Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm

Chương 332

Editor: Tinh Di

Khi Tiêu Y Đình trở lại, Diệp Thanh Hòa đang ngồi máy tính cạnh cửa sổ.

Bên khung cửa sổ nhỏ, cô mặc áo ngủ màu đỏ thẫm, tóc đen dài buông xuống, theo nhịp gõ phím của cô mà lay động…..

Anh nhìn về phía cô, con tối tăm dần trở lại ấm áp, ôn  hoà…..

Diệp Thanh Hòa nghe thấy tiếng động liền quay người lại. Cô lúc ấy chính là một mỹ nhân cổ đại, xinh đẹp mà kiều diễm…….

Anh nhẹ nhàng đi đến, ôm cô từ phía sau, đầu đặt lên vai cô….

Anh chậm rãi hưởng thụ mùi thơm từ người cô, mùi thuốc nhàn nhạt lấp đầy hô hấp của anh, đi vào từng tế bào…..

“Em xem gì mà say sưa vậy? Anh về cũng không đón anh?” Giọng nói đều là làm nũng.

Cô cười: “Biết là anh sẽ nói vậy mà!”

“Thì ra em cố ý!” Anh giả bộ tức giận, bế thốc cô lên.

Cô rất nhẹ, bế trên tay gần như không có cảm giác gì, nên mỗi lần ôm cô anh đều lo lắng, cô nhỏ bé như vậy không biết có đột nhiên biến mất trong vòng tay anh không……

Mỗi lúc như vậy anh lại cười chính mình, đây là hạnh phúc quá đâm ra lo sợ sao?

Anh đặt cô xuống giường, chạm vào chóp mũi cô thở dài: “Làm sao bây giờ? Mới không gặp em có một lúc mà tinh thần đã không yên thế này….”

Đến cuối cùng, như thế nào là nhớ nhung một người?

Lúc trước khi cô chưa trở lại bên anh, chuyện ngày nhớ đêm mong là dễ hiểu; ý nghĩ cô không còn trên nhân thế, nội tâm đau lòng cũng là chuyện đương nhiên; bây giờ đã có cô trong vòng tay, cứ nghĩ đã thoả nỗi nhớ, mọi chuyện cũng được an ổn, nhưng anh vẫn không ngừng nhớ cô, một khắc cũng không dừng…. Buổi sáng thức dậy việc đầu tiên là xem cô có còn bên cạnh hay không, ra ngoài một chút cũng muốn trở về thật nhanh để có thể nhìn thấy cô, cả khi cô ở ngay bên cạnh vẫn không ngừng nghĩ về cô… Lí do là gì?

Diệp Thanh Hòa nghe được những lời kia vô cùng vui vẻ.

“Không biết em có giống như vậy không?” Anh xấu xa hỏi.

Hừm…..

Bộ dạng anh lúc này giống như một đứa trẻ thích ăn ngọt, không chịu buông tha cho chiếc kẹo trước mặt!

Nhưng cô không nói cho anh, sự thực cô chỉ cần nghe tiếng bước chân của anh thì tinh thần đã bấn loạn không thôi….

Sự im lặng của cô lại khiến anh tổn thương nghiêm trọng, vẻ mặt mất hứng: “Được! Là em không nhớ anh rồi!”

Anh đúng là! “Anh hai…” Cô choàng tay qua cổ anh.

“Không cần giải thích!” Anh như giận dỗi gỡ cánh tay của cô xuống, đứng dậy, “Anh muốn xem rốt cuộc là cái gì, là cái gì chiếm mất vị trí của anh trong lòng em!”

Anh đi đến trước máy tính, tận mắt thẩy rồi lại không dám tin, là tiểu thuyết!

Anh tắt máy tính, phụng phịu quay lại giường, “Anh nói em nghe, em đọc nhiêu sách vẫn chưa đủ sao, còn đọc loại sách kia nữa?” Mấu chốt là chúng làm cô không nhớ anh!

“Hả… sách này xem cũng được mà! Nam chính trong đó đều cực phẩm nam nhân, ai cũng yêu sâu nặng, là hình mẫu lý tưởng của nhiều người!” Cô nói.

Mặt của người nào đó dài hơn mấy phần rồi………..

Cô không biết anh tức giận? Cười nói, “Chỉ có điều, tất cả cộng lại vẫn thua một người…..”

“….” Tiêu Y Đình biết người đó là ai, nhưng giờ quá muộn rồi! “Là anh?” Anh tức tối hỏi lại.

“Đúng….” Khen anh mà anh vẫn tức giận là sao? Cô không hiểu…..

Họ đều thua kém anh mà cô vẫn quan tâm, không phải chán anh rồi thì là gì? “Những người đó có gì tốt, em nói anh nghe!” 

Anh lại sao đây? Không nói rõ gì cả? Anh dữ như vậy cô càng muốn ồn ào hơn! Đôi mắt to tròn vô tội như ngập nước nhìn anh, “Ví dụ như….. Chung tình là điều đầu tiên! Từ đầu đến cuối chỉ yêu một người là nữ chính….”

“Anh có yêu người khác?” Anh hỏi lại ngay, giữ thế trên.

Cô mấp máy miệng, khẽ đấm vào ngực anh, “Từ hồi đi nhà trẻ…..”

“Anh….” Anh nghẹn họng, “Mấy cái đó không được tính!”

Cô cũng không bắt bẻ anh, mà nói đến cái khác: “Là người làm chủ gia đình, ra ngoài thành đạt, vào bếp thành chồng….”

“Chẳng lẽ anh không như vậy? Anh không những giỏi những chuyện kia, mà còn xuất sắc trong chuyện ‘ấy’!” Anh lớn tiếng bảo vệ cho mình.

“…” Không quá ba câu liền nhắc chuyện ‘đó’…..Trong lòng cô thầm nói một câu, nam chính trong tiểu thuyết đều làm bảy lần…. Nhưng chỉ là nói thầm mà thôi, tuyệt đối không thể nói cho anh nghe, không kể đến chuyện này không hợp với cô, mà một khi nói ra, hậu quả như thế nào cô không dám nghĩ đến……

“Còn gì nữa?” Anh ép hỏi.

“…” Cô nghĩ nghĩ, “Còn có….”

“Đủ rồi!” Chính anh muốn biết lại không cho cô nói tiếp! “Ở trong mắt em những người đó có nhiều ưu điểm vậy sao?”

“….” Cô có ý này sao? Vừa nãy cô có nói những người đó cộng lại đều không bằng anh rồi mà? Chính anh thích ăn giấm, ăn cả giấm của nam chính trong truyện! Khi anh 22, mỗi lần cô ở cạnh nam sinh khác cô đều xù lông, bây giờ anh 32, càng lớn càng bé đi? Bên cạnh cô không còn người nào nữa, anh liền ghen với người không có thật?

“Tức chết anh rồi!” Anh xoay người, đi lấy đến trước mặt cô một tờ giấy, “Xem ra anh phải cho em nhìn lại ’30 điều mới’ để em nghe lời hơn mới được!”

30 điều mới?

Cô nhớ ra rồi, hôm tân hôn anh có đưa cho mọi người thấy, 30 điều ‘cũ’ và 30 điều ‘mới’, cô cứ cho rằng 30 điều ‘mới’ cũng là phục tùng cô nên không đọc kĩ, chẳng lẽ không phải?

Anh bắt đầu đọc:

“1. Tiêu Y Đình tự nguyện ‘gả’ cho Diệp Thanh Hòa, cả đời chăm sóc cho Diệp Thanh Hòa, vĩnh viễn không đổi ý, không bao giờ lười biếng, Diệp Thanh Hòa kêu đâu phải làm đó!”

Hình như đúng như vậy mà?

Phần sau là gì nữa?

“… 2. Diệp Thanh Hòa không được ghét bỏ Tiêu Y Đình, nếu có một ngày Tiêu Y Đình già nua xấu xí, Diệp Thanh Hòa vẫn phải coi như bảo bối mà nâng niu.”

Người nào đó đọc đến đây liền tự tìm niềm vui, cọ cọ vào người cô: “Có đúng không? Có đúng không?”

“…” Cô sởn da gà, đây không phải là cách nữ sinh thường làm nũng sao? Cô run run một hồi, nói, “Anh hai, anh nặng như vậy, em không nâng được….”

“Em….” Người đó nổi giận, “Em làm anh tức chết! Nghe thứ 3 này!

3. Bởi vì Tiêu Y Đình rất yêu Diệp Thanh Hòa nên bỏ mọi thứ để tìm cô, cho nên, Diệp Thanh Hòa phải chịu trách nhiệm toàn bộ với Tiêu Y Đình, kể cả tình cảm cảm xúc, Tiêu Y Đình không vui phải làm cho anh ấy vui. Cách thức cũng khá đơn giản, chỉ cần hàng ngày nói ‘Em yêu anh’!”

Da gà cô chưa kịp đi xuống lại kéo nhau đi lên…..

Đột nhiên cô ngó ngía quanh người.

“Em tìm cái gì?” Anh nhíu mày hỏi.

“À..” Vẻ mặt cô rất chân thành, “Em tìm da gà của em, không biết có rớt gần đây không….”

Nói xong chính cô cười đến ngoặt người!

Tiêu Y Đình bốc hoả thực sự rồi, anh nhào đến, đè lên người cô: “Cười nữa! Cười nữa! Cười nữa anh sẽ phạt em!”

Cô biết ‘trừng phạt’ của anh là ý gì, nhưng cô không nhịn được cười………

Qua hồi lâu bị anh trêu chọc cô cũng mệt mà ngủ thiếp đi…..

Đêm này cô đã rất vui vẻ, đã ngủ nhưng trên khoé miệng vẫn sót lại nụ cười…….

Anh không ngủ được, nghiêng người ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đang mỉm cười của cô, trong lòng nửa mềm mại nửa rối rắm……..

Anh cúi thấp, khẽ hôn mí mắt, chóp mũi, miệng cô…..

Không biết cô mơ thấy gì, khoé miệng nâng cao hơn…..

Lúc đầu anh còn tưởng cô bị giật mình, hoá ra không phải….

Chỉ cần em mãi như vậy, em gái……

Cuộc đời anh không còn mong thứ gì khác!

30 điều ‘mới’ kia thực ra không phải hoàn toàn như những gì anh đọc, chỉ là anh cố ý trêu đùa cô thôi…..

Anh rời giường, đi đến trước máy tính.

Đã là nửa đêm.

Diệp Thanh Hòa xoay người, theo bản năng đưa tay vòng qua bên cạnh, nhưng đột nhiên trống rỗng, cô tỉnh giấc.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính, cô nhìn theo hướng đó, bóng lưng của anh phản lại từ ánh sáng yếu ớt, đen tối và bất động…..

Anh có tâm sự?

Nếu không anh sẽ không chơi game tuỳ tiện như vậy, giờ này là giờ ngủ, anh sẽ luôn ngủ cùng cô, hoặc là nằm tay hoặc ôm cô…..

Anh không biết cô tỉnh giấc, tư thế ngồi vẫn không hề thay đổi, không có tiếng gõ phím, không cả tiếng nháy chuột..…..

Cô nhíu mày, ngồi dậy.

Cô nhích đến mép giường để đứng lên. Anh vẫn không biết.

Anh đang suy nghĩ chuyện gì? Nhập tâm đến mức này?

Cô nhẹ nhàng bám vào vật đi đến chỗ anh, không hề gây tiếng động nên anh vẫn không phát giác…..

Cô đã đứng ngay phía sau anh.

Đúng như cô nghĩ, anh đang ngồi ngẩn người trước màn hình máy tính…….

Lúc này anh mới nhìn thấy cô, “Sao em lại dậy?”

Anh quay qua đỡ lấy cô, phát hiện cô đi chân trần liền đen mặt: “Không mang dép? Nhỡ bị cảm lạnh thì sao?”

Trời nóng như vậy…..

Cô không nói gì, ngồi trong lòng anh, chăm chú quan sát vẻ mặt của anh…..

Anh bị cô nhìn chằm chằm như vậy có chút chột dạ……

Cô giữ mặt anh lại, gặng hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Anh biết mình không thể giấu được cô…….

Anh thành thực gật đầu, “Có chút chuyện…”

“Không thể nói với em?”

“Không hẳn không thể….” Anh nói, “Nhưng anh muốn tự mình giải quyết, có được không?”

Là không muốn cho cô lo lắng? Bản thân cô cũng mơ hồ nghĩ đến chuyện gì đó….

Cô khẽ gật đầu….

“Ngoan.” Anh khẽ cười, hôn môi cô….

Cô không nói gì, ôm lấy cổ anh, chôn mặt vào đó……

“Buồn ngủ rồi?” Anh không bế cô lại giường, cứ vậy ôm cô, giống như ôm trẻ nhỏ, vỗ về ru ngủ…..

Toàn thân cô thả lỏng, đột nhiên giữa màn đêm vang lên tiếng hát: “"Lov­ing you is easy "cause you "re­beau­ti­ful,And ma. King love with you is all I wan­na..."

Tiếng hát cũng đột nhiên dừng lại….

Anh rất bất ngờ khi cô đột nhiên hát như vậy, bởi vì cô không phải người yêu ca hát, nhưng bài hát này đặc biệt ý nghĩa với hai người họ, nhưng sao đột nhiên cô dừng lại?

“Sao em không hát nữa?” Anh chờ mong hỏi.

Cô im lặng một lúc, “Không hát nữa! Anh là cái đồ huỷ hoại mọi ca từ! Từ sau cũng không thể hát được nữa!”

Anh cười ha ha.

Thì ra cô còn nhớ lời anh từng nói: “Em gái, em đọc hiểu lời bài ‘Loving you’ đi, câu thứ hai đó, có ý nghĩa gì?”

“Vậy giờ em muốn sao?” Anh xoa đầu cô, cười hỏi.

“Muốn sao?” 

“Hừm…. em hát ‘Loving you’ không phải là để thực hiện theo 30 điều ‘mới’ sao? Đương nhiên trong kia có ghi rõ rồi, để làm Tiêu Y Đình vui, phương thức rất đơn giản….” 

Cô có chút xấu hổ, anh nhìn ra ý định của cô sao?

Bất quá, anh lại muốn cô làm chuyện khác…..

Cô đánh liều, ôm chặt cổ anh, ghé vào tai nói một câu….

Anh nghe được, cười ha ha không ngừng……..

Anh vuốt tóc cô, “Chỉ cần có em, mọi chuyện với anh đều dễ dàng…. Được rồi, giờ em ngủ đi…”

Anh tắt máy tính, vẫn ngồi như thế vỗ về cô…..

Lúc đầu cô định kêu anh lên giường nhưng không hiểu sao lại không muốn nói, cứ vậy mà hưởng thụ cảm giác nhẹ nhàng đều đều truyền đến từ lưng…….

Hồi lâu sau, anh cứ nghĩ cô đã ngủ, lại nghe thấy cô khẽ nói: “Anh hai, bài đọc Anh văn….”

“….” Gì đây?! Anh bật cười, “Em đúng là khác người? Muốn được hát ru bằng bài đọc Anh văn?”
Bình Luận (0)
Comment