Editor: Đào Tử
________________________________
Cấp dưới cuối cùng cũng không nhịn được.
Hắn tiến đến gần, khẽ khuyên bảo.
"Thiếu tướng quân, chuyện này không ổn đâu..."
Thanh niên lập tức không vui, khuôn mặt chùng xuống. Không muốn mất mặt trước "Tri kỷ" mới quen, nên anh ta bày ra một phần hung dữ, mày kiếm hơi nhíu, không vui hỏi cấp dưới: "Sao lại không được? Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, ngươi là tướng quân hay ta là tướng quân?"
Cấp dưới bị hỏi đến á khẩu. Nếu là người khác, hắn còn có thể biện luận vài câu, nhưng trước mặt thanh niên này thì không được.
Không biết thanh niên này có lai lịch gì, tuy nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng tuổi trẻ đã có thực lực phi phàm, được chủ tướng quý tài thu nhận làm con nuôi.
Chủ tướng vô cùng cưng chiều đứa con nuôi nhận giữa đường này, chỉ cần thanh niên không phạm sai lầm nghiêm trọng, thì đều là người khác bị xử lý. Mức độ cưng chiều, thậm chí còn khiến các con trai ruột của chủ tướng phải dịch sang một bên, ai nhìn vào cũng không khỏi thốt lên một câu lạ đời.
Cấp dưới được phái đến đây cũng không phải để trợ giúp thanh niên.
Phần nhiều là "Giám sát", "Đi chơi cùng thanh niên", "Nhất định phải thuận theo ý của thiếu tướng quân", thậm chí ngay cả việc áp giải lương thực cũng là do thanh niên kêu buồn chán muốn ra ngoài giải khuây.
Chậc chậc, không thể đắc tội!
Cấp dưới lập tức không dám lên tiếng ngăn cản.
Thẩm Đường chống một tay nhảy lên xe lương thảo.
Thanh niên cười nói: "Mạ mạ, thân thủ đẹp quá!"
Thẩm Đường đáp: "Cái này cũng tính là đẹp sao?"
"Ta ra ngoài lâu lắm rồi, hì hì, chỉ thấy mạ mạ làm được, còn lại..." Thanh niên ngậm cỏ đuôi chó, ngồi chống cằm suy nghĩ một lúc, nói, "Các nàng không ngồi kiệu thì ngồi trong xe, nếu không thì chẳng thấy bóng dáng đâu, yếu đuối mềm mại..."
Nói ra khó mà tin, người anh ta gặp nhiều nhất lại là các bà vú quét dọn trong viện, sau đó là đám nhạc cơ ca múa bên cạnh cha nuôi. Mỗi lần đãi khách uống rượu đều phải để bọn họ ra nhảy múa hoặc rót rượu cho các tướng quân tham gia yến tiệc...
Mỗi lần thanh niên nhìn thấy đều ngứa ngáy chân tay.
Anh ta cũng muốn xuống biểu diễn cho vui, nhảy múa hoặc hát một bài.
Nhưng rất tiếc, phong tục nơi này khác với quê nhà, anh ta là con nuôi không thể lại gần những người phụ nữ của cha nuôi, nói là để "Tránh hiềm nghi" —— nói đi cũng phải nói lại, thật sự muốn tránh hiềm nghi, tại sao lại để các nhạc cơ ca múa ra biểu diễn tiếp đãi khách?
Khách thì không cần tránh hiềm nghi à?
Anh ta mãi không hiểu được vấn đề này.
Không có sân khấu biểu diễn tài nghệ, không có tri âm thưởng thức ca múa, điều này khiến thanh niên vô cùng uất ức —— phải biết từ khi mười hai tuổi, mỗi năm quê nhà tổ chức hội ca múa anh ta đều đoạt giải nhất, từ tám mươi tuổi đến vài ba tuổi, không ai không thích!
Rời khỏi quê nhà, nghĩ rằng có thể tìm được nhiều tri âm bạn bè hơn trong trời đất rộng lớn, ai ngờ lại bị kìm nén đến phát bực, chỉ dám lén lút hát khi không có ai cho đã nghiền. Vừa rồi đi ngang qua, nghe tiếng hát truyền từ trong rừng như tiếng trời ban, chạm thẳng vào linh hồn anh ta!
Ah, đây chính là người anh ta tìm!
Đây có lẽ chính là "Kỳ phùng địch thủ, tương ngộ lương tài" mà cha nuôi thường nhắc đến, vì vậy không nói hai lời đưa ra lời mời!
Thẩm Đường nói: "Hầy, ta nghĩ bọn họ cũng không muốn như vậy đâu."
Nếu có bầu trời rộng lớn hơn, ai lại cam tâm làm một con chim hoàng yến bị người ta điều khiển, bị nuôi dưỡng đến mất khả năng sinh tồn chứ?
Nghe Thẩm Đường nói một lời, thanh niên cảm giác như hơn hẳn mười năm đèn sách.
Chẳng mấy chốc, thanh niên cảm thấy cảm hứng như núi lửa phun trào.
Vì vậy ngẩng cổ hát vang, lấy tiếng ca đáp lại.
Những bài hát của thanh niên đều là ngẫu hứng sáng tác ——
Đây là phong tục đặc biệt của bộ tộc anh ta, nghĩ gì hát nấy, không cần biết th* t*c hay thanh nhã, có vần hay không có vần.
Giai điệu kỳ quái, ca từ đủ kiểu.
Mặt Kỳ Thiện thoáng nhăn nhó: "..."
Trong khoảnh khắc đó, anh rất muốn dùng ngôn linh "Mấy sự bên tai gió thổi phào" để phong bế thính giác, nhưng lại sợ mất thính giác không chú ý được tình huống bất ngờ, chỉ đành nhẫn nhịn gân xanh đang cuồng loạn trên thái dương, niệm "Thanh tâm chú", cố gắng tẩy sạch tâm linh, tìm kiếm bình yên trong tâm hồn.
Nhưng âm thanh ma quái lại cứ lọt vào tai.
Kỳ Thiện cảm thấy thanh niên hát chẳng ra gì, th* t*c không chịu nổi, ph*ng đ*ng lẳng lơ, Thẩm Đường lại thấy giọng thanh niên vang vọng trong trẻo, chất phác sạch sẽ, trong suốt tinh khiết, quan trọng là cảm xúc trong bài hát, thật sự bùng nổ dạt dào, nồng nhiệt sôi nổi, cháy bỏng chân thành!
Vì vậy cô cũng nghĩ ra một bài hát.
Kỳ Thiện: "..."
Gấp đôi thanh âm ma quái!
Gấp đôi đau khổ!
Anh âm thầm liếc mắt chú ý biểu cảm của các binh sĩ bên cạnh, thấy bọn họ cũng thỉnh thoảng giần giật cơ mặt, lông mày đầy vẻ "Chán ghét", Kỳ Thiện biết thẩm mỹ của mình vẫn bình thường. Nhưng thanh niên và Thẩm Đường không tự nhận ra điều đó, mối quan hệ nhanh chóng thân thiết hơn.
Thẩm Đường hỏi thanh niên: "Này, quê nhà huynh gọi 'tiểu lang quân' là gì? Huynh gọi ta là 'Mạ mạ', ta cũng phải đáp lễ tương xứng chứ."
Kỳ Thiện nghe vậy khẽ nhướng mày, khóe môi muốn cười mà không cười.
Quả nhiên ——
Nghe thanh niên cười đáp: "Là tía tía."
Thẩm Đường: "..."
Thẩm Đường: "???"
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Biểu cảm và tâm trạng của cô lúc này, chỉ có hai biểu cảm meme "người da đen nghi hoặc" và "ông lão trên tàu điện xem điện thoại" mới có thể miêu tả chính xác.
Nếu không phải vẻ mặt thanh niên trẻ này nghiêm túc thành thật, không có chút đùa cợt, Thẩm Đường đã nghĩ đối phương đang cố ý lợi dụng cô rồi.
"Tía tía" cái gì chứ!
Thẩm Đường ngập ngừng một lúc, nói: "Chuyện này, ta nghĩ lại thấy không ổn lắm —— Huynh dùng tiếng địa phương của huynh gọi ta, có qua có lại, ta cũng nên dùng tiếng địa phương của ta gọi huynh..."
Thanh niên nhìn Thẩm Đường với ánh mắt đầy mong đợi.
Thẩm Đường nghĩ mãi cũng không nhớ ra tiếng địa phương của mình là gì, điều này thực sự quá khó đối với ký ức còn lại rất ít của cô, vì vậy cô tự tiện nghĩ ra một từ địa phương, trả lời: "Choai choai!"
"Choai choai?"
Thẩm Đường mở miệng nói dối không chớp mắt: "Ý là cậu trông rất đẹp trai, là 'chàng trai anh tuấn' đấy."
Ai mà biết, cô suýt nữa thì thốt ra "thằng nhóc con" rồi.
May là cuối cùng đã sửa lại, nếu không thì giờ chắc đã đánh nhau rồi. Thẩm Đường thầm cảm thấy may mắn, giữ nụ cười hoàn hảo trên môi trò chuyện với thanh niên, âm thầm moi thông tin từ anh ta. thanh niên nhiệt tình hiếu khách, đối với "tri kỷ" hiếm có như cô lại càng không chút đề phòng.
Nếu không phải cấp dưới bên cạnh thỉnh thoảng ho khan hai tiếng hoặc tạo ra chút tiếng động, chắc anh ta cũng sẵn sàng khai ra hôm nay mình mặc quần trong màu gì. Thẩm Đường cũng biết nắm bắt mức độ, thử một chút rồi chuyển sang nói về âm nhạc vũ điệu, thanh niên vui mừng không ngớt.
Bầu không khí trông rất hài hòa.
Nhưng, chỉ là trông thôi.
Kỳ Thiện đã âm thầm nắm rõ bố trí của đội áp tải lương thảo, trong lòng đang tính toán kế hoạch. Nếu có thể thoát thân, tốt nhất là thoát thân an toàn, nếu không thể thoát thân ——
Phải dùng chút thủ đoạn máu me bạo lực!
Còn chưa quyết định xong, người tiếp ứng đội xe lương thảo tới.
Người đi đầu là một người đàn ông râu quai nón, mặc giáp trụ, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, lưng hùm vai gấu, trên lưng ngựa treo hai chiếc búa sắt lớn.
Kỳ Thiện thấy vậy chỉ đành tạm thời kiềm chế ý định ra tay.
Doanh trại của phản quân nằm ngay bên ngoài thành Hiếu.
Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ trước khi hành động, nhưng vì không muốn khiến binh mã của Trịnh Kiều hoài nghi, không dám có những hành động lớn —— chẳng hạn như điều động lương thảo. Vì vậy, phản quân thiếu hụt về mặt lương thảo, cần tạm thời phân vài đội đi thu gom.
Lương thảo mà thanh niên áp tải tuy không nhiều, nhưng vì nghĩ rằng việc chiếm thành Hiếu không mất nhiều thời gian, tạm thời cũng đủ dùng.
Thực sự giải quyết được vấn đề cấp bách.
Thấy lương thảo an toàn, người đàn ông râu quai nón mới thở phào nhẹ nhõm.
__________________________
Đào: Thật ra từ gốc phiên âm Hán Việt vốn lần lượt là "mã mã", "Đà đà", "Tịnh tử" vốn là cách gọi theo tiếng địa phương bên Trung, mình cải biến thành "mạ mạ", "tía tía", "choai choai" cho phù hợp với tiếng Việt của chúng mình. Bạn nào đọc bên cv quen chắc sẽ thấy hơi không quen nha.