Hồng Tinh Ứng nhìn hằm hằm hắn, trực tiếp quay đầu đi, giống như không muốn chấp nhặt.
Đến từ Hồng Tinh Ứng, điểm nộ khí +100!
Tổ An lại không nguyện ý buông tha, trực tiếp đuổi theo, đặt tay lên vai hắn:
- Vậy ta đổi loại thuyết pháp đi, ngươi thích nữ nhân thành lão bà của ta, như vậy sẽ lộ ra ngươi không quá cặn bã, có dễ chịu hơn chút nào chưa?
Đến từ Hồng Tinh Ứng, điểm nộ khí +333!
Hàm răng của Hồng Tinh Ứng khanh khách rung động, tay vô ý thức đặt lên chuôi kiếm, bất quá cuối cùng hắn vẫn không rút ra, hít sâu một hơi, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng chỉ biết khua môi múa mép, chờ tiến vào học viện, nhân viên nhà trường sẽ đối xử như nhau, khi đó ta sẽ cho ngươi biết chênh lệch giữa ngươi và ta lớn đến mức nào!
Tổ An cười:
- Ta thưởng thức phần tự tin này của ngươi, bất quá ngươi ở trước mặt lão gia phu nhân thái độ khác, ở sau lưng bọn hắn thái độ khác, ngươi không sợ ta cáo trạng sao?
Hồng Tinh Ứng hờ hững nói:
- Ngươi cứ đi cáo trạng, xem bọn hắn tin ngươi hay tin ta.
Tổ An kéo Thành Thủ Bình tới:
- Nơi này còn có nhân chứng nha.
Thành Thủ Bình lúc lắc đầu như trống:
- Ta không nghe thấy gì, không nghe thấy gì.
Tổ An tức giận đến mắng to:
- Cần sợ như thế sao?
Hồng Tinh Ứng cười lạnh nói:
- Ngươi buộc hắn cũng vô dụng, lão gia và phu nhân không tin nhất chính là lời của hắn.
Nói xong trực tiếp rời đi, cùng bọn hắn kéo ra một khoảng cách, hiển nhiên cảm thấy đi cùng với bọn họ sẽ bị phế vật ô nhiễm.
Tổ An và Thành Thủ Bình mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhịn không được cảm thán nói:
- Tiểu tử ngươi hỗn thành cái dạng này, còn không bằng đập đầu chết đi cho rồi.
Thành Thủ Bình nói thầm:
- Ngươi lăn lộn đến người hầu cũng dám nói ngươi như vậy, còn không biết xấu hổ nói ta.
Tổ An mỉm cười, nhìn bóng lưng người kia, lại không nóng nảy, thật vất vả bắt được một con dê, không thể ăn quá nhanh, miễn cho ăn hết.
Đoàn người rốt cục tới cửa Minh Nguyệt Học Viện, Tổ An nhịn không được nhìn về phía đường nhỏ u tĩnh, trong đầu lại hiện ra bóng hình xinh đẹp kia, không biết về sau còn có cơ hội nhìn thấy nàng hay không.
Hôm nay người ở cửa trường học ít hơn hôm qua rất nhiều, bất quá vẫn có người xếp hàng, Tổ An chờ đến nhàm chán, bốn phía hết nhìn đông tới nhìn tây, bỗng nhiên chú ý tới cách đó không xa, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang nói cái gì đó.
Nam tử kia dáng dấp phong nhã, nhưng một thân khí tức son phấn, làn da còn trắng hơn rất nhiều nữ nhân, ánh mắt lưu chuyển trong lúc lơ đãng toát ra vẻ vũ mị, Tổ An nghĩ thầm chẳng lẽ để ta gặp tiết mục nữ giả nam trang?
Ta cũng không phải Lương Sơn Bá đần độn kia, gặp phải chuyện tốt như vậy sao có thể buông tha.
Thế là hắn trực tiếp đi qua ôm cánh tay của đối phương:
- Huynh đệ, chúng ta có phải gặp qua ở nơi nào rồi hay không?
Dù sao ngươi đang giả nam nhân, bị ta chiếm tiện nghi cũng không cách nào phát tác nha, ha ha ha...
- Ngươi là ai?
Trong mắt người kia lóe lên vẻ mờ mịt, hiển nhiên đang suy tư mình rốt cuộc ở nơi nào gặp qua gia hỏa này.
Tổ An giật mình, phản ứng này có chút không đúng, ánh mắt của hắn dời xuống, chú ý tới trên cổ có hầu kết, trong lúc nhất thời ổ bụng dời sông lấp biển, dựa vào, lại là gia hỏa nam sinh nữ tướng.
Hắn giống như điện giật thu tay lại, vội vàng nói:
- Xin lỗi nhận lầm người, nhận lầm người.
Nữ hài ở đối diện như nhìn thằng ngốc trừng hắn một cái, hiển nhiên trách cứ hắn quấy rầy hai người nói chuyện:
- Ai, vừa rồi ta nói tới chỗ nào rồi?
- A, nhớ ra rồi. Tú ca ca, ta đến cùng có chỗ nào làm cho ngươi chán ghét, ngươi nói ta đổi còn không được sao, tại sao lại phải chia tay.
Thiếu nữ kia dáng dấp rất xinh đẹp, lúc này hai mắt đẫm lệ càng lộ ra điềm đạm đáng yêu.
Tổ An không khỏi liếc nhìn gia hỏa nam sinh nữ tướng kia, trong lòng âm thầm bội phục, mị lực của gia hỏa này lại lớn như vậy? Mình so với hắn, ai, nói ra đều là nước mắt nha.
Chỉ thấy công tử ca kia nắm tay thiếu nữ, thâm tình nói:
- Chuyện này không liên quan tới ngươi, là ta sợ về sau ta sẽ không thích ngươi, cho nên thừa dịp hai chúng ta còn yêu nhau nói lời chia tay, như vậy thống khổ sẽ một mình ta nhận hết.
Tổ An nhịn không được dừng bước lại, cái này con mẹ nó cũng được? Gia hỏa này quả thực là tổ sư gia của giới tra nam.
Lúc này thiếu nữ ở đối diện khóc lóc:
- Tú ca ca, nguyên lai ngươi một mực suy nghĩ thay ta, là ta không tốt, ta không nên một mực bức ngươi. Mọi người đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, có lẽ chúng ta ngắn ngủi tách ra, ngươi sẽ yêu ta lần nữa.
Tổ An mở to hai mắt nhìn, nữ nhân ở thế giới này đều dễ lừa gạt như vậy sao? Xem ra sau này đợi chờ mình chính là Thiên Đường rồi.
- Ngươi có thể hiểu ta như vậy thật là quá tốt.
Công tử kia cũng có chút kích động, bỗng nhiên lời nói xoay chuyển.
- Bây giờ chúng ta đã chia tay, vậy ngươi có thể giới thiệu khuê mật của ngươi cho ta không? Chính là vị tiểu thư Lưu gia lần trước ở bên cạnh ngươi...
Ba...
Thiếu nữ kia ngốc nữa cũng có hạn độ, nghe vậy liền nhịn không được cho hắn một tát, sau đó bụm mặt khóc lóc chạy đi.
Vị công tử kia triển khai cây quạt, sờ vết tích trên mặt, lộ ra thần sắc không hiểu:
- Mỹ nhân nhu đề, luôn để cho người ta mê say như vậy.
Tổ An nhịn không được giơ ngón tay cái lên:
- Vị huynh đài này, ta vốn cho rằng ta đã đủ cặn bã, nhưng so sánh với ngươi, ta có chút mặc cảm a.
Vị công tử kia cũng không để ý, khép cây quạt lại mỉm cười:
- Dễ nói, tại hạ Tạ Tú, không biết huynh đài xưng hô như thế nào.
- Ta gọi Tổ An.