Triệu Kiếm Quy không rõ hắn rốt cuộc là đã làm sai cái gì, hắn căn bản chưa từng nói lời nào ám chỉ Quý Hàn là hài tử ba tuổi, vì sao Quý Hàn lại nghĩ như thế?
Hắn thật sự là đoán không ra.
Triệu Kiếm Quy đi ra bên ngoài, liếc nhìn liền thấy Hoa hộ pháp đứng dưới tàn cây, còn nhìn hắn cười.
Triệu Kiếm Quy hỏi nàng: “Tiểu Lâm đi đâu vậy?”
Hắn thật có một bụng nghi vấn, cần Tiểu Lâm đến nói cho hắn biết đáp án.
Hoa hộ pháp lại hỏi lại hắn: “Giáo chủ thế nào rồi?”
Triệu Kiếm Quy thở dài: “Ta không rõ.”
Hoa hộ pháp: “Ngươi không rõ?”
Triệu Kiếm Quy nói: “Giáo chủ của các ngươi thật là âm tình bất định.”
Hoa hộ pháp cười vang.
Triệu Kiếm Quy nhíu mày nhìn nàng: “Ngươi đang cười cái gì?”
Hoa hộ pháp: “Ta đang cười hai tiểu ngốc tử.”
Triệu Kiếm Quy: “Tiểu ngốc tử?”
Hoa hộ pháp: “Giáo chủ chẳng những không tức giận, còn rất vui vẻ, rất là vui vẻ.”
Triệu Kiếm Quy không khỏi ngẩn ra.
Lời này lại có ý tứ gì?
Hoa hộ pháp nói: “Triệu công tử, có chuyện, còn thỉnh ngài đi nói cùng giáo chủ một tiếng.”
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Chuyện gì?”
Hoa hộ pháp: “Vệ đường chủ của Phi Ưng đường đã đến dưới núi chờ giáo chủ triệu kiến.”
Triệu Kiếm Quy: “Chính là cái người kia …… Vệ Tam nhi?”
Hoa hộ pháp khẽ cười: “Không ngờ Triệu công tử còn nhớ, hắn là Vệ Kỳ, trong bảy mươi hai đường chủ của giáo phái thì xếp thứ ba.”
Triệu Kiếm Quy: “Cho nên các ngươi gọi hắn là Vệ Tam nhi.”
Hoa hộ pháp gật gật đầu.
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Quý Hàn ở trong đó, vì sao ngươi không tự nói?”
Hoa hộ pháp: “Giáo chủ đang nổi nóng, ta không dám đi.”
Triệu Kiếm Quy càng thêm khó hiểu: “Ngươi mới vừa nói……”
“Đó là với ngài, không phải với chúng ta.” Hoa hộ pháp trừng mắt nhìn, “Ta đâu có muốn vô duyên vô cớ bị mắng.”