Editor: Tinh Di
Còn hạnh phúc của Diệp Thanh Hòa, nó đã đến bên cô từ mười bốn năm trước, nhưng có lẽ tới tận bây giờ cô và anh mới thực sự nắm giữ được hạnh phúc……
Chỉ hai người họ mới hiểu hết bao nhiêu khó khăn đã trải qua, còn Diệp Thanh Hòa, cô muốn dùng tất cả sinh mệnh còn lại của mình để cảm ơn anh, cảm ơn anh không thôi…….
Cô sợ, sợ mọi chuyện không được như cô mong muốn……
“Anh hai, ngày mai em muốn đi tái khám…” Cô nói.
“Được.”
Cô mỉm cười, lần này cô có cảm giác rất tốt, rất chờ mong và tin tưởng, cô không còn phụ thuộc vào thuốc mà tập trung dưỡng bệnh, chờ đến lúc nào đó, cô sẽ sinh cho anh một tiểu bảo bối…. Không biết sẽ là trai hay gái? Hình như anh từng nói anh thích con gái! Cô tưởng tượng đến hình ảnh anh và công chúa nhỏ của hai người dắt tay nhau đi về phía ánh nắng… ấm áp làm sao……
Không biết anh có dạy con bé viết chữ vẽ tranh không? Còn Nhị hồ nữa? Sẽ nuôi dưỡng con bé thành tiểu mỹ nữ cổ điển? Hay từ nhỏ đã kêu con bé học thơ?....
Chờ chút…..
Hiện tại bây giờ cô không thể nhắc đến thơ nữa……. Chỉ cần nhắc đến là sẽ nhớ lại…..
Cô khẽ cười.
“Em cười cái gì thế?” Anh hỏi.
“….” Cô không thể nói cô nghĩ đến chuyện sinh tiểu bảo bối, nếu nói ra có khi anh còn nói nhiều hơn cô, “Em nghĩ về sau này…..”
“Sau này? Em nghĩ chuyện gì?” Anh lại hỏi.
“Ừm…. Ví dụ như khi nào chúng ta khai trương quán trà…” Cô tuỳ tiện nói.
“Quán trà? Chúng ta đâu có định khai trương!” Anh chỉ định đùa cô, chỉ có điều anh cũng chưa có ý định làm chuyện cô nói, vì việc cần nhất bây giờ là chăm sóc để cô nhanh chóng khoẻ lại. Thực lòng anh rất biết ơn cô, ngày đó đã giục giã nhắc nhở anh để bây giờ anh mới có thể trưởng thành, mới có thể chăm sóc cô…..
Cô như nhớ ra chuyện gì đó, anh đến trấn nhỏ này cũng được một thời giản rồi, lời Ngô Triều nói không sai, là anh không có việc gì làm, không biết tương lai anh tính toàn làm gì, cô nhịn không được tò mò hỏi: “Anh hai, anh có tính sau này sẽ làm gì chưa?”
Anh vẫn không biết xấu hổ, “Tất nhiên là rồi, làm ‘tiểu bạch kiểm’ của em!”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ gì đó….
Anh vẫn tiếp tục, “Có được hay không? Mỗi ngày anh sẽ đi theo làm trò vui cho em xem, còn nấu cơm cho em nữa?”
Giờ phút này cô đang tự hỏi bản thân, ngày trước khi anh không cầu đi lên, cô bắt anh học tập, bắt anh đặt ra mục tiêu, bắt anh thực hiện lí tưởng của mình, cũng bắt anh phấn đấu hơn nữa trong sự nghiệp, vậy mà bây giờ, anh vì cô mà từ bỏ tất cả, đi đến trấn nhỏ này, thế mà cô lại trách anh, cô lấy lí do gì để trách anh đây? Bây giờ vì anh chỉ còn hai bàn tay trắng mà ghét bỏ anh? Vì anh không còn sự nghiệp mà coi thường anh? Chắc chắn là không! Giống như lời anh nói, còn bộ dạng nào của anh mà cô chưa thấy, cô còn để ý những chuyện này?
Bỗng nhiên cô nhớ lại lời anh nói ngày hôm đó: Cô chưa từng hỏi anh muốn cái gì, từ nay về sau anh sẽ sống theo cách anh muốn….
Được thôi, cô sẽ chiều theo anh tất….
Cô lên giọng một chút: “Được thôi! Em sẽ nuôi anh!”
Anh bật cười, hoá ra em gái cũng có lúc ngốc nghếch như vậy, nhưng anh yêu nhất cô khi ấy……
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Ngày hôm sau có rất nhiều chuyện vui, kết quả tái khám của cô rất khả quan, khi châm cứu Đỗ lão tiên sinh cũng vui vẻ nói rằng hồi phục rất tốt, đến tối tiểu Ngư chạy qua chỗ hai người, vui vẻ thông báo ông nội cô bé nói từng làm qua bia mộ của bà ngoại cô.
“Thật sao? Vậy em thay chị gửi lời cảm ơn đến ông nội em nhé!” Diệp Thanh Hòa mỉm cười với tiểu Ngư.
Tiểu Ngư lại có chút ngập ngừng…..
“Em sao thế?” Cô cười hỏi.
“Chị….” Giọng tiểu Ngư lí nhí, “Em thấy thương chị….”
“Cô bé ngốc!” Diệp Thanh Hòa không biết phải nói như thế nào với tình cảm của cô bé….
“Chị…..” Tiểu Ngư không dám nói hết phần sau, cô bé sợ nhắc chuyện đau buồn cho Diệp Thanh Hòa, vốn định nói, ông nội cô bé khắc nhiều bia như vậy nhưng lại đặc biệt nhớ bia của bà ngoại Diệp Thanh Hòa, là vì chuyện không đơn giản ….. Cô bé nhìn thoáng qua Tiêu Y Đình, định nói lại thôi….
“Đây là có chuyện gì tiểu Ngư?” Diệp Thanh Hòa cười hỏi, có vẻ cô hiểu con bé nghĩ gì, “Chị không hề đáng thương, chị đang rất hạnh phúc…..”
Tiểu Ngư mỉm cười gật đầu: “Vâng, ông nội em nói, người tốt sẽ được báo đáp, chị là người tốt như vậy, nhất định sẽ được hạnh phúc!”
Hôm nay tiểu Ngư đồng ý ở lại ăn cơm, khi trở về cũng đã khá muộn.
Mẹ Tưởng gói cho cô bé một chút bánh bao mang về.
Tiểu Ngư ra đến cửa liền có chút ngập ngừng, “Anh Đình, trời tối quá, em sợ, anh đưa em về một đoạn có được không ạ…”
“Anh đưa tiểu Ngư về đi,” Diệp Thanh Hòa nói với Tiêu Y Đình, “Mang theo chút hoa quả đến thăm ông nội, ông cho chúng ta cá và trứng tốt như vậy, không thể qua tay không được....”
“Được rồi.” Tiêu Y Đình mang theo đồ như cô dặn, đi ra cửa cùng tiểu Ngư/
Hai người đi được một đoạn khá xa, tiểu Ngư dừng lại nói với Tiêu Y Đình, “Anh Đình, thực ra là em có chuyện muốn nói với anh…”
Tiêu Y Đình cũng cảm thấy việc con bé kêu anh đưa về có chút lạ lẫm, bình thường con bé đều tránh làm phiền đến hai người anh…
“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.
“Đến chỗ này ạ.” Tiểu Ngư nói rồi, hai người đi về phía một tiệm mì nhỏ, ông nội cô bé đang ngồi ở một góc, “Là ông nội kêu em gọi anh đến.”
“Cậu Tiêu, chào cậu.” Ông nội tiểu Ngư có vẻ già đi nhiều từ lần đó, hai người gặp lại nhau đều có tâm trạng riêng……
Tiêu Y Đình cũng rõ anh không có ý thù ghét gì hai ông cháu, vì cả hai đều vô tội, nhưng dù sao cũng không tránh khỏi trong lòng có chút suy nghĩ, “Ông nội, ông vẫn khoẻ chứ ạ?”
Ông nội tiểu Ngư không dám xưng hô gần gũi với anh, “Cậu Tiêu, hôm nay tôi kêu tiểu Ngư gọi cậu ra đây là có chuyện muốn nói. Chuyện này tôi đã giữ trong lòng khá lâu, cũng không biết có nên nói ra hay không, tôi cũng không hiểu hết được sự nặng nhẹ của chuyện này….”
“Chúng ta tìm chỗ khác để nói được không ạ?” Tiêu Y Đình đề nghị.
Hai người rời đến một bàn khác để nói chuyện.
Tiểu Ngư nhìn về phía hai người, cô bé cũng hiểu chuyện ông nội sắp nói là chuyện quan trọng, không thể để đứa nhỏ như cô bé nghe thấy, nếu không ông nội đã không đích thân nói với anh Đình, bởi dù sao trong lòng ông cũng có mặc cảm tội lỗi, không dám gặp mặt hai anh chị ấy………
Hồi lâu sau hai người đi đến chỗ tiểu Ngư ngồi. Nhìn vẻ mặt cả hai đều không thể nhìn ra vừa nói chuyện gì….
“Trời cũng muộn rồi, để cháu đưa hai người về.” Vẻ mặt Tiêu Y Đình rất bình thản, giống như không hề có chuyện gì phát sinh…..
Tiểu Ngư và Diệp Thanh Hòa rất thân thiết, anh không dám nói lời thừa….
Chỗ ở của hai ông cháu tiểu Ngư cách quán mì kia một đoạn.
Căn nhà nhỏ bé giản dị, Tiêu Y Đình nhớ lại lần con bé khăng khăng đưa tiền cho mình anh cảm thấy rất biết ơn, nhưng anh cũng không dừng lại lâu, nhanh chóng chào tạm biệt ra về.
Trên đường về anh gọi điện cho Đỗ lão tiên sinh.
“Y Đình? Hai người mới rời đi mà? Có chuyện gì sao?” Đỗ lão tiên sinh lo lắng Diệp Thanh Hòa xảy ra chuyện gì.
“Đỗ lão tiên sinh, đúng là có việc, nhưng không phải chuyện chữa bệnh của em gái….” Tiêu Y Đình nói, “Đỗ lão tiên sinh, nếu không ngại có thể cho Y Đình hỏi một số chuyện được không ạ? Ngài còn nhớ mình mua bức ‘Ngư Hí Liên’ kia như thế nào không? Ví dụ như địa chỉ, người bán, cách thức liên lạc với người đó?”