Luận Tầm Quan Trọng Của Việc Học Giỏi Toán Học

Chương 6

Chuyện này thật sự quá không thể tưởng tượng nổi, thực ra Loan Tịch cũng không coi suy đoán của mình là sự thật. Chẳng qua, sau đó anh vẫn hỏi Viên Viên đã đọc đáp án cho cha hay chưa, bé con gật gật đầu, còn nói là cha sắp về rồi.

Loan Tịch sờ sờ đầu Viên Viên, chuẩn bị đưa Viên Viên tới vườn trẻ.

Mặc dù anh được thừa kế một gia sản kếch xù nhưng cuộc sống của anh và Viên Viên vẫn rất giản dị mộc mạc và điệu thấp.

( Điệu thấp: Khiêm tốn, kín tiếng, kín đáo, lặng lẽ, âm thầm…Đại loại là không nổi bật, không để người khác chú ý đến mình)

Loan Tịch cho rằng mấy đứa bé mới ba tuổi thì biết được cái gì, ai ngờ được, tối hôm đó lúc tới đón Viên Viên về nhà lại nhìn thấy Viên Viên bị hai omega cùng nhau bắt nạt.

“Ba ba của mày có đẹp cỡ nào cũng chỉ là người mở một quán mì nhỏ mà thôi!”

“Hơn nữa mày cũng không có cha! Tất cả bọn tao đều có cha!”

Loan Tịch cho rằng Viên Viên sẽ khóc, ai ngờ Viên Viên lại nghiêm trang nói: “Mấy cậu chờ đó, cha của tớ sắp về rồi, cha tớ nói nhà tớ có mỏ! Hừ! Cả đám các cậu chỉ là tiện dân mà thôi!”

(có mỏ:ở đây được hiểu là nhà có tiền, người có tiền.)

Loan Tịch cười thành tiếng.

Viên Viên còn vô cùng kiên cường cầm mấy cục đá cứng rắn lên ném vào hai nhóc con omega kia, sau đó cõng theo balo của mình bỏ chạy.

Loan Tịch không biết người cha kia có phải là do bé con tưởng tượng ra hay không, có chút xin lỗi sờ sờ đầu Viên Viên, nói: “Xin lỗi con, cha chỉ là chủ một tiệm mì mà thôi.”

Đôi mắt to của Viên Viên cong cong, nói: “Không sao đâu ba ba, cha đã nói rồi, tiền nhà chúng ta mấy đời cũng xài không hết, ba ba thích làm cái gì thì làm.”

Lời này của bé con tựa hồ như có người nào đó dạy nó nói, Loan Tịch sửng sốt, sau đó gật đầu nói: “Thật sự là mấy đời cũng xài không hết, con muốn gì cứ nói với ba ba, ba ba mua cho con.”

Viên Viên lắc đầu nói: “Cha đã dạy con, không được tiêu sài hoang phí.”

Loan Tịch cười nói: “Vậy sao?”

Viên Viên gật đầu: “Cha nói, tiêu tiền lung tung sẽ khiến ba ba giận, cũng không được khóc, buổi tối Viên Viên còn phải đi ngủ sớm, nếu không ba ba sẽ không ngủ ngon.”

Đến lúc này Loan Tịch mới phát hiện, những lời Viên Viên nói không phải là tưởng tượng.

“Cha nói với con những lời này từ bao giờ?”

“Nửa năm trước ạ ~” Viên Viên nói: “Cha nói, cha rất yêu rất yêu ba ba, con cũng rất yêu ba ba.”

Đã xa cách Loan Tịch ba năm, Văn Phỉ vẫn luôn một thân một mình bị vây khốn trong một trường hấp dẫn đặc biệt với phi thuyền của mình.

Lúc ở đây hắn chỉ có thể nghe thấy âm thanh hô hấp của chính mình, đồ ăn duy nhất trên phi thuyền chỉ có lương khô.

Hắn đã ăn hết lương khô dự trữ rồi, phi thuyền bây giờ cũng chỉ có thể dựa vào năng lượng mặt trời để cấp điện, một số chức năng bình thường vẫn có thể sử dụng, nhưng bởi vì có một số linh kiện đã bị hư hỏng nên Server tính toán không thể giải được phương trình, không có cách nào liên lạc với hành tinh S, chỉ có thể dựa vào Văn Phỉ dùng tay tính toán tự điền mã.

Mật mã cuối cùng là gì đây? Một tên học dốt như Văn Phỉ thật sự không thể giải ra được.

Hắn tuyệt vọng nghĩ, năm đó đáng ra mình nên cố gắng học tập thật giỏi, nếu như có thể thông minh như vợ thì cũng sẽ không đến nỗi ba năm nay không được chạm vào đôi tay bé bỏng của vợ, còn phải một mình cô độc ở đây sám hối.

Biển sao trời bên ngoài rộng lớn mênh mông lại yên tĩnh đến khủng bố, ngày này qua ngày khác trong tai hắn chỉ có tiếng gầm rú của phi thuyền dựa vào năng lượng mặt trời mà di chuyển.

Văn Phỉ rất cô đơn, những người khác đều đã chết trong vụ nổ, chỉ có một mình hắn trốn thoát trong phi thuyền nhỏ này. Hắn không có ai để nói chuyện, cũng không biết đến bao giờ mình mới có thể đi ra ngoài, hoặc là nói, hắn không biết mình có thể sống sót về nhà hay không, liệu có thể thêm lần nữa hôn lên đôi mắt của Loan Tịch hay không.

Mỗi ngày đều là sự im lặng và buồn khổ làm người ta nghẹt thở

Trong giấc mơ, Loan Tịch đang mỉm cười dịu dàng với hắn, còn nói với hắn: “Em chờ anh, Văn Phỉ.”

Loan Tịch nói xong, Văn Phỉ liền khóc.

Lúc này, hắn nhìn thấy một bé con đáng yêu đứng ở bên cạnh Loan Tịch, nhóc con đang an ủi anh: “Ba ba ơi, ba ba đừng khóc.”

Văn Phỉ không biết đây có phải là con trai của mình và Loan Tịch hay không, đã ba năm rồi, con trai của hắn cũng đã lớn như vậy rồi.

Hắn hét to tên của Loan Tịch, không ngừng ở trong mơ hô to ‘Em ở đây! Em rất nhớ anh!’

Hắn muốn về nhà.

Nhưng không có một ai nghe được lời hắn nói.

Đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Thẳng đến một ngày nọ, sau khi hệ thống điện của phi thuyền được hắn sửa xong thi thoảng mở một kênh liên lạc ra, bên trong kênh có âm thanh nói chuyện của Loan Tịch và một bé con.

Khi đó hắn cũng không biết là mình đã điên rồi nên mới sinh ra ảo giác hay không, nhưng hắn thật sự đã nghe thấy âm thanh của Loan Tịch.

Buổi tối hôm đó, trong giấc mơ của Văn Phỉ xuất hiện một một đứa trẻ ôm theo một con gấu bông màu tím, nhóc con tò mò nhìn hắn, khẽ nói: “Chú là cha của con sao?”

Văn Phỉ nhìn khuôn mặt có sáu phần giống Loan Tịch của bé trai, dịu dàng nói: “Đúng vậy, con là Viên Viên sao?”

“Đúng, con là Viên Viên.”

“Viên Viên, con có khỏe không?” Trong mắt Văn Phỉ ầng ậng nước, trong lòng hắn rất áy náy với Loan Tịch và Viên Viên: “Cha rất nhớ con.”

“Tôi sống rất tốt, cha sao?” Viên Viên ôm gấu nói: “Ba ba rất nhớ cha, Viên Viên cũng rất nhớ cha.”

“Ba ba của con… Còn chưa tái giá sao?”

Văn Phỉ cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Dù sao thì năm đó cũng là hắn dụ dỗ lừa gạt mang anh về nhà, khiến Loan Tịch phải gả cho mình, hắn luôn nghĩ, nếu như mình mất tích, nhất định Loan Tịch đã được tự do.

Loan Tịch, cuối cùng anh cũng có thể gả cho người mà anh yêu rồi.

“Không có, ba ba nói, ba ba chỉ gả cho người ba ba thích, chỉ sinh con cho người ba ba thích thôi.” Viên Viên tò mò nói nói: “Cha, cha không biết ba ba rất yêu cha sao? Ngày nào ba ba cũng đều rất nhớ cha, sao cha mãi không về nhà?”

“Bởi vì… Cha không ra ngoài được. Toán của cha quá kém, không giải được đề toán này.”

Văn Phỉ khóc đến không cách nào kìm lại được, vẫn nói, đàn ông không dễ rơi lệ, hắn cho là đứa bé trai này chủ là một nhân vật do hắn tưởng tượng ra mà thôi, vì thế hắn có thể thoải mái khóc mà không cần kìm lại.

Đã ba năm rồi hắn chưa về nhà.

____________

Hết chương 6
Bình Luận (0)
Comment