếu có kẻ khác tại nơi này kiểu gì cũng bị dọa cho khiếp sợ bởi 3 kẻ phía dưới kia chính

là Trang chủ Tình Kiếm sơn trang -Tình Sầu ; Sơn chủ Tuyệt Đao sơn -Tuyệt Hỉ ; và Sứ GIả Âm Ty - Âm Nộ 3 kẻ đứng đầu của 3 phái nhất đẳng đại lục chỉ cần dậm chân một cái đủ khiến đại lục run sợ, mà bọn chúng cũng không phải kẻ thiện lương gì vậy mà tại đây lại cúi đầu không dám lên tiếng.

Cuối cùng để đánh vỡ sự im lặng Tuyệt Đao lên tiếng :

- Đại nhân mọi thứ đã sắp xếp xong rồi ạ.

Khi nghe đến âm thanh lúc này hán tử kia mới mở mắt ra nhìn xuống phía dưới mỉm cười và nói :

-Tốt ,các ngươi làm rất tốt.Hahah chỉ cần bước cuối hoàn tất, kế hoạch của ta sẽ bắt đầu. Khi ta lại đăng quang thế giới này lần nữa, các ngươi chính là công thần.

Khi nghe hán tử nói thế cả 3 kẻ đều xuất hiện nụ cười trên mặt, ngày này bọn họ cũng đợi rất lâu rồi. Dường như có điều gì đó suy tư, đứng tại đó chần chừ 1 lúc cuối cùng Âm Nộ lên tiếng:

-Chúc mừng đại nhân kế hoạch sắp thành, nhưng đại nhân ngài có cần phải đối với thiếu chủ như vậy không, dù sao thiếu chủ cũng là nghĩa tử của ngài, được ngài đem về nuôi từ bé đến lớn . Tình cảm bao năm thắm thiết,tình cảm phụ tử này vô cùng khó cầu.

Khi nghe nói như vậy hán tử đang cười bỗng cười càng lớn so với lệ quỷ khóc còn đáng sợ hơn .Rồi hắn ngừng cười ánh mắt đầy thâm ý nhìn chằm chằm vào Âm Nộ hỏi:

-Ngươi có nghĩ rằng tên nghịch súc kia cũng nghĩ xem ta là cha của hắn vậy sao? Tình cảm phụ tử khó cầu, đúng là khó cầu a, khó tới mức vì chiếc ghế giáo chủ này hắn lên kế hoạch giết ta soán quyền sao? Đúng là ta mù khi đem hắn về nuôi ta càng mù khi dạy hắn tu luyện để hắn hại người.

"Nhưng đại nhân ......" Âm Nộ còn đang muốn nói tiếp thì bên kia Tình Kiếm âm dương quái khí nói xen vào:

-Từ khi nào Âm Nộ của chúng ta lại từ bi vậy, không phải ngươi vừa ý tên kia đó chứ.........HAHAHAH

Âm Nộ tức giận quay lại định bão nổi thì hán tử kia hừ lạnh nói;

-Hừ .. được rồi ý ta đã quyết nếu hắnmuốn ta sẽ cho hắn chiếc ghế này hy vọng hắn ngồi vững một chút.

Nói rồi hắn lại hồi tưởng lại 100 năm về trước, lúc hắn đi vào Sinh Mệnh cấm khu lịch luyện. Trong lúc vô tình hắn phát hiện 1 đứa trẻ bị bỏ rơi tại gốc cây, xung quanh toàn dã thú nhưng không con nào dám tới gần đứa bé, vì cảm thấy hứng thú với đứa trẻ này lên hắn đã đem về nuôi. Nhưng càng lớn hắn càng cảm thấy chán ghét đứa trẻ này.Tên này cái gì cũng tốt có thiên phú, lòng kiên chì cao chỉ là dã tâm quá lớn . Nghĩ lại càng đau lòng, càng hối hận

-Các ngươi hãy ẩn thế đi , đợi ngày ta quay lại là lúc cần các ngươi ra sức.

Thấy k thể khuyên được lên Âm Nộ cũng từ bỏ. Khi đang ra đến cửa bỗng hán tử gọi lại:

-Âm Nộ, ngươi kêu Vạn Tam Thông đến Thần Ma châu bên kia có chuyện .

-Dạ đại nhân. Còn 1 việc nữa là Luân Hồi thụ có bảo nếu đại nhân muốn linh hồn được rèn luyện lại trong lúc luân hồi thì nên dùng thêm tinh huyết của phượng hoàng.

Hán tử trầm tư một chút rồi nói:

- Cái đó ta sẽ suy nghĩ dù sao lão già kia chưa chắc sẽ cho ta thứ quý giá như vậy.

- Dạ...

Nói rồi 3 người lui ra ngoài. Đưa mắt nhìn theo rồi hán tử thở dài tự nói:

- Huynh đệ của ta hy vọng sau này ta ngươi còn có thể gặp lại.

Sau đó hắn đưa tay là một động tác kỳ lạ khó hiểu rồi bỗng chốc có kẻ toàn thân ăn mặc đen kịt kín bưng bước ra:

-Đại nhân có gì sai bảo?

Nhìn tên này hán tử ra lệch :

-Đề phòng Âm Nộ, cô ta đã phản bội, kêu tổ chức tạm im hơi chờ ta. Kích hoạt Kim Cương cơ giới trận để đề phòng.

-Rõ rồi đại nhân

Sau đó hắn cung kính lui đi .Nơi đây chỉ còn lại mình hán tử , hắn đứng yên tự nói:

-Âm Nộ, ngươi thật khiến ta thất vọng Haiz .Cũng đến lúc ta đi làm việc cần phải làm rồi. Dù sao thế giới này cần có kẻ hy sinh để mở đường. Cuối cùng ta cũng chỉ mong có được kết quả viên mãn.

Hán tử đứng lên vạch phá hư không bước đi.

Khi bước ra đại điện Âm Nộ lấy ra 1 viên cầu rồi viết cái gì đó sau đấy mỉm cười bước đi.

Tại chỗ nào đó trong Thần Ma châu, có hai người 1 già 1 trẻ đang đứng dưới gốc cây nói chuyện với nhau

- Si Vưu Ma Vương, ta hy vọng ngươi giúp ta diệt trừ Thiên Nhất, chỉ cần ta leo lên vị trí giáo chủ, ta đảm bảo tại lãnh thổ Thiên Nhất giáo, tùy ý người Ma môn các ngươi đi lại.

- Hahaha... giết Thiên Nhất ngươi không nói sai tên chứ. Tên đó là Cửu cấp Đại Đế đó , ngươi nghĩ ta là trẻ con 3 tuổi sao?

- Ngươi yên tâm ta điều tra được hắn sẽ đến đây và có ý định lấy đồ vật gì đó từ Chiến lão già kia. Ngươi lên biết hận thù giữa bọn họ, đến lúc đó chúng ta là chim sẻ núp đằng sau chờ thu hoạch.

- Tốt vậy tất cả do ngươi quyết định. Thiên Thu, ta hy vọng ngươi nói được làm được, nếu không ta sẽ đi Thiên Nhất giáo 1 chuyến, đến lúc đó ta làm ra chuyện gì ta cũng không biết đâu.

Nói xong Ma Vương quay đầu bước đi. Thiên Thu nhìn theo trong đáy mắt lóe lên sát ý:

-Nếu không phải ngươi còn tác dụng ta sao phải nhịn ngươi , kẻ uy hiếp ta đều phải chết,ta ẩn nhẫn chịu nhục cũng chỉ chờ lúc này thôi, hahah nghĩa phụ ngài hãy cầu nguyện nhiều vào, ai kêu ông đã già mà vẫn không truyền ngôi cho ta.

Sau đó hắn cũng biến mất.

Bình Luận (0)
Comment