Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 236

Editor: Tinh Di

Bán tài liệu của công ty Tống Thành Uy cho bên đối thủ?

Cô không phải người làm chuyện đó, nhưng Tẳng Thiên Hải cũng không tự nhiên lại đổ lên người cô………

“Luật sư Tằng, tôi hiểu tâm trạng của anh lúc này, thế nhưng tôi mong anh tỉnh táo hơn ai hết, có thể nói cho tôi toàn bộ sự việc hay không? Tôi thực sự chưa hiểu ý anh muốn nói.” Cô là người bán đứng bên uỷ thác? Chuyện này có khả năng?

Cô đặt một cốc nước xuống trước mặt Tằng Thiên Hải.

Quả thực Tằng Thiên Hải cũng cảm thấy trong chuyện này có nội tình, lăn lội trong nghề nhiều năm như thế, anh chưa từng thấy một luật sư hay thực tập sinh nào ngu ngốc đến mức làm ra loại chuyện đó, không kể đến là Diệp Thanh Hòa……… Bình thường cô làm việc rất chăm chỉ nghiêm cẩn, chắc chắn không phải loại người ngu xuẩn kia, nhưng chuyện có liên đến cô, cứ nghĩ đến Bạch Tân anh lại nhịn không được.

Tằng Thiên Hải uống nước, cảm xúc cũng bình ổn hơn, lúc này mới chậm rãi nói với cô: “Hôm qua cô chỉ đến công ty Hồng Kình?”

“Đúng.” Đột nhiên cô nghĩ đến, chẳng lẽ có sai sót gì trong chỗ tài liệu kia? Không, không có khả năng, cô đã kiểm tra rất kĩ……

“Cô đã để tư liệu về Tống Thành Uy kẹp vào chỗ tài liệu đưa cho bên giám đốc Hồng Kình, người bên đó đã bán chúng cho bên đối thủ của Tống Thành Uy, mọi chuyện chỉ có thế, đứng nói với tôi, cô không biết chuyện kia là phạm pháp! Giám đốc bên Hồng Kình cầm đống tiền chưa kịp cao chạy xa bay đã bị cảnh sát bắt lại, còn Bạch Tân thì bị Cục Tư pháp gọi lên. Cậu ấy là luật sư cố vấn của Tống Thành Uy, người đầu tiên bị truy cứu trách nhiệm chính là cậu ấy, bây giờ không thể bảo lãnh được, còn cô, người gây ra mọi chuyện lại ngồi đây……”

Trong tập tài liệu?

Cô cẩn thận nhớ lại. Từ khi nhận được tài liệu cô đều rất cẩn thận, không có lí nào lại để lẫn hai tài liệu đó? Mặc dù quan hệ giữa cô và Tống Thành Uy không có gì là tốt đẹp nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dùng loại chuyện đó để hại ông ta. Hơn nữa chuyện giữa Bạch Tân và Tống Thành Uy trao đổi đều là chuyện quan trọng, cô căn bản không được nghe không được biết, sao có thể mang nó ra để làm hại ông ta chứ? Thật không bình thường……

Rất có thể là một cái bẫy, mà chính cô bị rơi vào đó lúc nào không hay….

Là từ tay cô đưa tài liệu đến công ty Hồng Kình, buổi sáng trước khi giao cô cũng đã kiểm tra kĩ càng, không có gì sai sót, nhưng buổi chiều cô chỉ mở nhìn thoáng qua, cứ thế rơi vào bẫy…….

Cô hối hận, hối hận vì đã không xem lại kĩ càng….

Đây coi như là một bài học nhớ đời trong công việc, cô vẫn luôn tự tin bản thân là người cẩn thận…..

“Tôi sẽ đến Cục Tư pháp để nói rõ ràng, lỗi sai là ở tôi.” Tuy cô không cố ý nhưng cô là người liên quan trực tiếp, hi vọng Cục sẽ xem xét giảm nhẹ phạt cho Bạch Tân, và sau đó có thể tìm ra thủ phạp thực sự, trả lại sự trong sạch cho Bạch Tân.

“Vô ích, Bạch Tân vốn là người ăn ngay nói thật, cậu ấy là ‘thầy’ của cô, cô chỉ là thực tập sinh, chữ kí trong hợp đồng cũng là của cậu ấy thì trách nhiệm thuộc về cậu ấy, cô không hiểu sao?” Giọng nói của Tằng Thiên Hải vẫn đầy sự trách cứ.

Cô thở dài, “Đương nhiên tôi hiểu, nhưng dù sao người gây ra chuyện cũng là tôi, tôi nên nói rõ ràng, hơn nữa cũng hi vọng có thể giúp được thầy Bạch. Ngoài ra, luật sư Tằng, anh nhất định phải tin tôi, tôi không cố ý đưa chỗ tài liệu đó cho Hồng Kình, chắc chắn có người vu oan dám hoạ, hơn nữa người này ở ngay trong văn phòng chúng ta. Đương nhiên nói miệng không thể bằng chứng cứ, tôi không có chứng cứ và không biết người đó là ai, nếu anh không tin tôi, chính là để ‘con sâu’ đó tiếp tục làm rầu ‘nồi canh’!”

“Bây giờ không phải vấn đề tin cô hay không! Tôi tin hay không không có ý nghĩa! Ngược lại tôi rất mong có thể tin tưởng cô! Nhưng tôi tin tưởng cô thì cô phải mang bằng được chứng cứ và người đó đến trước mặt tôi! Cô là luật sư, phải tìm ra cho bằng được sự thật!” Tằng Thiên Hải vẫn rất tức giận, nghĩ đến trong văn phòng của mình có người hai mặt lại thêm tức tối.

Mười ngón tay của Diệp Thanh Hòa đan vào nhau, gân xanh nổi lên: “Tôi biết, tôi nhất định sẽ tìm ra! Văn phòng luật sư không quá lớn, tôi không tin người đó có thể chạy trốn! Luật sư Tằng, anh thử nghĩ mà xem, không phải quá trình này diễn ta quá nhanh sao? Tôi đưa tài liệu, người bên đó bán đi, đấu thầu thất bại, chuyện bại lộ ngay sau đó, người giám đốc bị bắt, luật sư Bạch bị gọi đi, toàn bộ diễn ra vỏn vẹn trong một ngày, chuyện này, không phải quá kì lạ sao?”

Tằng Thiên Hải nhìn cô, lắc đầu: “Những việc này không thể chứng mình cô không liên quan, nhưng thật sự rất nhanh, không chê vào đâu được! Rất có thể đã được bàn bạc sắp xếp ổn thoả từ trước, mọi chuyện mới có thể dễ dàng thuận lợi như thế! Chuyện đã bại lộ, nếu không muốn người khác biết trừ phi mình không làm, đừng để dấu vết lại người khác sẽ lần ra!”

Diệp Thanh Hòa trả lời: “Nếu như tôi là người muốn bán tư liệu, tại sao không trực tiếp bán cho bên đối thủ mà lại qua bên Hồng Kình?”

“Sao tôi biết được? Chuyện này phải hỏi cô! Rất có thể là cô không muốn tiếp xúc trực tiếp với bên đối thủ? Hay cô không quen biết nhiều người bên đó? Hoặc là một lí do nào đó? Dù sao mọi chuyện đều do cô mà ra!”

“Vậy nên bây giờ anh quy kết tội cho tôi? Điều này không hợp lí, luật sư Tằng!” Cảm giác bị oan uổng không hề thoải mái chút nào.

Tằng Thiên Hải lắc đầu: “Tôi không có, tôi chỉ phủ định cách suy nghĩ của cô, cái cô cần bây giờ là bằng chứng chứng cô và Bạch Tân trong sạch!”

“Được! Tôi rõ rồi! Tôi sẽ cố hết sức!” Cô đứng lên, nhìn đồng hồ trên tường, quyết định đích thân đi đến Cục Tư pháp một chuyến.

Tằng Thiên Hải uống hết nước, nói thêm: “Diệp Thanh Hòa, cô cũng nên nghỉ ngơi rôi.”

Bước chân của cô dừng một chút, gật đầu: “Tôi biết.” Chuyện cũng đã thế, dù có là người bị hại thì sau này cô cũng không thể tiếp tục ở lại Thiên Hải, thậm chí là trong ngành Luật, mà dù sao, cô có một người chống là luật sư cũng đủ rồi…….

“Tôi tin cô, tôi sẽ giúp điều tra trong văn phòng.” Tằng Thiên Hải nói.

“Cảm ơn!” Cô bước nhanh ra ngoài.

Cô ở trong Cục hơn một tiếng đồng hồ.

Khi cô đi ra khỏi Cục cũng đã quá giờ tan tầm. Cô lần lượt nhớ lại từng người, rốt cuộc là ai ở Thiên Hải đã làm chuyện này? Mục tiêu là cô hay Bạch Tân? Nếu là chuyện liên quan đến Tống Thành Uy, thì mục tiêu là cô sao? Rốt cuộc người thực sự đứng sau mọi chuyện là ai? Tống Thành Uy? Là…. ông ta?

Cô nghĩ đến đây bỗng ngẩn người, không biết vì sao lại cảm thấy chuyện này không đúng lắm, ông ta ngấm ngầm hại cô để được gì? Kết cục xấu nhất là cô phải rời Thiên Hải, có thêm tiếng xấu trong ngành, nhưng đều không phải vết thương trí mạng……..

Liệu người đứng sau có phải Tống Thành Uy hay không?

Hoặc là người nào đó muốn nhắm vào Bạch Tân?

Càng nghĩ càng rối…..

Cô bất giác đi ra ven đường, tiếng còi ô tô khiến cô bừng tỉnh.

Cô giật mình, nhìn sang chiếc xe thấy rất quen, là xe của anh…..

Sao anh lại ở đây? Anh biết chuyện rồi sao?

Hình như anh có chút tức giận, bừng bừng đi đến trước mặt cô dạy dỗ: “Không nhìn đường hả! Từ vìa hè còn vui vẻ đi thẳng xuống lòng đường! Muốn so xương cốt với xe cộ sao?”

“….” Cô biết anh lo lắng, càng lo càng loạn, “Anh hai, sao anh cũng đến đây?”

“Anh cũng tới là sao?” Anh tức giận đến đỏ bừng mặt, “Em đó, đúng là làm anh tức chết mới vui lòng! Chuyện lớn như vậy lại không gọi điện cho anh! Anh là chồng em đó!”

Anh đã biết chuyện…….

“Anh hai, không phải em không nói cho anh mà là chưa kịp, không phải em vội vội vàng vàng đến đây sao? Định lúc về nhà sẽ nói cho anh…….”

“Về nhà! Em xem bộ dạng hồn phách bay loạn của em đi! Nếu anh không đón em…..” Anh không nói tiếp được, điều không thì hay không nên nói, nghĩ đến bộ dạng thất thần của cô thì không khỏi đau lòng, quay sang trừng cô: “Còn chưa lên!”

Cô lên xe.

Trên xe cô kể lại cho anh mọi chuyện, cuối cùng hỏi: “Anh hai, anh thấy sao?”

“Anh thấy sao?” Anh lái xe, “Anh thấy rất tốt, dù sao em cũng cần nghỉ việc, hiện tại không muốn cũng phải đi! Về nhà sinh con cho anh!”

“Anh hai….” Cô gọi anh, khuôn mặt nhăn nhó.

Sắc mặt của anh rốt cuộc cũng ôn hoà hơn: “Bây giờ nhớ đến anh rồi sao? Sao lúc chuyện xảy ra không nhớ đến anh đầu tiên?
Bình Luận (0)
Comment