Cô ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là lớp phó học tập Giang Chi Vĩnh đang bắt chuyện với mình.
Khai giảng hơn một tháng, trong lớp còn có nhiều người cô không nhớ tên, chỉ đặc biệt nhớ cái tên Giang Chi Vĩnh, đó là bởi vì cái tên này gợi cho cô nhớ tới câu thơ: Giang chi vĩnh vậy, không thể phương tư.( Sông nước vẫn thế, không thể hoài niệm)
"Đang xem sách gì vậy?". Giang Chi Cĩnh cười hỏi, rồi ngồi xuống đối diện với cô.
"Không có gì, sách giải trí mà thôi.". Cô hời hợt đáp một câu, thoáng qua rồi lại vùi đầu vào trong sách.
Giang Chi Vĩnh đưa mắt lướt qua quyển sách trên tay của cô, thấy đó là quyển về giám định và xem xét ngọc chuyên nghiệp, không khỏi sợ hãi than: "Cái này mà gọi là sách giải trí sao? Diệp Thanh Hòa, cậu thật sự đã làm cho người ta thay đổi cách nhìn đấy!"
Cô ngẩng đầu, đẩy gọng kính lên đáp: "Hứng thú thôi, không làm chậm trễ việc học đâu."
"Cậu cũng đừng khiêm nhường! Người khác không biết, chứ tớ còn không rõ sao?". Giang Chi Vĩnh cười nói: "Bài tập của cậu cùng với vở ghi chép đều tốt nhất lớp, mỗi một lần viết ngữ văn và tiếng Anh đều đạt 100%, hơn nữa còn có thể viết chữ đẹp đến như vậy, một lớp phó học tập như mình đây ở trước mặt cậu vẫn thấy hết sức xấu hổ."
Cô vốn tưởng rằng trong lớp không có bất kỳ người nào chú ý đến mình cả, cho nên, một mực an nhiên tự tại, không ngờ, vẫn có người chú ý?
"Cái đó cũng không thể hiện cái gì cả.". Cô đáp mà không ngẩng đầu lên.
Bề ngoài của Giang Chi Vĩnh rất tuấn tú, thành tích học tập lại cao, ở trong đám nam sinh cũng là một nhân vật nổi tiếng, có lẽ là tính tình trầm ổn kín kẽ, cho nên không có nữ sinh chạy theo như vịt, tuy chưa từng gặp người nào đối xử lạnh nhạt với mình như thế nên lúc này liền thấy hơi mất thể diện một chút. Chỉ là, Diệp Thanh Hòa lại không giống với những nữ sinh khác, cho nên rất nhanh liền thoải mái, còn cười nói: "Diệp Thanh Hòa, không phải tớ đang quấy rầy cậu đấy chứ?"
Nhưng đúng là đang quấy rầy mà!
Diệp Thanh Hòa không chút do dự trả lời: "Đúng vậy".
"......" Giang Chi Vĩnh lập tức bị sặc, người trả lời thẳng thắn trực tiếp như vậy cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy, không nhịn được liền cười phá lên: "Diệp Thanh Hòa, cậu thật là...... Thú vị."
Vốn cô còn tưởng rằng cậu ấy sẽ nói cô mất lịch sự, hoặc là thấy không có gì vui liền tránh ra, không ngờ lại nói cô thú vị, cô như thế này mà cũng có thể coi là thú vị sao?
"Giang Chi Vĩnh, cậu mới thật sự là thú vị.". Chẳng lẽ không đúng sao?
"Vậy chúng ta ở chung một chỗ không phải sẽ rất thú vị?". Anh cười hỏi.
Diệp Thanh Hòa liền sửng sốt.
Giang Chi Vĩnh cũng cảm thấy lời nói này của mình hơi quá đột ngột, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm, liền vội vàng giải thích: "Ý của tớ là, tớ không thích náo nhiệt, mà tớ nghĩ cậu cũng giống như thế, không bằng chúng ta ngồi hàn huyên một chút, để giết thời gian."
Nói như vậy, cô trờ chuyện với cậu ta cũng coi như là giúp người làm niềm vui rồi hả?
Đều là bạn học, cũng không nên làm quá, cô gập sách lại, yên lặng chờ nghe cậu ta mở miệng, lại nói tuy cô nguyện ý "Tiếp chuyện", nhưng lại không muốn tìm đề tài.
"Cậu rất am hiểu về Ngọc sao?". Cậu ta cầm lấy sách của cô, lật lật vài tờ, liền cảm thấy choáng váng đầu, một chút cũng không nhìn nổi.
"Chưa dám nói tới hiểu, chỉ là thích mà thôi."
"Vậy tớ có thể nhờ cậu giúp một chuyện được không?". Mắt của Giang Chi Vĩnh khi nói câu này liền sáng lên.
"Cái gì? Tôi không phải là người trong nghề đâu, thật đấy.". Cô đoán chừng chuyện cậu ta cần nhờ có liên quan đến ngọc rồi, trong nội tâm không tự chủ liền sinh ra chút mâu thuẫn.
"Sắp tới là sinh nhật của ông nội tớ, nghĩ mãi mà chưa biết tặng quà gì, mà đối với người già quà không gì thích hợp hơn là một món quà chế tác từ Ngọc, nhưng tớ lại không hiểu gì về nó cả, ngày mai cậu có thể đi chọn giúp mình được không?"
Diệp Thanh Hòa do dự một lát, mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, vì vẻ mặt rất thành khẩn kia của Giang Chi Vĩnh, nên rất muốn giúp cậu ấy thể hiện hiếu tâm của mình.
Cũng bởi vì hiếu kính, là chuyện mà cả đời này cô không thể nào có cơ hội để biểu hiện cả.