Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 181

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

"Hai vị đây là?"

 

Người đàn ông râu quai nón liếc nhìn qua lương thảo, cảm thấy hài lòng nên mới có thời gian chú ý đến những người khác, nhạy bén nhận ra bên cạnh thanh niên có hai khuôn mặt lạ. Dù trong lòng hơi bất mãn, nhưng hắn không biểu lộ ra ngoài. Thanh niên cười nhiệt tình giới thiệu.

 

"Giới thiệu với huynh, đây là người ta mới quen..." Nói đến đây, thanh niên ngừng lại một chút, dường như quên mất hỏi tên của mạ mạ có giọng ca trời phú này.

 

May mắn thay Thẩm Đường chú ý đến sự lúng túng của anh ta, thần thái tự nhiên hành lễ với người đàn ông râu quai nón, chủ động giới thiệu: "Nô gia họ Thẩm."

 

"Thì ra mạ mạ họ Thẩm à, hay thật, vậy mạ mạ tên gì? Chẳng lẽ chỉ có họ không có tên sao?" Thanh niên không khỏi nhìn Thẩm Đường với ánh mắt "Cô thật đáng thương". Thẩm Đường vừa định trả lời thì nghe người đàn ông râu quai nón quát thanh niên.

 

Người đàn ông râu quai nón: "Làm gì có ai ph*ng đ*ng như cậu?"

 

Thanh niên bất mãn: "Ta ph*ng đ*ng chỗ nào?"

 

Người đàn ông râu quai nón lườm một cái, nói: "Con gái Trung Nguyên bọn ta không giống con gái mọi rợ tầm thường, con gái không thể tùy tiện cho người khác biết tên, cùng lắm chỉ cho biết họ."

 

Thẩm Đường khẽ nhíu mày.

 

Dù người đàn ông râu quai nón dùng giọng điệu khá ôn hòa, nhưng nội dung nói ra lại không dễ nghe, mang theo không ít ác ý. Cô lén liếc mắt chú ý đến vẻ mặt của thanh niên, phát hiện anh ta vẫn cười, vẻ mặt không hề khó chịu chút nào.

 

Thanh niên này là đồ ngốc à?

 

Bị chửi thẳng mặt là "Mọi rợ" mà cũng không giận?

 

Thanh niên lộ ra vẻ mặt "Thì ra là thế, ta lại học thêm được chút kiến thức", còn xin lỗi Thẩm Đường, nói rằng trước đây anh ta không biết quy tắc này, hy vọng cô không thấy bị xúc phạm. Thẩm Đường phẩy tay: "Không sao không sao, tên đặt ra chẳng phải để gọi sao, từ trước đến nay ta không để ý những lễ tục này..."

 

Người đàn ông râu quai nón khẽ nhếch mép.

 

Giọng điệu hắn không thân thiện: "Dù là bạn mới của cậu thì sao? Cũng không nên tùy tiện mang về. Quân doanh là nơi quan trọng, không phải chốn phong trần, chơi bời lêu lổng. Phụ nữ ở lại sẽ rất bất tiện. Cậu mau chóng sắp xếp chỗ ở cho họ, cẩn thận đừng để cha biết, nếu không —— Hừ, lại có người chịu mắng thay cậu, bạn mới của cậu cũng gặp họa."

 

Thanh niên ngay lập tức thở dài một hơi.

 

Anh ta lầu bầu: "Cha nuôi sẽ không như vậy đâu..."

 

Thấy thanh niên như tên lưu manh, người đàn ông râu quai nón cũng không cản trở quyết liệt, dù sao nói nhiều dễ sai. Lão già nhà mình cưng chiều thanh niên này lắm, con ruột còn không được đối xử như vậy —— ít nhất từ nhỏ đến lớn người đàn ông râu quai nón chưa từng được hưởng sự thiên vị đó.

 

Nói không ghen tị là giả.

 

Người đời đều nói "Cậy vào trai cả, yêu chiều trai út, ở giữa không được coi trọng", với sự chiều chuộng của lão già dành cho thanh niên, không lạ gì khi hầu hết mọi người đều ngầm thừa nhận thanh niên là con rơi bên ngoài, con trai út bảo bối, người đàn ông râu quai nón dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

 

Thêm vào đó, hành vi phô trương của thanh niên càng khiến người đàn ông râu quai nón trông càng tầm thường vô dụng, hai năm gần đây bị trách mắng còn nhiều hơn ba mươi năm trước cộng lại, người đàn ông râu quai nón có thiện cảm với thanh niên mới là lạ. Mỗi lần gặp đều phải mỉa mai vài câu.

 

Điều đáng giận nhất là dường như thanh niên không hiểu lời người khác nói.

 

Chưa bao giờ phản bác, còn cười tươi roi rói.

 

Ngược lại khiến người đàn ông râu quai nón trông càng nhỏ nhen.

 

"Hừ, cậu nói không thì không đi, sau này đừng hối hận là được." Người đàn ông râu quai nón phất tay, ra hiệu cho binh sĩ phía sau tiếp nhận số lương thảo này, bỏ mặc thanh niên sang một bên.

 

Thanh niên cũng không nản lòng, lập tức tiến đến gần Thẩm Đường, nhiệt tình nói: "Mạ mạ, ta dẫn cô đi xem doanh trại của ta..."

 

Kỳ Thiện vừa nghe thấy hai chữ "Doanh trại", mạch máu trên trán liền nhảy gấp.

 

Những câu "Thanh tâm chú" lẩm nhẩm trước đó đều vô ích, không màng đến thân phận, anh ta giơ tay chặn thanh niên lại. Thanh niên nghi hoặc nhìn anh ta, anh ta cười gằn nói: "Thiếu tướng quân đây nói gì thế? Dẫn Thẩm tiểu lang... nương tử đi xem doanh trại của cậu?"

 

Suýt nữa buột miệng gọi "Thẩm tiểu lang quân".

 

Anh ta đành đổi thành "Thẩm tiểu nương tử", nói ngượng đến mức suýt nữa lưỡi líu lại, nét mặt cũng thoáng hiện vẻ dữ tợn. Dù thanh niên phản ứng chậm cũng biết Kỳ Thiện đang giận, không khỏi giải thích: "Đúng vậy, xem thôi, doanh trại của ta có rất nhiều nhạc phổ hay."

 

Nói xong liền nhìn Kỳ Thiện bằng ánh mắt kỳ lạ, đôi mắt như muốn nói "Tư tưởng của văn sĩ cổ lổ sĩ như huynh thật là bẩn thỉu, ta với Thẩm mạ mạ là tri âm khó gặp", khiến nét mặt Kỳ Thiện càng trở nên vặn vẹo, cho đến khi Thẩm Đường vỗ nhẹ tay anh ta.

 

"Cùng đi thôi, a huynh đệm nhạc cho bọn ta được không?"

 

Kỳ Thiện: "..."

 

Không, anh ta dùng cả sinh mệnh để từ chối!

 

Từ xa đã có thể nhìn thấy cổng doanh trại của quân phản loạn.

 

Lúc này, cô thấy có gần trăm binh sĩ đang lùa hàng trăm con trâu, vài chục con dê về, gây ra không ít náo động. Cố ý đi chậm lại, dỏng tai nghe lén. Hóa ra, đàn trâu dê này đều do những binh sĩ này thu gom được khi ra ngoài chiêu mộ binh lính.

 

Lấy danh nghĩa: Chủ nhân của những con trâu, con dê nghe đồn quân phản loạn là thần binh từ trên trời giáng xuống, đến cứu dân khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng, nên "Tự nguyện" dâng hiến toàn bộ tài sản, hy vọng có thể góp chút sức mọn.

 

Khóe miệng Thẩm Đường giật giật: "..."

 

Nếu quân phản loạn thực sự là người tốt, có dân chúng nguyện ý dâng hiến vài con trâu, con dê là điều có thể xảy ra, nhưng quân phản loạn này dưới trướng của hai huynh đệ điên nhà Trịnh Kiều, tốt xấu chưa rõ. Ai lại phát điên tự nguyện dâng hiến chứ, cướp bóc thì có.

 

Nhiều trâu dê như vậy, nạn nhân không phú thì quý.

 

Thực tế cũng đúng như Thẩm Đường nghĩ.

 

Đoán đúng tám chín phần rồi.

 

Chỉ còn lại một, hai phần khác biệt là...

 

Thẩm Đường đột nhiên có dự cảm.

 

Cô luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, liền theo trực giác nhìn về hướng đó, đúng lúc chạm phải đôi mắt hoa đào đen trắng phân minh. Đó là một người chăn trâu cúi đầu rụt vai, mặc áo vải thô đã ngả vàng, đội một chiếc nón rách, gương mặt lấm lem.

 

Lấm lem đến mức nào chứ?

 

Ngón tay cọ một chút trên đó, ước chừng có thể cọ ra một đống bùn lớn. Người chăn trâu đó cũng không nhìn cô lâu, chỉ thoáng chạm mắt với Thẩm Đường rồi tự nhiên quay đi. Người bên cạnh cậu ta cao hơn một chút, có lẽ cũng là người giúp chăn trâu, chăn dê.

 

Thẩm Đường cũng tự nhiên dời ánh mắt đi.

 

Bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng không khỏi hò hét.

 

Địch Tiếu Phương, tên này sao lại chui vào đây? ? ?

 

Đúng vậy, Địch Tiếu Phương!

 

Đôi mắt hoa đào quá đặc trưng.

 

Dù cậu ta có bôi bẩn mặt, thay bộ đồ chăn trâu đầy mùi hôi, cố ý khom lưng, khác hẳn với trước đây, nhưng Thẩm Đường vẫn nhận ra cậu ta qua đôi mắt. Đây chắc chắn là Địch Tiếu Phương không sai! Địch Nhạc cũng nhận ra cô.

 

Tất nhiên, không phải nhờ đôi mắt hạnh của cô.

 

Thẩm Đường đã khôi phục dung mạo ban đầu, có mù mới không nhận ra! Có điều cậu ta và Địch Hoan đều không lên tiếng, thứ nhất là vì an toàn của bản thân, lộ diện trước đại bản doanh của người ta khác nào tự tìm chết; Thứ hai, bọn họ cũng không chắc lập trường của Thẩm Đường.

 

Sao Thẩm huynh lại đi cùng quân phản loạn nước Canh?

Bình Luận (0)
Comment