Rốt cuộc Triệu Kiếm Quy vẫn rời khỏi Ma Giáo mà hạ sơn.
Theo sau hắn là vài hộ vệ của Quý Hàn và Hoa hộ pháp, Quý Hàn nói với hắn những người này đều là tâm phúc của y, tuyệt sẽ không làm khó dễ hắn, hắn không cần phải lo lắng.
Dưới ngọn núi mà Ma Giáo tọa lạc là một tiểu trấn, trong trấn phần lớn đều là gia quyến của giáo chúng Ma Giáo, thôn trấn coi như đông đúc, còn đúng lúc bọn họ mở hội chùa, trên đường đầy các tiểu quán, người trong thôn náo nức rộn ràng.
Không ít người quen biết Hoa hộ pháp, lúc chào hỏi với nàng thì không khỏi quay sang chào hỏi cả Triệu Kiếm Quy vài lần, có người còn như thấy bọn họ trai tài gái sắc rất xứng đôi nên lớn gan vừa cười vừa hỏi: “Hoa hộ pháp rốt cuộc cũng gả chồng?”
Hoa hộ pháp liếc nhìn người nọ: “Vệ Kỳ! Vệ Tam nhi! đừng nói lung tung, cẩn thận bị giáo chủ cắt đầu lưỡi.”
Vệ Kỳ khó hiểu: “Chuyện này có can hệ gì với giáo chủ?”
Hoa hộ pháp chỉ chỉ Triệu Kiếm Quy, vẻ mặt cao thâm bí hiểm: “Người của Giáo chủ.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Vệ Kỳ bừng tỉnh đại ngộ.
Xung quanh có người nghe động tĩnh, liền đồng loạt quay đầu lại nhìn theo hắn.
Triệu Kiếm Quy cứng mặt, bị bọn họ nhìn nhìn như vậy có chút hoảng hốt, liền rũ mắt bỏ đi, giả vờ đang nhìn xem một quầy hoa quả bên đường.
Chủ quầy hỏi: “Vị công tử này thích cái gì?!”
Triệu Kiếm Quy chưa kịp đáp.
Hoa hộ pháp ở phía sau nói: “Tùy tiện xem mà thôi.”
Chủ quầy cầm lên một giỏ hoa quả, dứt khoát nhét vào lòng Triệu Kiếm Quy.
Triệu Kiếm Quy sửng sốt: “Ngươi này……”
Chủ quầy: “Công tử không cần khách khí! đây là tiểu nhân tặng ngài!”
Triệu Kiếm Quy: “…… A?”
Chủ quầy: “Công tử còn thích cái gì, cứ cầm đi!”
Triệu Kiếm Quy: “chuyện này…… Vô công bất hưởng lộc……”
Phía sau bỗng nhiên lại có người kêu hắn: “Vị công tử này!”
Hắn xoay người, đột nhiên có ai đó cầm một con gà mái mơ bị trói chặt ném vào lòng hắn
Triệu Kiếm Quy: “…… Này lại là?”
Người nọ nói: “Nghe nói giáo chủ mới bị thương, công tử cầm về bồi bổ cho giáo chủ!”
Triệu Kiếm Quy: “Không……”
Người nọ nói: “Công tử không cần nói lời cảm tạ! công tử vui vẻ là được!”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Triệu Kiếm Quy bị một đám người vây quanh, đã không muốn nói nữa.
Hoa hộ pháp nhịn không được bật cười thành tiếng.
Vệ Kỳ nhìn lên rồi lại xuống, tỉ mỉ đánh giá Triệu Kiếm Quy hồi lâu, sau đó mới nói với Hoa hộ pháp: “Được nha, vóc người này, ánh mắt của giáo chủ thiệt không tồi.”
Hoa hộ pháp gật đầu: “Đúng là không tồi, nhìn trúng cả đệ nhất kiếm khách.”
Vệ Kỳ: “…… Ngươi nói cái gì?”
Hoa hộ pháp chỉ chỉ Triệu Kiếm Quy, cười nói: “Ngươi không cảm thấy nhìn hắn rất là quen mắt sao.”
“Hắn là Triệu……” Vệ Kỳ nghẹn, thở dài,“Khẩu vị của Giáo chủ, phàm nhân chúng ta, thật sự không thể lý giải a.”