[Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân] - Tiên Hoa Mãn Lâu

Chương 23

Edit: Túy.

“Hình như cứ mỗi lần ta có rượu ngon thì ngươi đều sẽ đến tìm ta, Lục Tiểu Phụng.” Hoắc Hưu tự mình uống rượu, dường như cũng không ngờ Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu đến đây.

“Đó là vì ta biết lúc nào ngươi cũng có rượu ngon.” Lục Tiểu Phụng đặt mông ngồi xuống đối diện Hoắc Hưu, nhưng không cầm lấy bình rượu như mọi khi.

Hoắc Hưu hỏi: “Sao ngươi lại đến đây tìm ta?”

Lục Tiểu Phụng: “Bởi vì ta muốn hỏi ngươi vài vấn đề.”

Hoắc Hưu gật đầu, dường như đã biết Lục Tiểu Phụng muốn hỏi điều gì: “Ngươi muốn hỏi ta có phải là Thượng Quan Mộc hay không? Không sai, trước đây tên ta là Thượng Quan Mộc, có điều bây giờ ta đã là Hoắc Hưu.”

Lục Tiểu Phụng đứng lên, đi tới đi lui trong mật thất, vừa đi vừa nói: “Ngươi, Diêm Thiết San, Độc Cô Nhất Hạc đều là trọng thần của vương triều Kim Bằng, vào lúc vương triều bị diệt, các ngươi nhận lệnh ủy thác, mang theo tiền bạc châu báu trong nội nha đi tới vùng Trung Nguyên.”

“Không sai.” Hoắc Hưu cũng đứng lên, kéo ống tay áo cánh tay phải của mình lên, lộ ra hình xăm mặt người trên cánh tay.

Đây là kí hiệu đặc thù của vương triều Kim Bằng.

Ánh mắt của Lục Tiểu Phụng thay đổi, trong đôi mắt hắn nhìn về phía Hoắc Hưu thiếu một chút gì đó, lại thêm một chút gì đó.

“Đều đã từng là trọng thần, vậy tại sao ngươi lại giết Diêm Thiết San, còn sai người làm tiêu hao nội lực của Độc Cô Nhất Hạc trước khi xảy ra trận quyết chiến giữa hắn và Tây Môn Xuy Tuyết?”

Hoắc Hưu biến sắc, dường như rất kinh ngạc: “Sao ngươi cho rằng là ta phái người đi làm?”

Lục Tiểu Phụng đột nhiên xoay người chỉ vào ông ta, gằn từng chữ nói: “Bởi vì ngươi chính là lâu chủ Thanh Y Lâu.”

Bị hắn lên án, Hoắc Hưu ngây người, gương mặt kinh ngạc, thật lâu sau mới cười ha hả: “Ha ha ha, đây là một câu chuyện buồn cười nhất mà ta từng nghe, Lục Tiểu Phụng, thì ra ngươi cũng có bản lĩnh nói đùa.”

“Đây không phải là một trò cười.” Nét mặt Lục Tiểu Phụng không chút thay đổi.

Hoắc Hưu ngưng cười: “Diêm Thiết San chết không liên quan đến ta, nhưng chuyện của Độc Cô Nhất Hạc ta đã điều tra xong, là người nhà của ta làm, hắn ta gia nhập vào Thanh Y Lâu từ lâu.”

“Phải không? Là người nhà của ngươi gia nhập Thanh Y Lâu, hay hắn ta vốn là quản gia của lâu chủ Thanh Y Lâu hửm?” Lời của Lục Tiểu Phụng mang theo ẩn ý.

“Ha hả, nếu ta thật sự là lâu chủ Thanh Y Lâu, ta lại đi giúp đỡ người mà Thanh Y Lâu truy giết ư?”

Hoa Mãn Lâu chưa hề nói câu nào lại ngắt lời, hỏi: “Ngươi cứu ai?”

Hoắc Hưu quay đầu lại nhìn y một cái, trong mắt lóe lên sự đắc ý rồi biến mất, ông ta gằn từng chữ nói ra một cái tên.

“Thượng, Quan, Phi, Yến.”

Nói dứt lời, Hoắc Hưu nhấn vào một cái chốt mở bí ẩn, chỉ thấy trong mật thất lại xuất hiện một gian mật thất nữa.

Gian mật thất này vốn là nơi cất giấu tranh chữ, lúc này trong đó lại được bố trí như một khuê phòng của nữ tử.

Trong gian mật thất còn có một vị nữ tử sắc mặt tái nhợt, thân thể suy yếu đang nằm trên giường nghỉ ngơi, giờ phút này, nàng nghe thấy động tĩnh thì nhìn ra cửa đá mật thất.

Nàng ta quả đúng là Thượng Quan Phi Yến.

Vào lúc nhìn thấy Hoa Mãn Lâu, đôi mắt vốn mang theo sự uể oải liền sáng lên, nàng vén chăn lên, nhanh chân đi đến.

Thượng Quan Phi Yến đứng trước mặt Hoa Mãn Lâu, nữ tử xinh đẹp dáng người duyên dáng yêu kiều mang theo chút ốm yếu điềm đạm đáng yêu, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Cặp mắt sáng ngời xinh đẹp cứ chăm chú nhìn Hoa Mãn Lâu, không thèm liếc nhìn người khác lấy một cái: “Ta không nghĩ rằng ta còn có thể sống sót để được nhìn thấy ngươi.” Tiếng nói trong trẻo dễ nghe lúc này lại hơi yếu ớt, mang theo sự uất ức và ỷ lại.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được tình ý của nàng đối với Hoa Mãn Lâu, khóe miệng Lục Tiểu Phụng giật một cái, chỉ cảm thấy kĩ xảo biểu diễn của nữ nhân này thật xuất sắc.

Đem so với Hoa Mãn Lâu thì y có vẻ lạnh nhạt và xa cách, y chỉ khẽ cười nói: “Ngươi không sao là được rồi.”

Thượng Quan Phi Yến không hề hài lòng với loại tình huống này, điều này vượt qua khỏi dự đoán của nàng, cho nên nàng tiếp tục nỗ lực.

Đôi tay mềm mại không xương đặt lên hông của Hoa Mãn Lâu, trong lúc y hơi căng thẳng cứng ngắc thì nàng vùi vào trong ngực y, “tình thâm ý thiết” nói: “Ta rất sợ ta không gặp lại ngươi được nữa, may mà có vị lão nhân này đã cứu ta.”

“Vậy ngươi cần phải cảm tạ Hoắc lão tiên sinh cho thật tốt.” Hoa Mãn Lâu xoay người một cái, mượn hành động nói lời cảm tạ với Hoắc Hưu để thoát khỏi cái ôm của Thượng Quan Phi Yến, “Cảm ơn ngươi đã cứu bằng hữu của ta.”

Hoắc Hưu sờ sờ ria mép của mình, vẻ mặt đắc ý nhìn Lục Tiểu Phụng: “Vậy ta còn là người của Thanh Y Lâu không?”

Lục Tiểu Phụng cười nhẹ, lời vừa nói ra khỏi miệng đã khiến cho Hoắc Hưu không thể đắc ý thêm nữa: “Đương nhiên ngươi không phải −−− bởi vì Thanh Y Lâu là của ngươi, ngươi chính là lâu chủ Thanh Y Lâu thật sự.”

“Sao có thể?” Thượng Quan Phi Yến cũng không đoái hoài tới Hoa Mãn Lâu, vẻ mặt kinh dị nhìn Lục Tiểu Phụng, dường như nét mặt của nàng đột nhiên sinh ra biến hóa, “Sao Hoắc lão tiên sinh lại có thể là lâu chủ Thanh Y Lâu? Ông ấy vừa cứu ta từ trên tay của Thanh Y Lâu.”

“Vì sao ông ta cứu ngươi thì ông ta không phải là lâu chủ của Thanh Y Lâu, hửm?” Lục Tiểu Phụng hỏi ngược lại: “Huống chi không phải ngươi là người của Thanh Y Lâu sao?”

“Ngươi, ngươi nói bậy!” Thượng Quan Phi Yến nghe Lục Tiểu Phụng nói vậy, vẻ mặt uất ức không thể tin nổi, “Hoa Mãn Lâu, tại sao Lục Tiểu Phụng kì quái như vậy? Làm sao mà ta lại là người của Thanh Y Lâu.”

Hoa Mãn Lâu không trả lời, y chỉ im lặng lùi lại mấy bước, đi đến phía sau lưng Lục Tiểu Phụng.

Động tác này càng đả kích Thượng Quan Phi Yến hơn, trong đôi mắt nàng tuôn ra nước mắt, thương tâm muốn chết nhìn Hoa Mãn Lâu, cứ như đang nhìn kẻ bạc tình: “Hoa Mãn Lâu, ngay cả ngươi cũng không tin ta sao?”

“Hoa Mãn Lâu tin hay không không quan trọng, ta đã nói như vậy, đương nhiên là vì bọn ta đã nắm giữ chứng cứ.” Lục Tiểu Phụng ngăn lại ánh mắt Thượng Quan Phi Yến, nhìn thẳng vào nàng, “Ta nên gọi ngươi là Thượng Quan Phi Yến nhỉ, hay nên gọi ngươi là công, chúa, Đan, Phượng?”

Con ngươi của Thượng Quan Phi Yến co rút, vẻ mặt khiếp sợ, ngay cả Hoắc Hưu cũng giật mình nhìn Lục Tiểu Phụng.

“Ngươi đang nói cái gì? Công chúa Đan Phượng và ta là biểu tỷ muội, sao ta lại là nàng ấy?”

Lục Tiểu Phụng không để ý đến nàng, nhìn Hoắc Hưu tiếp tục nói: “Ta biết trong ba người các ngươi có người là lâu chủ Thanh Y Lâu từ lâu rồi, bây giờ Diêm Thiết San và Độc Cô Nhất Hạc đều đã chết hết, nhưng Thanh Y Lâu vẫn đang hoạt động như trước, trừ ngươi ra, còn có thể là ai?”

“Hơn nữa, trước khi tới nơi này, ta và Hoa Mãn Lâu đã vào tòa tiểu lâu của ngươi, Hoa Mãn Lâu phát hiện ấn ký của Thanh Y Lâu trong quyển sách cổ ở nơi đó.”

Hoắc Hưu phản bác: “Quyển sách cổ kia là Hoắc Thiên Thanh cho ta, điều này cũng không chứng minh được điều gì.”

“Như vậy hình xăm mặt người giải thích như thế nào?”

“Hình xăm mặt người?” Hoắc Hưu theo bản năng sờ sờ cánh tay mình, nhưng ông ta liền ý thức được động tác này không ổn.

Bởi vì ông ta sờ tay trái mình, mà hình xăm mặt người là ở tay phải.

Trong mắt của Lục Tiểu Phụng lộ ra tia hiểu rõ: “Ngay từ đầu, ta cho rằng Hoắc Hưu là lâu chủ Thanh Y Lâu, nhưng sau khi nhìn thấy hình xăm mặt người, ta mới phát hiện, ngươi vốn không phải là Hoắc Hưu.”

Hoắc Hưu im lặng không nói.

Nhưng Thượng Quan Phi Yến lại không giữ được bình tĩnh, giọng nàng hơi sắc bén: “Lục Tiểu Phụng, lúc thì ngươi nói ta là công chúa Đan Phượng, lúc thì nói Hoắc lão tiên sinh không phải là Hoắc Hưu, rốt cuộc ngươi có ý gì?”

“Ta hỏi qua Thượng Quan Tuyết Nhi, biết hình xăm mặt người của Đại Kim Bằng quốc các ngươi không chỉ kì lạ, vả lại kĩ thuật đã thất truyền, ta kiểm tra qua hình xăm trên cánh tay phải của Diêm Thiết San và Độc Cô Nhất Hạc, bất luận là nhìn từ góc độ nào, cặp mắt kia cứ như một người còn sống đang nhìn mình chằm chằm,” Lục Tiểu Phụng dùng hai ngón tay ra dấu động tác nhìn, tiếp tục nói, “Nhưng mà hình xăm trên cánh tay phải của ngươi lại không giống vậy, bởi vì gương mặt đó là do một người đã bị đâm chết – lang quân(*) Liễu Dư Hận – bắt chước vẽ lên cho ngươi. Giả vĩnh viễn không thể biến thành thật được, hơn nữa, ta còn tin chắc rằng, ngay trên cánh tay trái của ngươi còn có một hình xăm thuộc về hoàng tộc.” (*lang quân: cụm từ này có nhiều nghĩa nhưng ở đây có nghĩa là cách gọi kính trọng đối với nam tử trẻ tuổi.)

Hoắc Hưu nghe xong lời này của hắn, cũng đã bình tĩnh lại, thoải mái thừa nhận: “Không nghĩ đến, chi tiết nhỏ như vậy cũng bị ngươi nhìn ra.” Ông ta vén tay áo cánh tay trái lên, xác nhận lời Lục Tiểu Phụng nói là chính xác.

“Không sai, ta là Thượng Quan Cẩn, hoàng tộc của Kim Bằng quốc, mà nó, chính là cháu gái của ta – Thượng Quan Phi Yến.”

Đến lúc này, ông cũng không che giấu nữa.

Thượng Quan Phi Yến thấy tổ phụ thừa nhận (tổ phụ: ông nội), cũng không nói thêm nữa: “Vậy làm sao ngươi biết là ta giả trang công chúa Đan Phượng?”

Vừa hỏi xong câu hỏi này, Thượng Quan Phi Yến cũng thu liễm biểu tình trên mặt, nghi ngờ rồi lại cảnh giác chờ Lục Tiểu Phụng trả lời. Điều này không thể không khiến Lục Tiểu Phụng cảm thán nàng trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

“Chuyện này cũng nhờ có Cơ Lang.” Lục Tiểu Phụng sờ sờ ria mép, “Vào cái đêm ngươi dẫn ta đi gặp Đại Kim Bằng Vương, Cơ Lang nói cho ta biết trong vườn hoa các ngươi có một thi thể, một thi thể bị độc chết, điều khiến cho người khác cảm thấy kì quái là thi thể này giống công chúa Đan Phượng y như đúc.”

Thượng Quan Phi Yến biến sắc, bỗng nhiên bình tĩnh lại, vậy mà còn nở nụ cười: “Thì ra các ngươi đã biết từ lâu? Chẳng trách Hoa Mãn Lâu luôn như gần như xa với ta.” Nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận là bởi vì sức quyến rũ của mình không đủ. Nhưng nàng lại quên mất ngay từ đầu Hoa Mãn Lâu cũng chưa từng ân cần với nàng.

Thượng Quan Phi Yến đột nhiên giơ tay lên lau vài cái trên mặt mình, lột xuống mặt nạ da người cợt nhả trên mặt.

Lục Tiểu Phụng vốn chỉ thấy Thượng Quan Phi Yến là một nữ hài thanh tú có đôi mắt đẹp, nhưng bây giờ lại hoàn toàn trái ngược.

Thượng Quan Phi Yến nở nụ cười, cười hồn nhiên vui vẻ: “Ngươi xem, ta đẹp hơn so với công chúa Đan Phượng, đúng không?”

Lục Tiểu Phụng gật đầu, hắn không thể không thừa nhận.

Thượng Quan Đan Phượng chắc chắn là một nữ nhân xinh đẹp, nhưng mà nữ nhân trước mặt này lại đẹp đến mức rung động lòng người, gần như là một giấc mộng tưởng xinh đẹp nhất trong lòng mỗi người đàn ông.

Dáng dấp của nàng không chỉ xinh đẹp, vả lại khí chất thuần khiết ngây thơ, khi nàng nhìn ngươi, chuyên chú cứ như trên thế giới này chỉ có ngươi là người nam nhân duy nhất, đồng thời cũng sẽ khiến ngươi cảm thấy nàng là nữ nhân duy nhất trên đời này.

Mà Thượng Quan Đan Phượng cười, có thể gây nên rất nhiều ảo tưởng, còn nụ cười của Thượng Quan Phi Yến sẽ khiến ngươi lạc mất phương hướng, sẽ không nhớ nổi bất kì chuyện gì.

Đối với câu trả lời của Lục Tiểu Phụng, Thượng Quan Phi Yến cười càng thêm trong sáng: “Có phải giọng nói của ta có còn êm tai hơn so với Thượng Quan Đan Phượng?”

Người ở nơi này đều phát hiện giọng của nàng đã thay đổi, trở nên càng thêm dễ nghe linh hoạt kì ảo, không giống như đang nói chuyện, trái lại cứ như đang hát.

Lục Tiểu Phụng cười khổ, sắc mặt của Hoa Mãn Lâu cũng thoáng buồn bã.

Khi ngươi định xem một người như là bằng hữu, lại phát hiện nàng không chỉ có bề ngoài là giả, tính cách là giả, ngay cả giọng nói cũng là giả, trong lòng ngươi cũng sẽ không rõ tư vị.

Cũng may từ lúc mới bắt đầu bọn họ đã thoát khỏi tình huống đó.

Thượng Quan Phi Yến bỗng nhiên tràn ngập oán hận, nói: “Rõ ràng mọi thứ của ta đều hơn ả, nhưng kể từ khi ta sinh ra, ả cứ luôn áp chế ta. Từ nhỏ ta mặc y phục ả đã từng mặc qua, ăn đồ ăn thừa của ả, chỉ vì ả là công chúa.”

Lục Tiểu Phụng nói: “Cho nên vừa có cơ hội, ngươi sẽ chứng minh ngươi giỏi hơn nàng ấy.”

Thượng Quan Phi Yến cười lạnh.

~OoO~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm qua em họ ghé qua chơi, tui với nó ra ngoài nên không đổi mới, hôm nay biên tập nói với tui bị người ta khiếu nại cóp nguyên xi nguyên tác o(╯□╰)o, vì vậy bản văn phải sửa lại từ đầu, đúng lúc trước khi mọi người bắt sâu bọ giúp tui tui vẫn còn chưa sửa, dứt khoát sửa cả thảy, cho nên sẽ ngưng up vài ngày (cụ thể tui cũng không biết…) ORZ~~~ cất giấu văn chương – cất giấu thử văn chương.
Bình Luận (0)
Comment