Editor: Tinh Di
Tiêu Y Đình nhẹ nhàng vuốt tóc Diệp Thanh Hòa: “Có bí mật gì sao?”
“Đã là bí mật thì đương nhiên không thể nói được.” Cô cười.
Anh hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc hơn, trong lòng thầm nói: “Cha mẹ, hôm nay con tới đây để nhận trách cứ, con đã không chăm sóc tốt cho em gái. Tất cả mọi sai lầm đều là của con, là do con không chú tâm, không chín chắn, mới khiến em gái phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Cha mẹ ở trên đó có linh thiêng nhất định phải phù hộ cho em gái, hai người yêu thương em gái như vậy nhất định cũng không muốn thấy em ấy chịu khổ đúng không ạ? Nếu như về sau còn chuyện gì đau khổ nữa xin hai người hãy đặt lên người con, em gái chỉ cần được hạnh phúc….”
“Anh nói gì đó?” Diệp Thanh Hòa thấy anh thất thần liền hỏi.
“Anh cũng không nói cho em đâu, là bí mật!” Anh nói.
Mẹ Tưởng cũng có lời cần nói: “Tiên sinh, tiểu thư, có lẽ lâu lắm rồi tôi không đến thăm hai người. Từ khi hai người đi xa, tiểu Hà cũng bặt vô âm tín, bà già như tôi thực sự không còn mặt mũi nào đến gặp hai người. Bây giờ tiều Hà đã trở lại rồi, lại được gả cho một người chồng tốt như cô gia, hai người cuối cùng cũng được yên lòng. Bà già này chỉ mong hai người phù hộ cho cả hai được khoẻ mạnh, sớm sinh quý tử mập mạp trắng trẻo, cả một đời hạnh phúc an bình….”
Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa nhìn nhau cười…..
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
“Anh hai, chúng ta đi thăm bà ngoại nữa được không?” Diệp Thanh Hòa nói.
“Đúng rồi! Anh đúng là hồ đồ!” Ba người thu dọn một chút rồi rời đi.
Khi đến nơi mới phát hiện, mộ bà ngoại cô vừa được dọn dẹp gần đây.
“Vị trí khu đất này thực sự rất tốt, đứng ở đây có thể thấy được cảnh núi non phía dưới, chỉ có điều dựa vào dốc núi, nếu để lâu năm rất dễ bị sụt….” Anh đi qua đi lại xem xét, “Thềm đá chỗ này cũng không được chắc chắn lắm, em gái, chúng ta phải tìm người qua sửa lại, xây thêm một vòng để gia cố, như thế nếu có bão lũ hay mưa lớn mới có thể yên tâm!”
“Vâng…” Cảm giác có người đàn ông quyết định việc trong nhà cũng không hề tệ….
“Được rồi, chúng ta sẽ nói chuyện này sau.” Anh để mẹ Tưởng đỡ cô, còn mình thì sắp lễ.
Ba người không ở lại quá lâu, vì gần đến giữa trưa rồi, anh lo cô bị say nắng.
Hơn nữa tiện đường đến thành phố H, anh có ghé qua chỗ Đỗ lão tiên sinh. Đến khi trở về đã là giờ cơm chiều.
Tới cổng quán trà, hai người thấy tiểu Ngư đang ngồi ở đó.
Tiểu Ngư thấy hai người quay lại liền vui vẻ chạy đến, nâng giỏ trúc trong tay lên: “Anh chị, ông nội em câu được cá này đó, ông bảo em mang qua cho hai người!”
Diệp Thanh Hòa giục Tiêu Y Đình mở cửa nhanh để tiểu Ngư vào, không biết con bé đợi từ lúc nào, trời lại nắng như vậy, “Tiểu Ngư, đồ tốt như vậy em và ông nội cứ giữ lại, không cần đưa qua cho anh chị đâu…”
Tiểu Ngư uống một hơi hết chén nước Tiêu Y Đình đưa cho mình, “Tất nhiên phải đưa rồi ạ! Mà chị, em trường của em sắp khai giảng rồi, em không còn nhiều thời gian qua chơi với chị nữa…”
Lòng Diệp Thanh Hòa mềm nhũn, “Ngoan, chăm chỉ học thật giỏi…”
“Vâng! Em sẽ học thật giỏi! Giỏi như chị vậy!” Tiểu Ngư bừng bừng khí thế.
Diệp Thanh Hòa cười xoa đầu cô bé: “Nhớ phải học chăm, có gì khó đưa qua đây chị chỉ cho!”
“Vâng! Tiểu Ngư rất giỏi đó chị!” Tiểu Ngư vui vẻ hoạt bát như vậy khiến ai cũng vui mừng…
Diệp Thanh Hòa rất có niềm tin vào tiểu Ngư. Bây giờ chỉ có con bé và ông nội sống nương tựa vào nhau, cuộc sống khó khăn thiếu thốn, nhưng cô thấy được tiểu Ngư còn mạnh mẽ hơn cô lúc trước rất nhiều, dù không ai giúp đỡ con bé cũng sẽ sống tốt. Bản thân cô và anh sau đó cũng chú ý hơn, không thường xuyên giúp đỡ hai ông cháu, tránh làm tiểu Ngư có cảm giác mang ơn.
Tiêu Y Đình nói về chuyện gia cố lại khu mộ, tiểu Ngư nghe thấy liền nói chen vào: “Là khu mộ XXX đúng không ạ?”
“Phải.” Diệp Thanh Hòa trả lời, “Em biết chỗ đấy?”
“Vâng, trước kia ông nội em có làm việc ở đó, nhưng về sau vì phải chưa bệnh cho em nên không làm được nữa.” Tiểu Ngư nói, “Chị, chị có người thân an táng ở đó ạ?”
“Ừ, bà ngoại và cha mẹ chị đều ở đó, lần này anh chị định sửa lại mộ cho bà ngoại.” Với đứa nhỏ này, Diệp Thanh Hòa có gì nói đấy.
Tiểu Ngư có chút tiếc nuối: “Tiếc là bây giờ ông nội em lớn tuổi rồi, mắt cũng không còn tốt, chứ trước đó ông em rất giỏi đó! Ông em làm dựng khắc bia đá. Chị, ông bà tên như thế nào ạ? Nói không chừng ông em từng làm bia của ông bà đó!” Tiểu Ngư chỉ nghĩ đến sẽ càng có nhiều cái liên quan đến Diệp Thanh Hòa, con bé chỉ muốn gần hai người thêm một chút.
Diệp Thanh Hòa không giấu giếm con bé, nói tên của bà ngoại và cha mẹ cho tiểu Ngư nghe, còn đùa kêu con bé về hỏi ông nội có đúng hay không. Thực ra, cho đến bây giờ cũng chẳng có gì để kiệng kị nữa rồi.
Tiểu Ngư vui vẻ đáp ứng.
Diệp Thanh Hòa định giữ tiểu Ngư lại ăn tối cùng hai người nhưng con bé từ chối, nói rằng phải về nấu cơm cho ông nội, cô cũng không giữ được.
Buổi tối cô vẫn nấu canh bổ cho anh.
Lúc mẹ Tưởng bưng bát cạnh vào phòng cho Tiêu Y Đình, anh đang chơi game, còn Diệp Thanh Hòa đang đọc sách cạnh cửa sổ, khung cảnh thật hài hoà biết bao….
Mẹ Tưởng rất vui vẻ, giục anh uống cho nhanh rồi nhanh chóng rời đi, không làm ảnh hưởng bầu không khí của đôi tân hôn.
Tiêu Y Đình không nghĩ ngợi gì nhiều, một tay bấm chuột một tay bưng chén canh uống sạch.
Diệp Thanh Hòa thì khác, chuyện đọc sách chỉ là nguỵ trang, cô có vấn đề khác quan trọng hơn để quan tâm….
Hôm nay quần anh mặc khá rộng, khó nhìn rõ chuyển biến, cô có chút mất kiên nhẫn……
“Cô gái! Em đang nhìn cái gì vậy? Không thể rụt rè hơn được một chút sao?”
Anh nói mà không nhìn qua phía cô.
Cả người cô nhảy dựng: “Em… em …. nhìn…. nhìn sách…” Cô còn khoa trương quơ quơ quyển sách ra trước mặt.
“Đọc sách? Sách gì mà một trang đọc suốt 10 phút?” Anh sắp không nhịn cười nổi mất rồi….
Cô trừng mắt: “Đó là vì… vì trang này viết hay quá! Em không nỡ lật sang trang khác… em phải đọc đi đọc lại nhiều lần, như vậy mới thấu cảm được…”
“Vậy sao?” Anh cười cười, “Vậy em thấu được đến đâu rồi? Có thể chỉ lại cho anh không?”
“Được…” Cô cúi đầu, bắt đầu đọc, “Không biết vì sao gió hôm nay lại mạnh như vậy, làm rối loạn hết hàng liễu, thổi hoa bay khắp nơi, lọt vào khung cửa… Vân Khanh cởi bỏ mảnh vải cuối cùng trên người nàng….”
Diệp Thanh Hòa lặng người, mặt bắt đầu đỏ rần lên. Trời ạ, trang này viết cái gì đây?
Tiêu Y Đình cười lớn: “Sao không đọc tiếp? Quả nhiên viết rất hay, cởi bỏ rồi sau đó có chuyện gì nữa?”
“Không phải…” Cô ấp úng.
“Đúng là trang này rất hay…..”
“…. Em mở sai trang đó….” Cô lấy đại lí do.
Cô cũng có lúc bị quẫn như vậy sao? Anh vui vẻ trêu cô, “Không cần xấu hổ, cổ nhân có nói, thực sắc là bản tính của con người…”
“Không có…..” Cô không biết phải biện minh như thế nào.
“Sao lại không? Cổ nhân còn dùng những từ ngữ đẹp nhất để nói…” Anh bỏ game sang một bên, đi lại phía cô, “Ví dụ như ‘Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn/ Chá cự thành hôi lệ thuỷ kiền*….”
*Con tằm tới khi chết mới hết tơ
Ánh nến thành tro lệ mới khô.
“Đợi một chút, em không hiểu?” Cô mờ mịt.
“Anh cũng không hiểu….” Anh đi tới, ôm cô vào lòng, đầu đặt lên trán cô, “Con tằm đau….”
Con tằm?
Hồi lâu cô mới hiểu ra…..
Lý tiên sinh ngài đang ở đâu? Cô muốn tạ tội….
Chỉ có điều, anh biểu hiện như vậy chứng tỏ canh kia có hiệu quả?
“Phải làm sao bây giờ?” Anh ôm cô chặt hơn một chút, mấy ngày nay lửa càng cháy lớn hơn, cần được dập tắt….