- Ta nghe Tinh Ứng nói thương thế của ngươi không có gì đáng ngại, quyết định muốn đi học viện, nên có chút không yên lòng tới xem một chút.
Tần Vãn Như ngày bình thường nghiêm khắc, lúc này trên mặt cũng nhiều một tia nhu hòa.
- Đúng vậy, trải qua chuyện ngày hôm qua, ta cũng nghĩ thông, các ngươi để cho ta đi học, cũng là vì tốt cho ta.
Lúc này Tổ An mới chú ý tới Hồng Tinh Ứng ở sau lưng bọn hắn, chỉ thấy thần sắc hắn hờ hững, con mắt không nhìn mình một chút, không khỏi nhức cả trứng, sao gia hỏa này chảnh chẹ như vậy, ta thiếu tiền hắn sao?
- Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy.
Sở Trung Thiên vuốt râu, chỉ cảm thấy tâm tình thật tốt.
- Nếu Sơ Nhan biết ngươi quay đầu như thế, nhất định sẽ rất cao hứng.
Nghe được hai chữ Sơ Nhan, trong mắt Hồng Tinh Ứng không giấu được vẻ cuồng nhiệt, bất quá rất nhanh lại che giấu.
Tần Vãn Như thì nói với Tổ An:
- Nếu ngươi đã quyết định đi, vậy thì do Tinh Ứng hộ tống ngươi đi cùng, từ hôm nay trở đi hắn cũng sẽ vào học viện, hai người có thể chiếu ứng lẫn nhau, đứa nhỏ này đã thông minh lại hiểu chuyện, ngươi bình thường học tập hắn một chút.
Hồng Tinh Ứng vội vàng khom người hành lễ:
- Phu nhân quá khen, ta nhất định sẽ tận khả năng chiếu cố hắn.
Tổ An âm thầm bĩu môi, nói dễ nghe chút là chiếu ứng, nói khó nghe không phải là giám thị sao, nghĩ đến hôm qua mình trốn học, để bọn hắn không yên lòng, nên phái người phòng ngừa chuyện như vậy phát sinh.
Đồng thời cũng bừng tỉnh đại ngộ, khó trách trước đó gia hỏa này tức giận, nguyên lai thật vất vả mới có cơ hội đi học, kết quả bởi vì mình thụ thương, xém chút hủy mộng đẹp của hắn, tự nhiên sẽ tức giận.
Mặc dù học viện hữu giáo vô loại, nhưng nhập học cũng không dễ dàng như vậy, ít nhất phải chứng minh tư chất đầy đủ xuất chúng? Đương nhiên loại đi quan hệ như Tổ An là không cần tính.
Như Hồng Tinh Ứng, thân phận thật sự là gia nô của Sở gia, nếu chủ nhân không gật đầu, bọn hắn sẽ rất khó đi học.
Bất quá nói ra hắn không phải nên cảm tạ ta sao? Không có ta, hắn làm sao có cơ hội đi học?
Dù kiếm được điểm nộ khí, nhưng Tổ An vẫn thấy khó chịu, luôn cảm giác mình ăn thiệt thòi.
Vợ chồng Sở thị lại dặn dò vài câu mới rời đi, Hồng Tinh Ứng giương đầu lên, cũng theo sau rời đi.
Tổ An bắt đầu rửa mặt, có người đưa bữa sáng tới, Tổ An thuận miệng bảo Thành Thủ Bình ngồi xuống cùng ăn.
Cử động vô tình của hắn lại làm cho Thành Thủ Bình cảm động đến rơi nước mắt:
- C-c dù cô gia người ngốc một chút, thích ba hoa chích choè một chút, năng lực phế vật một chút... Nhưng lại rất tốt với ta, không coi ta là hạ nhân, ân, nhất định phải trợ giúp hắn đứng vững gót chân ở Sở gia.
Nếu Tổ An biết ý nghĩ hiện tại của hắn, sợ rằng sẽ đạp tới một cước.
- Khụ khụ...
Một thân ảnh lưng gù từ đi ngang qua cửa sổ.
Tổ An đang ăn điểm tâm, nghe được bên tai truyền đến mật ngữ:
- Hôm nay không được trốn học, nhớ kỹ sự tình Vi Hoằng Đức.
Tổ An ngẩng đầu nhìn, thân ảnh già nua của Mễ lão đầu đã rời đi.
- Vừa rồi ngươi nghe được thanh âm gì không?
Tổ An nhịn không được đẩy đẩy Thành Thủ Bình đang ăn uống thả cửa.
- Không có nha, nấc...
Thành Thủ Bình nấc một cái, ánh mắt không rời đồ ăn trên bàn.
- Cũng không sợ bị nghẹn chết.
Tổ An khinh bỉ lườm hắn một cái, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, vừa rồi hẳn là công phu truyền âm nhập mật, lão nhân này thật để cho người ta sợ hãi, không biết vì sao, hắn có chút sợ lão đầu thần bí kia.
Xem ra hôm nay phải đi trường học dạo một vòng rồi.
Ăn xong điểm tâm, Thành Thủ Bình giúp Tổ An thu thập vật phẩm tùy thân, sau đó hai người tới đại môn, Hồng Tinh Ứng đã ôm một thanh kiếm chờ ở cửa, nhìn thấy hai người bọn họ đi ra, vẻ mặt không kiên nhẫn:
- Tại sao lâu như thế?
Đến từ Hồng Tinh Ứng, điểm nộ khí +99!
Gia hỏa này có bệnh sao?
Tổ An nói:
- Ngươi là cô gia hay ta là cô gia? Để ngươi chờ một chút thì thế nào?
- Cô gia như ngươi là chuyện gì xảy ra, trong phủ trên dưới ai không rõ ràng, hù được ai?
Hồng Tinh Ứng cười lạnh.
Tổ An ngoẹo đầu dò xét hắn:
- Có phải trước đó ta thiếu ngươi tiền hay không?
Hồng Tinh Ứng sững sờ:
- Thế thì không có.
Hắn không rõ vì sao đối phương lại đột nhiên hỏi chuyện này.
- Vậy sao ngươi vừa thấy mặt liền có địch ý với ta?
Tổ An hỏi.
Hô hấp của Hồng Tinh Ứng cứng lại, hắn cũng không ngờ đối phương sẽ trực tiếp ngả bài, bất quá hắn nhìn Thành Thủ Bình ở một bên, cũng coi như cẩn thận, quyết không thừa nhận:
- Ta không có địch ý với ngươi, chỉ đáng tiếc thay đại tiểu thư, đại tiểu thư là nhân vật phong hoa tuyệt đại cỡ nào, ngươi làm sao có thể xứng.
Thành Thủ Bình ầy ầy nói:
- Cái kia... Hắn dù sao cũng là cô gia, nói như vậy không tốt lắm đâu.
Tổ An vui vẻ, không nghĩ tới gia hỏa này ở thời khắc mấu chốt vẫn rất hộ chủ.
Hồng Tinh Ứng lạnh lùng nhìn hắn một cái:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta nói có cái gì không đúng? Ngươi có thể nói ra hắn có chỗ nào tốt sao?
Thành Thủ Bình nghĩ nửa ngày mới đáp:
- Mặc dù cô gia cái gì cũng không được, nhưng ít ra dáng dấp tạm được.
Tổ An tức đến xạm mặt lại, gia hỏa này có thể ở Sở gia sống đến bây giờ, quả thực là kỳ tích:
- A ta hiểu được, nguyên lai trong lòng ngươi ái mộ Sơ Nhan.
Khuôn mặt của Hồng Tinh Ứng đỏ bừng:
- Ta không phải, ta không có, ngươi nói bậy!
Thấy hắn liên tục phủ nhận, Tổ An nhịn không được cảm thán:
- Gia phó tài giỏi và đại tiểu thư mỹ lệ, cố sự tình yêu thê mỹ cỡ nào nha, bất quá ngươi thích lão bà của người khác, có phải quá mất mặt hay không?
- Ngươi…