Editor: Đào Tử
________________________________
Cũng không phải có thành kiến.
Chẳng qua Trịnh Kiều và hai huynh đệ của y, ai cũng như cái hầm phân, không ai thơm hơn ai. Bọn họ đánh nhau, dân lành lại chịu khổ.
Thẩm huynh giúp đỡ hai huynh đệ đó cũng là tiếp tay cho kẻ ác!
"Sững sờ gì đó, đi mau đi mau!"
Binh lính thúc giục Địch Nhạc, có vẻ nếu cậu ta còn sững sờ nữa sẽ bị đá một cú. Địch Nhạc nở nụ cười ngây ngô, liên tục nói: "Binh gia đừng giận, binh gia đừng giận, ta đến ngay đây!"
Chỉ thấy cậu ta xoay cổ tay, roi trong tay khẽ rung, đàn trâu và dê dừng lại liền ngoan ngoãn đi theo lệnh.
Địch Nhạc trước đây là người hiếu động thích học mọi thứ, đã học được kha khá chiêu thức chăn trâu chăn dê, giả làm người chăn trâu cũng rất giống. Những binh lính không nghi ngờ gì, coi bọn họ là dân thường mà sai khiến, thuận lợi trà trộn vào doanh trại của phản quân.
Họ đưa đàn trâu dê đến nơi định trước.
Binh lính lại sai sử bọn họ chăm sóc tốt đàn trâu dê.
Đây đều là "Lương thảo", sau này sẽ giết để bổ sung đồ ăn cho binh lính. Còn về quy định trâu cày không được thịt?
Ha ha, không phải trâu của bọn chúng.
Bọn chúng cũng không biết cày ruộng.
Giết rồi ăn vào bụng, không giết thì chẳng biết ai sẽ hưởng lợi nữa.
Khi không còn ai để ý đến họ, Địch Nhạc vừa giả vờ cho trâu ăn vừa lén nhỏ giọng nói chuyện với đường huynh của mình.
"A huynh, vừa rồi ta thấy Thẩm huynh."
Địch Hoan ừ một tiếng, biểu thị đã biết.
Địch Nhạc nói: "A huynh, huynh nghĩ sao Thẩm huynh lại đến đây?"
Địch Hoan nói: "Có lẽ mỗi người có chí hướng riêng."
Lời này trực tiếp ám chỉ Thẩm Đường đang hợp tác với phản quân, Địch Nhạc lập tức phản bác: "Ta tin Thẩm huynh không phải loại người đó!"
"Không phải loại người đó thì sao lại đi chặn cướp thuế ngân?"
Địch Hoan hỏi lại.
Địch Nhạc bị hỏi cho cứng họng, không biết đáp lại thế nào, nói: "Nhưng Thẩm huynh, cậu ấy không vạch trần chúng ta..."
Địch Hoan hỏi: "Cậu ấy nhận ra chúng ta?"
Địch Nhạc chắc chắn nói: "Ừm, chắc chắn nhận ra rồi."
Ánh mắt đó chắc chắn không sai!
Nếu Thẩm huynh thực sự một lòng với phản quân, không lý nào nhận ra bọn họ mà không nói gì, ngược lại —— Thẩm huynh lại như có điều khó nói, thân bất do kỷ, hoặc là giống như bọn họ cũng có mục đích riêng mới tiếp cận doanh trại phản quân chờ cơ hội hành động!
Nghĩ đến đây, càng cảm thấy phỏng đoán là sự thật.
Địch Hoan lại không lạc quan như vậy.
Anh ta nghiêm túc dặn dò: "Không được lơ là."
Địch Nhạc đáp: "Vâng."
Liên quan đến tính mạng của huynh đệ họ, đương nhiên cậu ta không dám lơ là. Nghĩ đến trải nghiệm suốt chặng đường này, dù tính cách lạc quan như Địch Nhạc cũng không khỏi thở dài não nề. Cậu ta biết thế sự đa đoan, nhưng không ngờ lại biến đổi đến mức "Hoàn toàn thay đổi" như thế này.
Ngày đó nhận được khói báo động, huynh đệ bọn họ rút lui cùng Dương Đô úy, tạm nghỉ một ngày mới hoàn toàn hồi phục.
Đó cũng nhờ lợi ích của võ giả võ đảm, nếu là người thường thì phải mất bảy tám ngày mới có thể xuống giường.
Dọc theo đường, những gì họ thấy thật sự kinh hoàng.
Dù rằng sau trận chiến thuế ngân, binh mã dưới trướng Dương Đô úy tổn thất không nhiều, phần lớn lực lượng được bảo toàn, nhưng có một vấn đề rất nguy hiểm đặt trước mặt bọn họ —— thiếu lương nước!
Nói chính xác là thiếu lương khô, chỉ đủ cầm cự một ngày!
Phần còn lại đều ở trên xe thuế ngân.
Bọn họ không thể quay lại lấy lương khô, cũng không thể tiếp tục hành quân cấp tốc —— điều đó quá tiêu hao thể lực! Một khi gặp phải binh mã phản quân, bên địch binh mạnh ngựa khỏe, bên ta người mệt ngựa yếu, phía địch còn có ưu thế về số lượng, phe ta chỉ có chết!
Những lo ngại này khiến lòng quân tan rã. Trên đường về, trong thời gian nghỉ ngơi lần lượt có binh lính bỏ trốn, tổng cộng hơn trăm người. Dù Dương Đô úy dùng biện pháp cứng rắn ngăn chặn, cũng chỉ có thể tạm thời áp chế lòng người dao động, nhưng không thể cứu vãn khí thế suy giảm.
Thấy tình hình này, Địch Hoan nhân cơ hội đưa ra đề nghị.
Nói đơn giản là đánh cướp những nhóm phản quân nhỏ, cướp lấy vật tư quân nhu cần thiết từ họ, duy trì nhu cầu năng lượng của bản thân.
Đề nghị này ban đầu bị Dương Đô úy kiên quyết từ chối!
Ông ta cũng biết đề nghị này tốt, có thể giúp bọn họ cầm cự lâu hơn, nhưng hiện tại ông cần phải nhanh chóng quay về tiếp viện!
Nếu đến trễ, thành Hiếu bị công phá...
Mặt mày Dương Đô úy xanh mét, không dám nghĩ tới. Năm đó Trịnh Kiều dẫn quân chiếm quận Tứ Bảo, cướp bóc đốt phá, khiến quận Tứ Bảo từ phồn thịnh trở thành vùng đất hoang đầy người chết đói không gượng dậy nổi, hai ba năm mới hồi phục được chút ít...
Gia quyến của ông vẫn ở thành Hiếu!
Nếu sau khi chiếm thành lại tàn sát...
Chỉ nghĩ thôi, Dương Đô úy đã tức giận muốn giết người.
Hận không thể chém quận thủ Yến Thành ra thành tám mảnh!
Địch Hoan lạnh lùng hỏi ngược: "Theo cách của Dương Đô úy, rốt cuộc là mọi người quay về tiếp viện, hay là quay về nộp mạng?"
Trước đó vội vàng áp giải lương thảo, đổi đường gặp mưa lớn, nửa đêm chiến đấu với bọn cướp thuế ngân, sau đó lại hành quân gấp... Toàn bộ quá trình không kịp thở một hơi.
Võ giả võ đảm còn có thể chịu đựng, binh lính thường thì sao?
Bỏ mặc tính mạng của những binh lính này sao?
Nếu bỏ mặc, thì bọn họ sợ chết bỏ trốn có gì sai?
Dương Đô úy lạnh lùng nói: "Hai cái không giống nhau! Thứ bị uy h**p không phải là gia quyến quê hương cậu! Biết bao nhiêu bách tính thành Hiếu vẫn đang chờ đợi... Có lẽ chỉ chậm trễ một khắc thôi, người chết chính là..."
Địch Hoan không chút khách khí ngắt lời ông ta, nói: "Đúng, bọn ta quả thật không phải người bản địa, không cần phải vội."
Dương Đô úy trợn tròn đôi mắt to như chuông đồng, tức giận đến mức mũi đỏ bừng, cơ mặt run rẩy. Địch Hoan tiếp tục: "Nhưng những binh lính ở đây, ai mà không xuất thân từ thành Hiếu? Dù không phải người bản địa, nhìn tuổi tác của họ, đa phần cũng đã có gia đình... Dương Đô úy không ngại đi hỏi thử xem, ai chẳng lo lắng trong lòng?"
Không chỉ có mình Dương Đô úy đang gấp gáp.
Nhưng dù gấp thế nào cũng không thể liều mạng đi chịu chết!
Dương Đô úy siết chặt tay: "Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì cả!" Địch Hoan dùng giọng điệu cương quyết ra lệnh, mang theo sự rắn rỏi không cho phép tranh luận, không cho cự tuyệt.
Không hề sợ ánh mắt giận dữ của Dương Đô úy, "Sự 'Tiếp viện' của Dương Đô úy chẳng phải cũng là để dây dưa hạn chế sức mạnh quân địch, giảm bớt áp lực cho phe ta? Dù sao cũng là giết phản quân, giết ai chả là giết!"
Chỉ khi giữ được mạng sống mới có thể giết địch.
Nếu mất mạng rồi thì chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Sắc mặt Dương Đô úy lúc đỏ lúc xanh.
Nắm chặt tay rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại chặt.
Địch Hoan biết bệnh do dự của ông ta lại tái phát, liền ngầm ra hiệu cho đường đệ mình, Địch Nhạc hiểu ý, dùng khí thế áp đảo đám binh lính. Những binh lính này thấy khó xử, nhưng không thể dễ dàng chống lại khí thế của võ giả võ đảm cấp cao được.
Bọn họ bất giác nảy sinh ý muốn phục tùng, nếu lý trí không đủ mạnh mẽ, sẽ trực tiếp tuân theo, cho đến khi võ giả thu lại khí thế mới thoát khỏi ảnh hưởng.
Dương Đô úy thấy vậy, đành nhắm mắt chấp nhận đề nghị của Địch Hoan.
Có lẽ do vận may tốt, dọc đường gặp toàn những nhánh quân phản loạn nhỏ, thu hoạch khá phong phú, khí thế uể oải cũng hồi phục không ít. Cho đến khi gặp một nhóm binh lính mang danh "Chiêu binh" nhưng thực chất là cướp bóc, Địch Hoan đột nhiên nảy ra kế hoạch lớn.
Anh ta chuẩn bị chơi lớn một vố!