[Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân] - Tiên Hoa Mãn Lâu

Chương 24

Edit: Túy.

Lục Tiểu Phụng khẽ thở dài một hơi: “Bây giờ, ta đã nghĩ thông suốt rất nhiều chỗ.”

Thượng Quan Cẩn nói: “Vậy ngươi nói thử xem.”

“Thật ra năm ấy ngươi ham hưởng lạc, không có lòng phục quốc mới mang theo tiểu vương tử biến mất (tiểu vương tử: con vua), vài chục năm sau, phần tài sản ngươi tiêu xài phung phí cũng hết, còn ba người kia tiếng tăm vang dội giàu có một phương. Cho nên Thượng Quan Cẩn ngươi mới nghĩ cách hại chết Đại Kim Bằng Vương, sau đó trở thành kẻ giật dây.”

Thượng Quan Cẩn lạnh lùng nói: “Đại Kim Bằng Vương chỉ tồn tại trên danh nghĩa từ lâu, chết hay không chết đều giống như nhau.”

“Sau khi loại bỏ vật cản này, ngươi liền lợi dụng cháu gái mình – Thượng Quan Phi Yến – dụ dỗ Hoắc Thiên Thanh, với điều kiện là giúp hắn phục hưng phái Thiên Cầm, khiến Hoắc Thiên Thanh nằm vùng tại Diêm phủ, bán mạng vì ngươi.”

“Không sai, 5 năm trước Hoắc Thiên Thanh lợi dụng cơ hội Hoắc Hưu và Diêm Thiết San uống rượu, bí mật sát hại Hoắc Hưu, sau đó ta dịch dung thành hắn.”

“Tiếp đó, Thượng Quan Cẩn giả vờ chết bất đắc kì tử, sai người giả làm Kim Bằng vương tìm ta chủ trì công đạo.”

“Bởi vì ta biết ngươi rất thích xen vào việc của người khác.”

“Hơn nữa ngươi cũng đã lường trước được, ta sẽ dốc hết sức mời Tây Môn Xuy Tuyết giúp đỡ, cho nên trong lúc vô tình, chúng ta đều thành đồng lõa của ngươi, mà vị lâu chủ Thanh Y Lâu cũng chính là người mà Thượng Quan Cẩn đóng giả – Hoắc Hưu thật sự.”

Thượng Quan Cẩn gật đầu: “Ngươi nói không sai chút nào, có thể nói là ta có được một thu hoạch ngoài ý muốn. Bởi vì Hoắc Hưu vốn là lâu chủ.”

Lục Tiểu Phụng hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy điều các ngươi muốn là quá nhiều sao?”

“Hừ, ta cũng là hoàng tộc của Kim Bằng quốc, tại sao lại để thằng nhóc chỉ có chỏm tóc kế thừa vương vị nhận được châu báu? Của cải này là của ta! Nhưng mà −−−” Thượng Quan Cẩn chuyển đề tài, “Chuyện này còn phải cảm tạ ngươi, có thể khiến cho Lục Tiểu Phụng thông minh tuyệt đỉnh bị mắc lừa, cũng là một chuyện rất tài giỏi.”

“Tiếc là ngươi tính sót một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Ngươi thật không ngờ bởi vì đố kị với công chúa Đan Phượng, Thượng Quan Phi Yến đã sớm giết chết nàng ấy, mặc dù Thượng Quan Phi Yến có thể giả trang công chúa Đan Phượng lừa dối qua ải, thế nhưng giấy không thể gói được lửa.”

“Cho nên ngươi mới nghĩ đến kế hoạch hiện tại, muốn lợi dụng cháu gái của ngươi chia rẽ ta và Hoa Mãn Lâu.” Lục Tiểu Phụng nhìn thoáng qua Thượng Quan Phi Yến, “Người bị thương lúc nào cũng cần có người chăm sóc.”

“Ngươi nói hay lắm.” Thượng Quan Cẩn vỗ tay một cái, “Tiếc là bí mật này các ngươi vĩnh viễn sẽ không nói ra được.”

Thượng Quan Cẩn vừa dứt lời, ông ta và Thượng Quan Phi Yến cùng nhau lùi lại mấy bước dài, một cái lồng sắt đột nhiên rơi xuống, nhốt Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu lại.

Tiếp đó, bốn phía trên vách tường phát ra tiếng động, từng mũi từng mũi tên hiện ra trước mặt họ, mũi tên lóe hàn quang đều nhắm về phía Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu.

“Trên đầu những mũi tên này đều đã tẩm chất độc, chỉ cần ta nhấn nhẹ một cái, tên độc sẽ bắn vào các ngươi, như vậy, sẽ không ai có thể ngăn chặn chúng ta.”

Thượng Quan Cẩn vênh vang đắc ý, đặt tay lên nút bấm nhưng vẫn chưa nhấn xuống.

“Tiện thể nói cho ngươi biết một việc, chờ sau khi giải quyết được các ngươi, ta có thể đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Hoắc Thiên Thanh, hiện tại hắn đã trúng kịch độc, không sống được bao lâu. Ta tin rằng vì nữ nhân mình yêu mến, hắn cam tâm tình nguyện gánh cái tội danh này.”

“Lục Tiểu Phụng, ngày chết của ngươi đến rồi.”

“Ngươi khẳng định hai người bọn ta sẽ chết ở chỗ này?” Lục Tiểu Phụng vẫn ung dung thản nhiên, Hoa Mãn Lâu vẫn đang mỉm cười, y phe phẩy cây quạt trên tay, cứ như những mũi tên độc này không phải nhắm vào họ.

Cửa đá mật thất đột nhiên mở ra, Tây Môn Xuy Tuyết toàn thân bạch y bất chợt xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Xem ra, chúng ta khỏi phải ra tay.” Lục Tiểu Phụng cười nói với Hoa Mãn Lâu.

Tây Môn Xuy Tuyết đến đây khiến cho hai ông cháu Thượng Quan đều biến sắc.

“Cho dù ngươi đã đến, cũng không cứu được bọn họ!” Thượng Quan Phi Yến rút nhuyễn kiếm bên hông ra, đâm thẳng về phía Tây Môn Xuy Tuyết, còn Thượng Quan Cẩn đã nhấn nút trong tay.

Chốt trên tường đá vang lên tiếng động, hàng loạt tên độc bắn ra cứ như trời mưa, dày đặc không có một kẽ hở, vả lại, chúng đều mang theo kịch độc, cho dù chỉ bị xẹt qua một đường, cũng sẽ chết một cách oan uổng.

Lần này Lục Tiểu Phụng cũng không thể ung dung được nữa, ngay cả sắc mặt của Tây Môn Xuy Tuyết cũng hơi biến đổi, nhưng Hoa Mãn Lâu vẫn không có biến hóa, cứ như y thật sự là một người mù, hoàn toàn không biết nguy hiểm cận kề.

Ngay khi tên độc gần sắp bắn vào lồng sắt, đâm họ thành cái tổ ong vò vẽ, tên độc cứ như đụng phải cái gì đó, sau một loạt tiếng động “lách cách”, đều rơi xuống mặt đất, mà hai người trong lồng sắt không hề có chút thương tích.

Một bóng người màu lam lẳng lặng đứng cạnh Hoa Mãn Lâu, mái tóc màu mực xõa dài đến mắt cá chân, vài sợi tóc tách rời không gió tự bay.

Hoa Mãn Lâu giơ tay lên nhìn hắn, cứ như thật sự có thể nhìn thấy, nụ cười vui vẻ của y như ánh mặt trời, còn mang theo một chút đắc ý: “Ngươi đến rồi.”

Sắc mặt Cơ Lang cũng rất thối, “Nếu ta không đến, e là ngươi đã bị đâm một đống lỗ rồi.”

Bên kia, trận đánh giữa Thượng Quan Phi Yến và Tây Môn Xuy Tuyết cũng đã có kết cục.

“Phi Yến!” Thượng Quan Cẩn tiến lên vài bước, nước mắt đầm đìa ôm Thượng Quan Phi Yến đã ngã xuống vào trong ngực, bụng nàng bị thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua, máu đỏ tươi nhuộm đỏ y phục của nàng, nàng yếu ớt vùi trong lòng tổ phụ (tổ phụ: ông nội), đôi mắt hung ác nhìn Cơ Lang trong lồng sắt.

Hơi thở nàng mong manh, nhưng vẫn nói: “Ngay từ đầu… Ta chỉ biết… Ngươi rất là… Rất là phiền phức… Nếu diệt trừ ngươi từ sớm… Thì tốt rồi…”

Là do người này, nếu không có hắn, sẽ không có ai biết đến cái chết của Thượng Quan Đan Phượng, Hoa Mãn Lâu cũng sẽ không thờ ơ với nàng, tất cả đều là lỗi của hắn!

“Tiếc là ngươi không có bản lĩnh đó.” Cơ Lang phất phất tay, lồng sắt đang nhốt họ tự động nâng lên, hắn dùng ánh mắt miễn cưỡng hạ thấp địa vị nhìn Thượng Quan Phi Yến, “Con người vĩnh viễn là con người, không thấy rõ kết cục bản thân là gì.”

Thượng Quan Cẩn ai thán nói: “Phi Yến, chúng ta thua.”

Thượng Quan Phi Yến thở hổn hển, đây là phản ứng bình thường của người sắp chết. Nhưng ánh mắt nàng vẫn hung ác độc địa, đột nhiên nàng lấy vài cây châm Phi Yến trong lòng ngực, bắn về phía Cơ Lang.

Cơ Lang không nhúc nhích, Lục Tiểu Phụng liền bắt lấy châm Phi Yến, Tây Môn Xuy Tuyết phản ứng hơi lớn, kiếm khí của hắn xẹt thẳng qua cổ Thượng Quan Phi Yến, Thượng Quan Phi Yến lập tức tắt thở, gương mặt xinh đẹp dữ tợn đáng sợ, sau đó tia sáng trong đôi mắt sáng ngời động lòng người biến mất, thoạt nhìn cứ như hai tròng mắt cá chết, chỉ còn lại sự đố kị và điên cuồng.

Cho dù trước đó nàng xinh đẹp nhường nào, hiện tại cũng chỉ là một thi thể xấu xí.

“Thượng Quan Cẩn, ngươi tính trước tính sau xem ra vẫn không tính đúng.”

Cháu gái chết là một đả kích cực kì lớn đối với Thượng Quan Cẩn, ông thoáng cái già thêm mười tuổi, nhưng ông vẫn không thừa nhận lỗi lầm của mình: “Ta cũng là hoàng tộc của Kim Bằng quốc, những món tiền bạc châu báu này vốn chính là của chúng ta. Chúng ta lấy lại tài sản của mình thì có gì sai? Là Nghiêm Độc Hạc bọn họ ngu muội vô tri, khư khư cố chấp không hợp tác với chúng ta, chết cũng chết vô ích!”

Chỉ có bản thân ngươi ngu muội vô tri thôi. Hoa Mãn Lâu lắc đầu.

Lục Tiểu Phụng thở dài nói: “Những thứ của cải này ngay cả ba mươi người cũng xài không hết, ngươi từng tuổi này, chẳng lẽ muốn đem theo chúng vào quan tài sao?”

“Theo lời ngươi nói nếu ngươi có vợ, ngươi nguyện ý chia sẻ với người khác sao?”

Hoa Mãn Lâu vì luận điệu(*) này của ông mà nhíu mày: “Đây căn bản là hai chuyện khác nhau.” (* luận điệu: ý kiến, lí lẽ đưa ra để che lấp ý đồ của mình.)

“Không, trong mắt ta, nó giống nhau, tài sản và lão bà, bất kể là ta sống hay là chết, tuyệt đối không chia sẻ với bất kì kẻ nào.”

Hoa Mãn Lâu thở dài: “Coi như ngươi có tất cả tài sản, sao có thể đổi lại mạng sống của cháu gái ngươi?”

Thượng Quan Cẩn ngẩng đầu nhìn y, không hề che đậy sự điên cuồng trong mắt: “Ngươi nói đúng, vậy một mạng đổi một mạng.”

Ông nhặt kiếm của Thượng Quan Phi Yến lên, vắt ngang kiếm tự sát.

Không ai ngăn cản ông, cho dù Hoa Mãn Lâu quý trọng sinh mạng con người, cũng không có bất kì động tác nào.

Họ đã làm tổn thương quá nhiều người, cho dù chết, họ cũng không có cách nào bồi thường.

~OoO~

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: “Biên biên” chưa hài lòng với văn tui sửa chữa, vì vậy tui sửa lại từ đầu lần nữa, thiệt là xoắn xuýt… Sửa đi sửa lại cũng không thể qua ải, nếu sau này bản danh sách không được phép V mọi người có bỏ rơi tui không? Thật lòng cần mọi người trấn an, bị “biên biên” nói cũng muốn vứt cái hố, nhưng mà không nỡ chút nào, thiên văn này là tình yêu của tui, mọi người thích cũng tạo động lực cho tui, vì những điều này nên tui sẽ không bỏ hố!!! Tuy là tui không biết mình đắc tội người nào, nhưng mà khẩu khí kia stun quá mức, tui sẽ vừa sửa chữa vừa đổi mới, tui cũng không tin tui không bò lên nổi!!! A ha ha, không phải tu văn nha, không làm khó được tui, cả đêm liền giải quyết!!!

~OoO~

Túy Mộng: Biên biên ở trên tác giả nói đến biên tập của mình ấy =)) tsun trong tsundere: biệt nữu, ngoài lạnh trong nóng.
Bình Luận (0)
Comment