Tiêu Y Đình giơ tay lên cho Tiêu Thành Hưng nhìn, cà lơ phất phơ cười hì hì không ngừng: "Sạch sẽ, không có mực, cũng không có bùn..."
Có phải cha anh vẫn còn nhớ rõ chuyện xấu anh đã làm khi còn bé đối với em gái Quách hay không? Một đôi tay dính đầy mực nước đen sì mạnh mẽ ôm chầm lấy công chúa nhỏ của nhà họ Quách, in hằn rõ năm đầu ngón tay lên trên chiếc váy trắng như tuyết.
Nhưng Tiêu Thành Hưng thì lại nghĩ là nam nữ khác biệt, nhìn hành động nghịch ngợm không đứng đắn của con trai, liền biết hai đứa nhỏ này vẫn chưa hiểu chuyện, rất thuần khiết sạch sẽ, còn nữa, nghĩ đi nghĩ lại, nếu hai chúng nó thật sự ở lâu sinh tình, Thanh Hòa sẽ trở thành con dâu ngoan ngoãn của mình, cho nên cũng không rối rắm nhiều liền thả hai người họ ra cửa.
Diệp Thanh Hòa hoàn toàn bất đắc dĩ, chỉ có thể bị Tiêu Y Đình áp chế cùng đi đến bữa tiệc sinh nhật, nhưng nhìn cách anh tỉ mỉ ăn mặc, liền cảm thấy buồn cười, chính cô vẫn một thân áo sơ mi, quàn dài đơn giản mộc mạc như cũ, đứng ở bên cạnh anh liền trở nên ảm đạm không có ánh sáng.
Bất ngờ duy nhất chính là trước khi đi, cô còn tiện tay lấy một quyển sách cho vào trong túi xách, dĩ nhiên, hành động này lúc ấy đã bị Tiêu Y Đình chê cười mãi.
Cô và anh vẫn cứ bất đồng như thế.
Hoàn cảnh gia đình của Tô Chỉ San không tệ, dáng dấp cũng xinh đẹp, tổ chức một bữa tiệc sinh nhật mười bảy tuổi mà mời hơn phân nửa bạn học cùng lớp, lúc cô và Tiêu Y Đình đến nơi, không khí ở đó đã rất náo nhiệt rồi.
Thấy anh đến, Tô Chỉ San cực kỳ vui mừng, tự mình ra tận cửa đón.
Vì hôm nay là ngày đặc biệt, nên Tô Chỉ San ăn mặc rất chải chuốt, cởi bỏ bộ đồng phục học sinh nhàm chán, mặc vào người chiếc váy dài mềm mại phiêu diêu, mái tóc đen như thác nước tự nhiên rủ xuống, quả thật không hổ danh là hoa hậu của lớp.
Lại nói, vào học đã lâu như vậy mà cô vẫn không biết Tô Chỉ San là hoa hậu của lớp mình, cho đến lúc nghe thấy Tiêu Y Đình mang cô ra so sánh mới tự nhìn lại mình, quả thật cô chẳng khác gì con bé nông thôn quê mùa cả...
"Tiêu Y Đình! Mình còn tưởng rằng cậu sẽ không thèm nể mặt, không tới tham dự chứ!" Tô Chỉ San trong nháy mắt nhìn Tiêu Y Đình, nhất thời tươi cười rạng rỡ nói.
"Làm sao có thể chứ? Hoa hậu lớp đã nhiệt tình mời, làm sao lại không đến được? Qủa thật vô cùng vinh hạnh!" Tiêu Y Đình vừa trêu đùa, vừa nịnh đầm đáp lại, rồi sau đó đưa quà tặng ra: "Sinh nhật vui vẻ."
Mặt Tô Chỉ San khẽ đỏ lên, nhận lấy quà tặng, lại không che giấu được e lệ và vui sướng trong mắt: "Đi thôi, chúng ta đi cắt bánh, chỉ còn chờ cậu nữa thôi!"
Một đám nữ sinh đi qua, la hét muốn Tô Chỉ San mở quà trước, muốn xem xem rốt cuộc Tiêu Y Đình tặng quà gì.
Tô Chỉ San xấu hổ nhìn sang Tiêu Y Đình hỏi: "Có thể không?"
"Dĩ nhiên có thể, không có gì là không thể cả!" Anh liền hớn hở cười đáp.
Vì vậy, các nữ sinh liền túm năm tụm ba lại cùng với Tô Chỉ San và Tiêu Y Đình đi đến chỗ để bánh, hình như, không có ai chú ý tới sau lưng anh còn có một người nữa, mà hình như Tiêu Y Đình cũng quên mất, mình còn dẫn theo một người hầu nhỏ đi cùng.
Nhưng tình thế như vậy lại rất hợp với tâm ý của Diệp Thanh Hòa, cô cũng chưa từng muốn mình trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, thừa dịp không có ai để ý, cô liền tự tìm một góc ngồi xuống, lấy sách ra đọc.
Đọc sách, là thời gian tốt nhất để hoạt động trí óc.
Nghe bên kia truyền tới thét chói tai cùng với tiếng hoan hô chắc là món quà của Tiêu Y Đình đã làm cho mọi người sợ hãi than thầm rồi, cô liền bình tĩnh lại, rất nhanh liền nhập hồn vào trong sách, không có ai tới quấy rầy thật là quá tốt.
Vậy mà, không đúng như ý nguyện, mới vừa nhìn được mười mấy tờ cô liền nghe thấy một giọng nam vang lên: "Hi, Diệp Thanh Hòa."