Lúc đi lên con đường núi để quay về Ma Giáo thì Triệu Kiếm Quy nghĩ thầm, may là Quý Hàn phái hộ vệ đi theo hắn, bằng không thì một đống lớn mấy thứ linh tinh này, hắn thật không biết phải mang về Ma Giáo như thế nào.
Hoa hộ pháp đi bên cạnh còn cảm khái: “Chuyến này thật sự là thu hoạch không tồi nha.”
Triệu Kiếm Quy không đáp lời nàng.
Trong tay hắn cầm một xâu kẹo hồ lô, còn có trống bỏi mà chủ quầy kế bên cố gắng nhét cho hắn.
Gia quyến của mọi người trong Ma Giáo, thật sự là rất…… nhiệt tình.
Hắn không biết nên để mấy thứ này ở đâu, cuối cùng mấy hộ vệ đem rau xanh cùng gà mái mơ vào phòng bếp, những thứ còn lại thì đem vào phòng Quý Hàn.
……
Triệu Kiếm Quy không ngờ Quý Hàn đã có thể xuống giường đi lại, Tiểu Lâm đỡ y, đang tản bộ trong viện.
Quý Hàn nhìn các hộ vệ vác bao lớn bao nhỏ gì đó vào, ngẩn ngơ một lát, ngạc nhiên nói: “Đây đều là ngươi mua về?”
Triệu Kiếm Quy: “Không phải……”
Hoa hộ pháp nói: “Đây đều là người trong trấn dưới núi tặng cho.”
Quý Hàn khó hiểu nói: “Vì sao bọn họ lại tặng mấy thứ này?”
Hoa hộ pháp: “À, bọn họ nghe nói Triệu công tử là người của giáo chủ, khó tránh khỏi có chút kích động, cho nên liền –”
Quý Hàn: “Người của ai cơ?!”
Hoa hộ pháp chậm rãi nói: “Tất nhiên là của giáo chủ ngài –”
Quý Hàn: “Ăn nói linh tinh!”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Hoa hộ pháp: “Nhưng mà ngày ấy –”
Quý Hàn trợn mắt với nàng: “Ngươi lại lắm miệng, bổn tọa nhổ lưỡi ngươi!”
Hoa hộ pháp che che miệng, giống như là đang cười.
Quý Hàn nhìn mấy thứ dưới đất: “Đi ra ngoài! Mấy thứ này cũng ném ra ngoài!”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Hộ vệ đành phải chuyển hết đồ vật ra ngoài.
Quý Hàn chỉ Triệu Kiếm Quy nói: “Về sau không cho ngươi xuống núi nữa!”
Triệu Kiếm Quy thật không rõ y tức giận vì cái gì.
Hoa hộ pháp đã nhịn không được bật cười lên.
Quý Hàn lạnh lùng liếc nàng: “Cười cái gì! Ngươi cũng cút ra ngoài cho bổn tọa!”
Hoa hộ pháp trừng mắt nhìn Triệu Kiếm Quy, rồi che mặt cười kéo Tiểu Lâm đi ra ngoài.
Triệu Kiếm Quy cúi đầu nhìn kẹo hồ lô cùng trống bỏi trong tay, lẳng lặng giấu hai tay ra sau lưng.
Tâm tình Quý Hàn tựa hồ như bị kích động quá mức, tránh không được ho khan vài tiếng, thoáng nhìn còn thấy Triệu Kiếm Quy như đang giấu diếm cái gì thì lại tức giận.
“Ngươi còn cầm cái gì trong tay đó!” Quý Hàn nói, “Bổn tọa đã nói ngươi ném hết ra ngoài!”
Triệu Kiếm Quy ủy khuất: “Nhưng cái này là ta bỏ tiền ra mua!”
Tuy nói là tên bán kẹo kia đòi chết đòi sống không chịu lấy tiền, nhưng hắn vẫn cứng rắn nhét mấy đồng cho cậu ta.
Quý Hàn cau mày nhìn hắn: “Ngươi mua? Ngươi mua cái gì?”
Triệu Kiếm Quy không đáp.
Quý Hàn hạ giọng nói: “Đưa ra.”
Triệu Kiếm Quy rất là miễn cưỡng đưa tay phải ra.
Trong tay hắn cầm một xâu kẹo hồ lô.
Quý Hàn nao nao: “Ngươi xuống núi là để mua thứ này?”
Triệu Kiếm Quy không nói gì.
Quý Hàn thở dài, dường như có chút bất đắc dĩ: “Ta nói trước đây ta thích thứ này, nhưng ta đã qua cái tuổi ấy rồi.”
Triệu Kiếm Quy nghe y nói như vậy, liền muốn rụt tay về.
“Ngươi đợi đã.” Quý Hàn nói, “Đây là tâm ý của ngươi, ngươi mua cho ta, ta rất vui.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Quý Hàn nói: “Đưa kẹo hồ lô cho ta …… Tay kia của ngươi còn giấu cái gì?”
Triệu Kiếm Quy đành thò tay còn lại ra.
Khi hắn mua kẹo hồ lô, gã bán rong kế bên nhất định nhét cả trống bỏi cho hắn.
Quý Hàn nói: “Trống bỏi.”
Triệu Kiếm Quy gật gật đầu.
Quý Hàn: “Ngươi có ý gì?”
Triệu Kiếm Quy: “Cái gì?”
Quý Hàn bỗng nhiên lại trở mặt.
“Ngươi đi ra ngoài.” Quý Hàn âm trầm nói, “Bổn tọa không phải hài tử ba tuổi!”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Người này, thật đúng là âm tình bất định.
Hắn xám xịt cúi đầu đi ra ngoài.
Quý Hàn nói: “Quay lại đây!”
Triệu Kiếm Quy ủy ủy khuất khuất xoay người sang chỗ khác.
Quý Hàn mặt không chút thay đổi nhìn hắn, động tác cứng ngắc đưa tay với hắn.
Quý Hàn: “Để kẹo hồ lô lại, ngươi đi ra ngoài.”
Triệu Kiếm Quy: “……”