Luận Tầm Quan Trọng Của Việc Học Giỏi Toán Học

Chương 7

Viên Viên chớp chớp mắt, như hiểu lại như không hiểu nói: “Vậy, đề toán như thế nào ạ? Nếu cha không làm được có thể nhờ ba ba nha, ba ba học toán rất giỏi, con giúp cha hỏi cho.”

Văn Phỉ ha hả cười, nghĩ thầm, nếu đã là giấc mơ vậy cũng không sao.

Nằm mơ cũng thật tốt, vừa có thể nói chuyện với bé con của mình, vừa có thể hỏi thăm tình hình hiện tại của đại bảo bối Loan Tịch, chỉ cần Loan Tịch có cuộc sống tốt, hắn liền cảm thấy thỏa mãn.

Hắn vẽ những ký hiệu phương trình phức tạp ra, dạy bé con như dạy vẽ, hắn cũng hoàn toàn không hy vọng xa vời bé có thể nhớ được những thứ này. Nhưng bé con lại học tập rất nghiêm túc, Văn Phỉ nghĩ, có lẽ giấc mơ này là kỳ vọng của hắn với con mình chăng.

Nhóc con cái gì cũng kể cho hắn nghe, kể cả chuyện có ai tới quấy nhiễu Loan Tịch, có ai tới muốn cua vợ của hắn, đêm nào Văn Phỉ cũng có thể mơ thấy nhóc con nói chuyện với mình, hắn cũng sẽ nói với bé sự nhớ nhung của mình với bé, đồng thời, đêm nào hắn cũng dạy bé con vẽ phương trình vi phân và tích phân kia.

Đây coi như là chấp niệm của hắn, là hi vọng được về nhà của hắn.

chấp niệm :Là một loại ham muốn vô cùng mãnh liệt, “chấp” [执], đơn giản là cố chấp, ý nghĩa của từ “chấp niệm” [执念]: Một người nào đó cố chấp đến mức khó mà có thể thay đổi đươc ý nghĩ (hoặc cách nghĩ))

Hắn coi như những ngày tháng cuối cùng này của mình có thể được ở bên đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện lại thông minh của mình, bé con cùng hắn đi những bước cuối của cuộc đời. Đồ ăn càng ngày càng ít, hắn càng ngày càng gầy, tinh thần cũng ngày càng không tốt.

Nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ tới những giây phút cuối cùng.

Như vậy hắn vẫn tính là một người đàn ông, hắn là người đàn ông của Loan Tịch, nhất định phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng.

Vốn ban đầu hắn chỉ muốn làm một vụ giao dịch súng ống đạn được cuối cùng với đám hải tặc vũ trụ kia rồi sẽ thu tay, lại không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể trách hắn bí quá hóa liều, quá nóng lòng biểu hiện năng lực alpha của mình với Loan Tịch, muốn dựa vào khả năng của chính mình chứ không phải sức mạnh của gia tộc cung cấp cho vợ con một cuộc sống tốt hơn.

Không nghĩ tới lại đổi về kết quả như thế này.

Gói lương khô cuối cùng đã bị ăn hết.

Văn Phỉ dịu dàng chào tạm biệt đứa con trong giấc mơ: “Sau này con nhất định phải chăm sóc cho mình và ba ba thật tốt nhé, cha đã để lại rất nhiều tiền cho hai người, con và ba ba cứ thoải mái tiêu sài, chỉ cần hai người vui vẻ… Làm cái gì cũng được.”

Văn Phỉ rất bình tĩnh nói, trong lòng lại cảm thấy vô cùng có lỗi.

Hắn dừng một chút, sử dụng lại dịu dàng nói: “Nếu như ba ba con lại gặp được người nào đối xử tốt với em ấy, vậy cũng đừng chờ cha, đừng chờ, cha không về được nữa rồi. Còn có, ba ba của con thích hoa, sau này lớn lên nếu như con kiếm được nhiều tiền nhớ phải tặng hoa cho em ấy. Nhóc con nhà con sau này rồi cũng sẽ phải gả cho alpha khác… Thật không biết tên nhãi nào sẽ được hời đây.”

Văn Phỉ cười khổ: “Thật là muốn nhìn thấy mà.”

“Còn có… Một lần cuối cùng, nhớ nói với ba ba con, cha yêu em ấy.”

“Cha rất xin lỗi ba ba.” Văn Phỉ thở dài: “Từ khi con còn là bé con em ấy vẫn luôn đợi cha, thật xin lỗi, cho đến cuối cùng, cha vẫn không về được.”

“Thật xin lỗi.”

Viên Viên yên tĩnh nghe hết toàn bộ rồi mới nghiêng đầu nói: “Ba ba nói, đàn ông không thể bỏ cuộc, mặc kệ là alpha hay là omega, cha cũng không được bỏ cuộc.”

Sau đó, Viên Viên bi bô đọc lên bảy con số mình đã đọc thuộc lòng hai mươi tám lần: “Con đã học thuộc hết rồi! Ba ba nói, đây chính là đáp án cho bài toán kia! Còn bảo con phải đi nói cho cha biết!”

Sau khi tỉnh dậy khỏi cơn mơ, Văn Phỉ nhẫn nhịn cơn đón nhập các con số vào hệ thống, nghĩ thầm, lấy ngựa chết làm ngựa sống, cứ coi như đây là lần thử cuối cùng đi.

Trong quá trình tính toán mở khóa, hắn nhắm mắt lại thành kính cầu nguyện, xin Thượng Đế có thể lại cho hắn một cơ hội được một lần nữa chăm sóc Loan Tịch và Viên Viên.

Hắn nhìn vào bức ảnh duy nhất trên phi thuyền, trong hình Loan Tịch đang dịu dàng mỉm cười nhìn hắn.

Nước mắt Văn Phỉ cuối cùng chảy xuống.

“Thật không nghĩ tới… Mình lại ra đi không lời từ biệt như vậy.” Văn Phỉ tuyệt vọng khóc lên: “Vốn em chỉ muốn tặng cho anh một cuộc sống thoải mái nhất.”

Một giây sau, ngoài dự liệu của hắn, password được giải thành công, phi thuyền bắt đầu bước nhảy trong không gian.

Văn Phỉ đã đói khát tới gầy trơ xương mừng như điên hôn lên khung ảnh, như không thể tin được đã xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng hắn cũng có thể về nhà rồi!

Cứu hắn, chính là vợ và con trai của hắn.

Hoá ra, thứ có thể vượt qua cả thời gian và không gian quả thực chỉ có sức mạnh của tình yêu.

____________

Hết chương 7
Bình Luận (0)
Comment