Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 235

Editor: Tinh Di

“Diệp Thanh Hòa, cẩn thận trẻ nhỏ.”

Nội dung này là đang nhắc nhở cô? Hay là uy hiếp?

Nếu là uy hiếp vậy rốt cuộc anh ta đã biết được chuyện gì? Nếu là nhắc nhở thì anh ta được lợi gì?

Cô trả lời ngay lập tức: “Phạm Trọng, anh có ý gì? Có thể nói rõ hơn được không?”

Phạm Trọng không trả lời cô……..

Cô cầm di động suy nghĩ, lúc này cửa văn phòng của Tiêu Y Đình mở ra, anh cùng một người đàn ông đi ra ngoài. Khi nhìn thấy cô anh không khỏi kinh ngạc, nhưng không tươi cười với cô, ánh mắt trầm xuống, khiến cô có cảm giác có gì đó không ổn.

“Luật sư Tiêu, tôi đi trước, lần sau chúng ta sẽ bàn bạc thêm.” Người đàn ông chào tạm biệt.

Tiêu Y Đình cũng không giữ người.

Anh không quan tâm ánh mắt của mọi người trong văn phòng, trực tiếp kéo cô vào phòng làm việc, đóng chặt cửa.

“Em có chuyện gì? Bây giờ em vẫn giấu anh sao?” Anh tức giận, thực sự tức giận.

Cô căng thẳng, rốt cuộc là anh đã biết những gì?

Cô gượng cười, “Anh hai, anh đang nói gì vậy? Em giấu anh chuyện gì chứ?”

“Còn giả bộ!” Anh ngồi ‘phịch’ xuống ghế, tức giận nói: “Tống Thành Uy đến tìm Bạch Tân, tại sao em không nói cho anh chuyện này?”

“….” Thì ra là chuyện này, cô thầm thở phào….. “Anh hai, đó là chuyện bên văn phòng luật sư của em, anh nhúng tay vào làm gì? Em chỉ là một trợ lý nhỏ thôi, cũng không phải ông ta đến tìm em.”

Anh không nói, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm cô.

Anh rất ít khi như vậy, mọi khi đều hung hăng như pháo nổ, hôm nay lại trầm tĩnh nhìn cô khiến cô có chút mất tự nhiên.

“Anh hai……” Cô nhẹ giọng gọi anh.

Sắc mặt anh đã đỡ hơn, gõ gõ bàn: “Nghe đây, không cho phép em làm việc ở đó nữa, lập tức từ chức, em có thể đến đây làm việc hoặc ở nhà ngoan ngoãn sinh con cho anh!”

“…..” Vẫn là phong cách của chàng thiếu gia 24 tuổi, ngang ngược, bá đạo….. Nhưng lại có chút không giống, ít ra người trước mặt cô không còn là dáng vẻ bốc đồng kiêu căng, thay vào đó là trầm ổn, khí thế bức người, khiến người khác không có cách nào phản đổi lại lời anh nói……

“Em đã nghe rõ chưa?” Anh lại gõ gõ mặt bàn……

“Nghe thấy rồi…..” Cô ngoan ngoãn đáp, nhưng nhanh chóng cười quỷ dị, “Nếu em không đồng ý thì sao?”

“Em…..” Anh bị cô làm cho tức đến nghẹn lời, nếu là trước đây chắc chắn anh sẽ ‘xù lông’ nhưng bây giờ chỉ hơi nhíu mày, sau đó nhanh chóng giãn ra, “Được, em không đồng ý! Anh sẽ đồng ý thay em! Diệp Thanh Hòa, anh không có nói đùa!”

Thật sao? Anh không nói đùa? Nhưng cô là đang nói đùa….

Cô cười mỉm, chậm rãi đi đến trước mặt anh.

“Em muốn làm gì? Lần này em có làm nũng thì cũng không thể thay đổi!” Cô không hay làm nũng, nhưng với dáng đi kia đến trước mặt anh, không phải định làm nũng thì là gì?Anh nói xong vẫn đưa tay ra đón để cô ngồi vào lòng mình.

“Được.”

Một tiếng ‘Được’ nhẹ nhàng thổi vào lỗ tai anh khiến nó như muốn nổ tung, anh lại có cảm giác như mình nghe nhầm.

“Em vừa nói gì?” Anh nắm vai cô để cô đối diện với mình.

Cô cười, “Em nói ‘Được’, đều nghe theo anh!”

“….” Chuyện này… quá dễ dàng rồi… Anh nhất thời không thích ứng được, cứ tưởng rằng cô sẽ cứng đầu không chịu, anh sẽ dùng đến tuyệt chiêu, xem ra bây giờ tuyệt chiêu của anh không có đất dụng võ nữa rồi…….

Anh nhẹ nhàng xoa tóc cô, mềm mượt như hoa: “Ngoan như vậy sao?”

“Em vẫn…… ngoan như thế…” Cô ít khi nói như vậy, chính bản thân cũng thấy không quen, nói xong liền ấp a ấp úng, mặt cũng phiếm hồng. Cô cảm thấy, so với việc không mặc gì trước mặt anh còn xấu hổ hơn……

Nhưng là, cô không biết được, cô như thế quyến rũ biết bao nhiêu……

Anh nhìn cô đến quên cả trả lời, cô vẫn ngoan như vậy sao?

“Em gái…….” Anh gọi cô, giọng nói đã trầm đục, dưới hạ thân có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực……

“Hả?” Cô ngẩng đầu lên, không biết anh gọi cô vì chuyện gì.

Dây thần kinh kiềm chế của anh đứt ‘phựt’, anh cúi người hôn xuống.

“Anh hai….. đang ở văn phòng…..” Cô né, e lệ đẩy người anh.

Nhưng mà, càng cự tuyệt lại càng hấp dẫn, anh không thể ngừng lại lúc này, sau một nụ hôn sâu triền miên mới chịu buông tha môi cô.

Cảm thấy vẫn chưa đủ, mặt anh chôn vào phần cổ nhẵn nhụi của cô: “Nếu sau này em đến làm việc ở đây, làm sao anh có thể tập trung làm việc được đây?”

“Vậy thì em sẽ ở nhà?” Mặt cô đỏ ửng, giọng mềm trầm bổng, giống như gió thu khẽ vuốt qua mặt anh.

Không được! Anh lại dồn lực xuống môi cô…….

“Đi thôi, chúng ta về nhà!” Anh nhìn đồng hồ, chưa đến giờ tan tầm nhưng cũng không ảnh hưởng đến hứng thú của anh lúc này. Trong đầu anh lúc này chỉ có một việc…. là làm sao để nhanh chóng có Tiểu Bảo Bối…..

Diệp Thanh Hòa chỉnh lại cổ áo bị anh nghịch tung, thầm nghĩ sẽ đón nhận ánh mắt sắp tới của người thư kí như thế nào…….

Anh nhìn hành động của cô mà không nhịn được cười, đi đến trước mặt giúp cô buộc tóc lại, thuận thế hôn ‘chụt’ một cái lên môi cô, dáng vẻ như đứa trẻ ăn vụng thành công, vui vẻ cùng cô mở cửa.

Quả nhiên, cửa vừa mở Diệp Thanh Hòa đã cảm nhận được ánh mắt có gai của người thư kí. Tuy nhiên, vì anh gần như ôm trọn người cô nên toàn bộ ánh mắt ghen ghét như dao như kiếm của cô ấy đều ‘ghim’ hết lên người anh…..?!

Diệp Thanh Hòa có chút cao hứng…..

Dù có ai nói gì, luật sư Tiêu lúc này chính là người của cô!

Diệp Thanh Hòa vui vẻ cùng Tiêu Y Đình ra khỏi văn phòng.

Cô ngồi trên xe, nhìn vào kính chiếu hậu mới phát hiện, bộ dạng của cô lúc này quả nhiên…. doạ người….

Mái tóc dù đã được vuốt lại nhưng vẫn còn rối nhiều chỗ, đặc biệt là trên cổ, nổi bật hai vết đỏ mờ ám….

Không tránh ánh mắt của người trợ lý đáng sợ như thế…….

“Anh hai! Anh đúng là….. đáng ghét!” Cô ôm cổ, thầm nhớ lại quãng đường từ cửa văn phòng đến cửa xe, có rất nhiều người nhìn cô…….

Anh nhướn mày, xấu xa hỏi: “Anh làm sao? Ngày nào đó anh không còn ‘đáng ghét’ nữa, chắc chắn em không được ‘vui vẻ’ nữa…..”

“…..” Đồ luật sư thúi!

“Em gái, bây giờ chúng ta về nhà tiếp tục làm chuyện ‘đáng ghét’ kia nhé!”

“……..” Diệp Thanh Hòa ôm cổ, nghĩ đến sắp phải đối mặt với Khương Vãn Ngư và Tiêu Thành Hưng, nhịn không được lại đỏ mặt, “Ai thèm với anh! Em nói cho anh biết, trong vòng một tháng tới, anh không được động từ cổ em xuống!” Đây là trừng phạt, phạt anh thiếu nghiêm túc trong giờ làm việc!

“….” Anh phì cười, “Em tính lại đi, không phải quá nghiêm khắc sao?”

“Nếu anh không làm đúng, thời gian phạt sẽ tăng nặng thành 3 tháng!”

“Được! Anh đồng ý!”

“…. Ngoan như vậy sao?” Cô nghi hoặc.

Anh nghe xong, quay qua hôn cô một cái, “Em gái, trước giờ anh vẫn ngoan thế!”

Cô né người, “Nhớ làm cho đúng!”

“Anh phải làm thật sao? Không được động từ cổ em xuống?” Anh nén cười bày ra dang vẻ uỷ khuất.

Cô không còn lời nào để nói, tập trung xoa vết đỏ trên cổ hi vọng khiến nó nhạt bớt, đồng thời suy nghĩ, anh có thể nghe lời sao? Cô rất hoài nghi trong đó có bẫy…….

May mắn cho cô, vết đỏ kia không hề nhạt đi nhưng Tiêu Thành Hưng và Khương Vãn Ngư đều không có nhà nên cô không bị ai nhìn thấy.

Quà để trên bàn, hai người ăn tối xong liền lên lầu.

Diệp Thanh Hòa gọi điền cho Kiều Tư báo hôm nay cô và anh không về đó, dặn cô ấy khoá cửa cẩn thận trước khi đi ngủ.

Đầu bên kia Kiều Tư nói chuyện không có chút sức sống, xem ra hôm nay cô ấy đã phải ‘chiến đấu’ không ít……

“Tư Tư, cậu đấu không lại anh ấy đâu, giơ vũ khí đầu hàng đi!” Diệp Thanh Hòa vừa trêu vừa khuyên.

Làm sao Kiều Tư có thể đầu hàng? Vốn dĩ bộ dạng đang như cà ngâm nước nghe thấy câu nói của Diệp Thanh Hòa liền bừng bừng trỗi dậy, ý chí chiến đấu lại lên cao hơn, tự nhắn bản thân cần nghỉ ngơi sớm để ngày mai tiếp tục công cuộc lật đổ tên ‘tư bản’ kia……..

Diệp Thanh Hòa chỉ biết thở dài, tuy nhiên lại chờ mong nhiều ở hai người này…….

Cô cầm điện thoại, mở mục tin nhắn, Phạm Trọng vẫn chưa trả lời cô……..

Cô biết rõ, Phạm Trọng sẽ không bao giờ vô lý mà gửi tin nhắn như thế cho cô. Cũng vì tin nhắn đó mà hôm nay cô dễ dàng đồng ý với Tiêu Y Đình chuyện nghỉ việc ở Thiên Hải. Trong lòng cô không tránh khỏi lo nghĩ…. Bây giờ mỗi bước đi của cô đều phải thật cẩn thận, cẩn thận để không làm tổn thương ai, nhất là anh……..

Cửa phòng tắm mở, anh đã tắm xong.

Cô vội vàng xoá tin nhắn kì lạ kia đi, cất điện thoại vào ngăn bàn.

Trên người anh đều là mùi sữa tắm, anh ngồi sát lại cô, kiếm chuyện cho bớt nhàm chán.

Anh nhẹ nhàng kì đầu anh, “Đừng quên hình phạt!”

“Ưm…… Anh nhớ rất kĩ….. Không được động từ cổ xuống……..” Anh ôm cô.

Hô hấp của anh nhanh chóng biến đổi.

“….” Cô hiểu ra ngay, “Đừng quên, hình phạt……”

“Anh nhớ rất kĩ……” Anh cắn tai cô, “Anh không được từ cổ xuống, vậy anh sẽ từ rốn xuống….…..”

“….” Được rồi, cô quá khinh địch…..

Cô mệt đến ngủ thiếp đi, anh đắc ý nhìn cô đang mơ màng: “Em gái, làm luật sư việc cần nhớ đầu tiên đó là dùng từ cho khéo….”

Cô nhắm mắt…. Cô mệt quá rồi…….

Cô theo lời anh hôm sau đến nộp đơn từ chức. Trước khi đi còn cao giọng đảm bảo sẽ chịu trách nhiệm tất cả chuyện phát sinh, kể cả chuyện…. cô có Tiểu Bảo Bối!

Diệp Thanh Hòa trừng mắt với anh.

Lần này trở về chính cô cũng không nghĩ đến, đã nhiều năm cô tự làm theo ý mình khiến anh vất cả không ít, bây giờ là lúc cô bù đắp cho anh.

Cô cũng đã suy nghĩ sẽ nói với Bạch Tân như thế nào.

Tuy nhiên hôm nay lại không thể…………..

Cả ngày nay không thấy Bạch Tân ở văn phòng, nghe nói là anh bị Cục Tư pháp ‘gọi tên’, nghe đâu là vì chuyện tư liệu của công ty Tống Thành Uy bị tiết lộ……….

Điều đầu tiên trong đạo đức của người làm luật đó là không vì lợi ích cá nhân mà bán đứng người uỷ thác. Bạch Tân vốn là một người giỏi giang, không lý nào anh ấy không hiểu được đạo lý đơn giản này, Diệp Thanh Hòa cảm thấy khó hiểu……..

Sắp đến giờ tan làm, cô bất ngờ được Tằng Thiên Hải gọi vào văn phòng.

“Diệp Thanh Hòa, Bạch Tân xảy ra chuyện, bị Cục Tư pháp gọi lên, xem ra ‘chén cơm’ này không còn lành.” Tằng Thiên Hải đi thẳng vào vấn đề.

“Đình chỉ công tác?” Làm luật sư ai cũng hiểu rõ, sai lầm kia là tối kị.

Quả thực Tằng Thiên Hải rất không nỡ, nếu không Bạch Tân sẽ không có một Thiên Hải như ngày nay.

Diệp Thanh Hòa không biết nên nói gì, chính cô cũng không hiểu rõ mọi chuyện: “Luật sư Tằng, tôi cảm thấy chuyện này không phải luật sư Bạch làm, liệu trong đó có ẩn khuất gì không?”

Tằng Thiên Hải nhìn cô, mang theo ý dò xét đánh giá: “Diệp Thanh Hòa, tôi nên nhìn cô như thế nào đây?”

“Tôi?” Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến cô? Đột nhiên cô nhớ tới tin nhắn kia của Phạm Trọng……

“Diệp Thanh Hòa, cô đang giả bộ hay thực sự không biết?” Ánh mắt Tằng Thiên Hải trở nên sắc bén.

Diệp Thanh Hòa mơ hồ: “Luật sư Tằng, xin anh nói cho rõ.”

“Được.” Tằng Thiên Hải gật mạnh, “Tuy tôi không biết động cơ của cô là gì, nhưng dù sao Bạch Tân đối xử với cô không tệ, vừa dạy dỗ dìu dắt, công lao của cô là của cô, vì thế tôi tin chắc cô không nhằm vào cậu ấy, thế nhưng, cô không phải người ngu ngốc, cô biết rõ làm vậy sẽ khiến cậu ấy ‘thân bạ danh liệt’ chứ?”

“Luật sư Tằng, tôi đã làm chuyện gì sai sao?” Cô không hiểu những gì Tằng Thiên Hải nói.

Tằng Thiên Hải ‘À’ một tiếng, “Tôi mặc kệ cô không hiểu hay cố tính không hiểu, cô là người mang tư liệu của công ty Tống Thành Uy bán cho bên đối thủ của họ, sáng nay mở thầu, công ty bên đó thất bại thảm hại. Tiền đồ của cô cô từ bỏ cũng không sao, dù sao trong giới luật sư cô chỉ là hàng vô danh tiểu tốt, ăn hay không ăn đều không ảnh hưởng đến ai, nhưng Bạch Tân thì khác, cô hại cậu ấy thành như thế cô thấy vui không? Thật tiếc cho cậu ấy đối xử tốt với cô như thế, chính cô cũng thấy được, có thực tập sinh nào được đãi ngộ như cô không? Nó từ đâu đến? Không phải từ Bạch Tân thì từ ai?”
Bình Luận (0)
Comment