Editor: Tinh Di
Làm sao bây giờ?
Diệp Thanh Hòa cảm nhận được hơi thở nóng rực bên má mình….
Cô nhỏ giọng nói một câu: “Canh bổ kia… hiệu quả nhanh như vậy sao…”
“Canh? Canh gì?” Anh khẽ cọ cọ mặt cô, dần chuyển sang hôn….
“…” Lộ mất… “Không… Không có gì….” Cô dần dần trở nên hồ đồ rồi…..
Nhưng anh xem ra vẫn còn tỉnh táo hơn cô rất nhiều, dần hiểu ra canh kia là canh gì rồi….
Anh đầy một mặt thống khổ nhìn cô: “Em gái, em đã làm gì với anh?”
Cô bưng mặt anh, dịu dàng trấn an: “Không có gì… Chỉ là để bồi bổ cho anh…” Sao cô có thể làm gì anh chứ?
“Bổ cái gì?” Đây mới là mấu chốt……
“Bổ… bổ cái đó….” Cái này cô không nói được…..
“Cái đó là cái gì?” Anh nhịn không được khẽ cắn vào môi cô.
Cô kêu đau: “Á… là….. là cái đó….”
“Rốt cuộc là cái gì?”
“Là …. Là….” Cô nói năng lộn xộn, “Anh hai…. Là em không tốt…. em thấy áy náy nhiều lắm…..Nếu không phải do em không thể bên cạnh anh nhiều năm như vậy thì đã không có chuyện đó….”
“Chuyện gì?” Anh hình như hiểu ra gì đó, lửa đốt trong người càng dâng cao hơn…..
“Chuyện đó….” Cô do dự một chút, “Chuyện anh…. bị…. ‘mềm nhũn’…”
Nói xong câu này cô vừa xấu hổ vừa lo lắng, lo động chạm đến lòng tự tôn của anh…
Ra là vậy…..
Tiêu Y Đình cảm thấy thật sự @#$$^*&%#!!!
Hoá ra đêm tân hôn cô cọ tới cọ lui trên người anh là để thăm dò chuyện này!
“Em gái…..” Anh có nỗi khổ không nói ra được, đột nhiên ôm cô lên, nhanh chóng áp cô xuống giường, để ‘chỗ nào đó’ sát lại người cô, “Em thấy gì không? Có ‘mềm nhũn’ không?”
Thực sự kìm nén rất đau khổ!
“….” Phản ứng của cô lại không giống như anh nghĩ, “Canh kia có hiệu quả nhanh như vậy không biết có tác dụng phụ không? Trên mạng nói không có, nhưng thôi, về sau không nên uống nữa, không đảm bảo….”
“Diệp Thanh Hòa!” Anh hét lớn ngăn không cho cô nói nữa, bình thường không phải cô rất ít nói sao, bây giờ có vẻ nói hơi nhiều rồi! “Em có bị ngốc không vậy?” Anh chất vấn cô.
“…..” Không ai vô tội bằng cô nha….
“Anh….” Anh không biết phải giải thích vấn đề này như thế nào! Chẳng lẽ lại nói rằng mỗi ngày đi tắm anh đều tự ‘giải quyết’ mới có thể đi ngủ được? Anh không nói được! “Về sau không được làm theo mấy cái chuyện nữa! Anh rất bình thường!”
“Vậy anh….”
“Anh làm sao? Mỗi ngày anh đều….” Lúc này Tiêu Y Đình trở nên xấu hổ vô cùng….
Cô có chút hiểu rồi…. Hiểu ra lại càng xấu hổ hơn, cũng có chút thương cho anh… Cô cố nén lại, nghiêm mặt nói với anh: “Anh mới là ngốc!”
“….”
Đột nhiên hai người không ai nói gì, không khí xung quanh cũng trở nên khô nóng dị thường……
Cô ho nhẹ một tiếng phá tan bầu không khí…..
Nhưng có vẻ không có ảnh hưởng với anh, giọng anh khàn đặc: “Em gái….”
Cô không trả lời, ánh mắt đảo liên hồi, tránh nhìn vào mắt anh….
Chỉ kịp nghe cô than một tiếng ‘Đồ ngốc……..’
Anh không phải đồ ngốc, mà là anh không dám thôi! Tiếng than khẽ như tiếng nũng của cô tước sạch lí trí của anh, anh giữ thật chặt để cô không thể lùi lại, nụ hôn sâu và dài……
“Như thế nào? Có mệt không? Được chứ?”
Bây giờ còn cần hỏi chuyện này?
Diệp Thanh Hòa khẽ gật đầu…….
Anh khẽ cười. Anh không vội vàng, chậm rãi tinh tế hôn cả khuôn mặt cô, vành tai, cần cổ, tất cả đều có hơi thở nóng bỏng của anh…..
“Em vừa đọc sách, cởi đồ rồi thì sao nữa?”
“….” Bây giờ còn muốn trêu cô?
“Em gái, về sau những chuyện như thế này không cần mất công tìm tòi nghiên cứu sách vở làm gì, cứ tìm anh… Thực tế vẫn hơn đúng không?” Miệng anh không ngừng nghỉ giống như tay anh……
Quả thực không sai, anh bắt đầu ‘nghiên cứu’ mấy chuyện này từ năm mười bốn tuổi, chắc hơn hiểu biết nhiều hơn cô!
“Được rồi, nhưng anh đừng huỷ hoại thơ của mấy văn sĩ nữa! Chỉ sợ họ bị anh làm cho tức đến sống dậy!”
“Anh không huỷ hoại! Anh nói có căn cứ đó!”
“Căn cứ?”
“Đương nhiên là có…” Anh nhìn xuống phía dưới, tươi cười nhẹ nhàng, “Tuyệt đối đáng tin….”
Cô giật mình, lập tức phản ứng lại, đỏ mặt nói: “Không nói nữa!”
Anh nhìn cô cười cưng chiều: “Trẻ nhỏ dễ dạy, càng ngày phản ứng càng nhanh…..”
“…..”
“Được rồi, không nói nữa….” Anh dùng sức một chút, “Ngoan, tiểu tằm đến đây….”
Lại còn tiểu tằm?
Anh vừa dứt lời cô liền cảm nhận được, chậm rãi ‘lấp đầy’…..
Con tằm này biến đổi gen đúng không? Cũng quá ‘lớn’ đi…..
Tuy bên trong gấp rút nhưng động tác của anh lại chậm rãi ôn tồn, không dám kịch liệt, sợ cô không chịu được……
Nhưng chính tiết tấu ấy lại bức người ta đến phát điên, không thể nào phát tiết toàn bộ, thoải mái nhưng lại như giày vò…….
Nhưng cái gì đến rồi cũng đến, khi đó anh đưa ra ngoài……
Đột nhiên cảm giác phía dưới trống trải, cô khẽ hừ một tiếng, thần trí đang mơ mơ màng màng, cô theo bản năng hỏi anh: “Anh sao vậy?”
Lúc này trên bụng cô truyền đến cảm giác của một dạng chất lỏng…..
Cô run rẩy…..
Anh cúi xuống thủ thỉ vào tai cô: “Tiểu tằm cần nhả tơ…..”
“…” Cô không nên hỏi mà….
Cuối cùng cũng được ‘giải thoát’, anh thư thái vui vẻ bế cô vào phòng tắm.
Phải nhịn lâu như vậy, nhiêu kia chắc chắn không đủ nhưng anh biết đến đâu là chừng mực….
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh ôm cô lại giường.
Hai người đều không buồn ngủ, bắt đầu tìm chuyện để nói…
Nói gì bây giờ? Suốt 14 năm gần như chuyện gì cũng đã nói?
Cô mở lời trước: “Anh hai…..”
“Sao?” Anh vẫn rất yêu thích việc nghịch tóc cô….
“Anh hai…. Tầm nửa năm nữa gì đó… em…. em đi phẫu thuật thẩm mỹ được không?” Cô cẩn thận hỏi anh.
“Cái gì?” Anh hoàn toàn không ngờ được, sao cô lại nói chuyện đó?
“… Em….” Cô vô thức sờ nên vết sẹo trên mặt mình, có thể anh không để ý, nhưng cô….
“Không được! Nghĩ cũng không được nghĩ!” Anh kiên quyết dẹp bỏ ý nghĩ đó của cô, “Còn dám nghĩ mấy chuyện đó nữa xem anh thu thập em ra sao!” Cô bị ngốc sao? Cô quên rồi sao? Dù là một cơn cảm mạo nhỏ cũng có thể khiến bệnh của cô tái phát hoặc nặng hơn, phẫu thuật thẩm mỹ hại như thế nào chứ!
“Nhưng….” Cảm giác xù xì truyền đến từ ngón tay khiến cô không thoải mái một chút nào…..
“Có chuyện gì chứ?” Anh giữ lấy tay cô, vẻ mặt uỷ khuất đáng thương của cô khiến lòng anh mềm nhũn, “Em biết anh không để ý đúng không? Anh thích em vì vẻ ngoài? Em có bao giờ xinh đẹp trong mắt anh?”
“….” Dù là vậy, cô luôn mong muốn được là người vợ xinh đẹp nhất của anh…..
“Em gái, em có biết anh bắt đầu yêu em từ bao giờ không?” Anh nắm tay cô, khẽ vuốt ve ngón tay mảnh khảnh…
“Muộn hơn em….” Cô biết, anh đã đọc nhật kí của cô, tất nhiên cũng sẽ biết tâm tư của cô những ngày đó, biết cô sớm bị vẻ ngoài của anh hấp dẫn, còn anh khi đó vẫn còn ‘vệ tinh’ bay đầy trời…..
“Chính anh cũng không rõ. Anh của lúc đó, em biết rồi đấy, tuổi trẻ ngông cuồng, nghịch ngợm, yêu mến hư vinh, thậm chí còn vẽ ra chân dung mẫu bạn gái lí tưởng cho mình, phải cao ráo xinh đẹp và tài giỏi. Khi đó mấy người bạn gái của anh đều có đặc điểm chung như vậy. Nhắc tới Cẩm Nhi, có lẽ cô ấy là người gần với hình mẫu mà anh đặt ra. Khi đó anh đã nghĩ cô ấy chính là người bạn gái lí tưởng mà anh luôn tìm kiếm. Cho nên mỗi lần gặp mặt anh đều thể hiện bản thân tốt nhất, luôn gọn gàng đẹp đẽ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy bản thân thật ngốc…..”
Anh kể đến đây, Diệp Thanh Hòa khẽ hừ một tiếng, xoay người…..
Anh có chút xấu hổ, xoay người cô lại: “Chuyện nhiều năm như vậy rồi mà em còn ghen sao?”
“Em đã bao giờ nếm vị dấm chua đâu chứ?” Thực ra thì cô không hề ghen, chỉ là muốn chọc anh một chút…
Anh như bị đánh một đòn thật mạnh, quả thực nhiều năm qua, chỉ có anh vì cô gần gũi một chút với người khác mà nổi sừng xù lông, còn cô luôn ung dung bình tĩnh….
“Lần nào đi gặp Cẩm Nhi anh cũng ăn mặc gọn gàng sạch đẹp, còn đi với em, anh có để ý mấy chuyện đó bao giờ không? Lúc nào cũng là đồ ngủ, đầu tóc bù xù, mặt không rửa răng không đánh, trên mắt còn có ghèn nữa…..” Cô không hề bịa ra nha!
Anh sẽ xong cười hắc hắc, khẽ cắn vào vai cô: “Đây cũng là điều anh định nói! Vì đối phương là người khác nên phải đem mặt tốt đẹp của mình ra, giấu mặt xấu xí đi, nhưng như thế là gượng ép, không được tự nhiên, không được là chính mình. Em là người rõ nhất, anh thích áo phông quần đùi, thích lộn xộn, như vậy mới có thể thoải mái. Chỉ với những người thân thiết anh mới không hề ngần ngại để lộ mặt đó. Nhưng anh như vậy em vẫn thích anh đấy thôi! Mà anh còn đặc biệt thích không mặc gì! Cũng chỉ có em nhìn thấy!”
“Ai nhìn anh lúc không mặc gì? Ai thích anh chứ?” Không thể nói chuyện đứng đắn với người này mà……
“Em!” Anh nghiêm nghị, cố không cười: “Em nói thật đi, anh không mặc gì rất hấp dẫn đúng không?”
“….”
Anh còn khoa trương thở dài: “Haizz, anh đúng là thiệt thòi mà….”
“Anh thiệt thòi cái nỗi gì chứ?” Cô mới là người thiệt thòi có được không? Bao năm qua phải làm cho anh biết bao nhiều chuyện! Kể cả giặt quần…..
“Vào cái thời điểm đẹp nhất của đời người con trai, anh lại một tiểu sắc nữ nhìn thấy toàn bộ…. như vậy không phải quá thiệt thòi sao….” Anh nhỏ giọng ra vẻ đáng thương…..
“Em mới là người thiệt thòi!” Cô nhịn không được nói lớn, “Mấy cái quần của anh… thực sự….”
“Thực sự như thế nào?” Anh nín cười hỏi tiếp.
“….” Mỗi lần giặt đều xấu hổ lắm anh hiểu không hả? Dù anh đã giặt qua trước đó nhưng mùi hay dấu vết vẫn còn rất rõ anh biết không hả?
Khó cảm dịp nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của cô, anh hài lòng hôn trán cô, “Nói thực, em đúng là thiếu thông minh, anh có thể đưa loại quần đó cho em giặt, có thể thấy tình cảm tốt đến đâu chứ! Em gái, cái em cần giặt người ta gọi đó là ‘lệ tương tư’…” Anh vừa nói vừa kéo tay cô đặt xuống chỗ nào đó…..
Diệp Thanh Hòa khóc không ra nước mắt: “….”
Anh buông tha cho cô, quay lại đề tài trước đó: “Cho nên, em gái, trong lòng anh dù em có thay đổi thế nào thì vẫn là vẻ ngoài ấy, tóc mái dài và kính đen to sụ, chúng ta sẽ mãi mãi như vậy……..”
Đương nhiên cô biết anh không để ý chuyện vẻ ngoài của cô……
Thôi được rồi, nếu anh đã nói như vậy, cô cũng không nên ôm mãi chủ đề này…..
“Vậy…. từ khi nào anh nhận ra Cẩm Nhi không đúng là người anh tìm kiếm?” Cô cũng rất muốn biết….
Anh chậm rãi, “Khi đó, cảm giác của anh với Cẩm Nhi thực ra chỉ là ảo giác. Khi đó anh giống như một chú bướm, thấy bông hoa xinh đẹp liền bay đến, nhưng sau này mới thấy hoa đó không phù hợp với mình. Anh luôn đứng giữa những bông hoa xinh đẹp nhất. Rồi có một ngày, bông hoa nhỏ bé nhất, không bắt mắt nhất nhưng lại có một hương thơm kì diệu, thu trọn mọi giác quan của anh, khiến anh không thể bay đi nơi khác, cũng không thể thấy được mùi hương của các loài hoa khác…. Ừm….. Còn nói bắt đầu từ khi nào, có lẽ là từ rất sớm, anh không thể nhìn bất kì ai khi dễ em, ai nói anh cũng không nghe, trừ em. Có thể là vì… anh có để ý đến em, khi đó chưa thể nói là yêu. Cho tới lần đó anh mới nhận ra anh thực sự yêu em, lần anh đứng trước cửa phòng kí túc xá của em và hỏi: Em thực sự muốn rời xa anh? Và em trả lời: Trên đời này không ai có thể ở bên cạnh một người mãi mãi…….
Anh nghĩ lại giây phút đó, cảm giác đau đớn vẫn còn tồn tại: “Khi đó anh tưởng như cả thế giới đã đổ sập xuống… Em kêu anh đi tới chỗ Cẩm Nhi, đừng để cô ấy đợi lâu. Khi đó anh nhận ra, thế giới của anh đã không còn, Cẩm Nhi cũng không còn ý nghĩa gì….. Cái quay người của em khi đó khiến anh hiểu ra, cảm xúc khác thường của anh đối với em chính là tình yêu, nó làm anh tức tối mỗi lần thấy em và Phó Chân Ngôn ở cùng một chỗ. Anh tức giận không phải vì Phó Chân Ngôn không phải người tốt, mà vì anh yêu em. Anh ngoan ngoãn nghe lời em, tức giận khi có người khi dễ em, đó là vì anh yêu em. Chỉ có như vậy thôi….”
Cho dù Diệp Thanh Hòa là người lạnh nhạt nhưng cô cũng là phụ nữ, luôn mềm lòng như được nghe lời ngọt ngào yêu thương từ người đàn ông của mình….
Cô nằm sát vào anh hơn, dụi vào ngực anh. Anh cũng ôm cô chặt hơn….
Đột nhiên cô nhớ ra gì đó: “Cẩm Nhi? Bây giờ cô ấy sao rồi?”
Nhắc tới Cẩm Nhi, anh chỉ có thể thờ dài: “Sau hôm ấy anh hiểu ra Cẩm Nhi không phải người trong lòng anh, cho nên anh dần dần giữ khoảng cách hơn với cô ấy. Nhưng cô ấy lại thực sự thích anh, nhiều lần tìm đến trường. Khi đó anh có nói với cô ấy, anh chỉ coi cô ấy như em gái, vì cô ấy mới đến Bắc Kinh nên anh quan tâm chăm sóc một chút. Cô ấy có nói rằng chỉ coi anh như anh trai… Thực sự anh là người có lỗi trong chuyện này, là anh cho cô ấy ảo giác trước… Qua nhiều chuyện như vậy… Nhưng bây giờ đã ổn rồi, người chồng bây giờ của Cẩm Nhi đối xử rất tốt với cô ấy, trong lòng anh cũng bớt áy náy phần nào…..”
Diệp Thanh Hòa khẽ gật đầu, cô biết tính của anh, nếu Cẩm Nhi chưa được hạnh phúc anh vẫn sẽ còn áy náy tự trách. Cuộc đời này, ai rồi cũng sẽ có hạnh phúc của mình, đôi khi là đến muộn một chút, nhưng nhất định sẽ đến……