Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 184

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

Chỉ trong thời gian ngắn, Kỳ Thiện đã nghi ngờ bản thân nhiều lần.

 

Thẩm tiểu lang quân và thanh niên đó cùng một giuộc với nhau khiến anh ta trở nên lạc lõng, thường xuyên bị hai người kia nhìn bằng ánh mắt chất vấn "Rốt cuộc huynh có làm được không". 

 

Anh ta chưa từng chịu uất ức đến cỡ này!

 

Kỳ Thiện càng nghĩ càng tức, hận không thể ném cây sáo ngọc đi.

 

Điều khiến người ta tức giận nhất là ——

 

Kết thúc một khúc nhạc, thanh niên đặt dùi trống xuống, ánh mắt chân thành nhìn Thẩm Đường, than thở: "Ngàn vàng dễ kiếm, tri âm khó tìm..."

 

Quả nhiên, người có thể chạm tới tâm hồn anh ta chỉ có một, những người khác (đặc biệt ám chỉ Kỳ Thiện đang không ăn nhập kia) đều tục!

 

Kỳ Thiện nghe hiểu lời thanh niên: "..."

 

(╯‵□′)╯︵┻━┻

 

Quả nhiên anh ta vẫn rất ghét bộ tộc này.

 

Trước đây đã từng đề cập, khi còn trẻ Kỳ Thiện từng cùng bạn bè du lịch bốn phương, trong đó có quê hương của thanh niên này ——

 

Một Đào nguyên yên bình biệt lập với thế giới bên ngoài.

 

Dù bộ tộc này lánh đời, ít giao tiếp với bên ngoài, nhưng phong tục tập quán của họ không hề bảo thủ, ngược lại còn rất phóng khoáng, nhiệt tình cởi mở, nồng nhiệt...

 

Các cô gái trong tộc cũng vậy.

 

Kỳ Thiện và bạn bè ở lại vài ngày bị mấy cô gái trong tộc chặn cửa ca hát, nội dung thẳng thắn táo bạo như "Đêm nay lang quân theo nô gia", "Nửa đêm kịch chiến không xuống giường", "Gà trống gáy lang quân hẵng đi"... Thực sự khiến anh ta và bạn bè khi còn trẻ bị hù dọa.

 

Điều đáng sợ nhất là ——

 

Ban đêm thật sự có cô gái trèo cửa sổ vào phòng họ!

 

Sự việc này để lại vết thương sâu sắc trong tâm hồn non nớt của anh ta, cô gái đến "Tập kích ban đêm" thấy anh ta vội vàng kiếm y phục, còn ôm bụng cười to, tiếng cười còn dẫn dắt người khác đến.

 

Từng người một trêu chọc nhìn anh ta.

 

【 Tía tía còn nhỏ, chắc chắn chưa hiểu đâu. 】

 

Kỳ Thiện: 【 ... 】

 

Anh ta hoàn toàn không biết chuyện này có gì đáng cười.

 

Chỉ cảm thấy đáng sợ.

 

Nhưng xét tới việc đây là phong tục của họ, cũng không tiện nổi cáu.

 

Cô gái đến tập kích ban đêm còn đỡ, nếu là đàn ông đến... Chỉ nghĩ thôi mặt anh ta đã đen mấy phần.

 

Vài ngày sau, như bị lửa đốt chạy trốn trối chết.

 

Sau đó khi du lịch đều phải tránh xa vùng đất đó, kẻo gặp vận hạn.

 

Ngoài phong tục này, bọn họ còn có thể ca hát nhảy múa mọi lúc mọi nơi cũng khiến người khác không chịu nổi. Lời bài hát th* t*c, thẳng thắn, nhiệt tình, nồng nhiệt, còn giai điệu muốn hát sao thì sao... Đớn đau thay Kỳ Thiện có chút hiểu biết về nhạc lý, lại có một chút "Bệnh sạch sẽ" không muốn ai biết.

 

Thanh niên rất chân thành với tri âm, liên đới Kỳ Thiện cũng được hưởng lợi. "Dùng nhạc kết bạn" kết thúc, còn sắp xếp chỗ ở cho họ đêm nay. Thanh niên tự mình tiễn, vị trí lều trại rất gần hậu phương doanh trại, rất an toàn, cũng không bị người khác quấy rầy.

 

Thẩm Đường nhạy bén ngửi thấy mùi trâu dê thoang thoảng trong không khí.

 

Thanh niên: "Ta và cô vừa gặp đã như tri kỷ, cô muốn đi cùng ta đến quốc đô nước Canh không, chỗ đó vui hơn."

 

Dù thanh niên nhiệt tình mời, nhưng Thẩm Đường vẫn lắc đầu từ chối: "Tạm thời không đi được, ta còn nhiều việc chưa xử lý xong."

 

"Việc gì? Ta cũng có xíu quan hệ, nếu cô không chê, có thể nói cho ta biết, để ta tìm người giúp cô giải quyết."

 

Thẩm Đường chỉ vào vị trí thành Hiếu.

 

Nói: "Người thân của ta đều ở đó."

 

Thanh niên hỏi: "Cô là người thành Hiếu?"

 

Thẩm Đường thẳng thắn đáp: "Phải."

 

Ánh mắt thanh niên thay đổi, lại hỏi Thẩm Đường những người thân đó trông ra sao, sống ở đâu, anh ta sẽ bảo binh mã dưới trướng để ý.

 

Nghe anh ta nói vậy, Thẩm Đường tỏ vẻ "cảm kích" không thôi.

 

Sau đó liền miêu tả đặc điểm của những "Người thân" đó, Chử Diệu, Cộng Thúc Võ, Lâm Phong, Đồ Vinh...

 

Không thiếu một ai.

 

Thanh niên sợ mình không nhớ rõ, gọi thuộc hạ ghi chép, phiền Thẩm Đường nói lại lần nữa, mất một lúc mới xong.

 

Đưa Thẩm Đường và Kỳ Thiện đến lều trại, anh ta lưu luyến không rời nói: "Nếu ban đêm cô không ngủ được..."

 

Kỳ Thiện lập tức nhớ tới phong tục của bộ tộc họ, thần kinh căng ra, vội vàng nói: "Không đâu, muội ấy ngủ rất say."

 

Sấm sét cũng không đánh thức được!

 

Cậu đừng hòng mơ tưởng gì!

 

Thanh niên lưu luyến không rời, đi ba bước lại quay đầu từ biệt Thẩm Đường.

 

Thỉnh thoảng còn nhìn Kỳ Thiện bằng ánh mắt trách móc, như thể anh ta là Vương Mẫu nương nương vô tình trong truyện thần thoại.

 

Kỳ Thiện cảm thấy không hợp thói thường: "..."

 

Vào trong lều, Kỳ Thiện bố trí một trận "Pháp không truyền qua tai người thứ ba", ngăn ngừa người khác nghe trộm. Làm xong những việc này, anh ta ngồi xuống, vừa rót nước cho mình vừa hỏi Thẩm Đường: "Thẩm tiểu lang quân cảm thấy thanh niên này thế nào? Ta thấy cậu ta..."

 

Bây giờ Kỳ Thiện chỉ sợ nghe Thẩm Đường thốt ra hai chữ "Tri âm", thật sự nghĩ thanh niên này là người đơn thuần ngây thơ.

 

Thẩm Đường: "Huynh ấy rất thú vị."

 

Kỳ Thiện chưa kịp nói xong đã bị câu này làm nghẹn.

 

"Thú vị thật."

 

"Ta cảm thấy dường như huynh ấy không một lòng với quân phản loạn, nhưng phỏng đoán này chẳng có căn cứ gì. Còn nữa, người này ngu ngốc thật hay giả ngu?" Thẩm Đường chỉ vào doanh trại dưới chân nói, "Lại để chúng ta ở đây..."

 

Ở đây cũng có thể ngửi thấy mùi của trâu dê.

 

Có thể thấy quân nhu lương thảo chắc chắn không xa.

 

Những thứ này đối với một đội quân quan trọng bao nhiêu, không cần nhiều lời. Một khi lương thảo gặp vấn đề, trăm vạn hùng binh cũng phải tan tác rút lui, bởi vì binh lính đói bụng thì không thể đánh trận được.

 

Kỳ Thiện: "Có lẽ là để dụ rắn ra khỏi hang..."

 

Cố ý tạo điều kiện thuận lợi cho bọn họ, rồi bắt quả tang tại trận.

 

Thẩm Đường nhíu mày suy nghĩ: "Chúng ta có nên liên lạc với Tiếu Phương trước không? Hai người này thâm nhập vào quân phản loạn, chắc đã có ý định gì đó."

 

Có lẽ bọn họ có thể hợp tác với huynh đệ Địch Nhạc.

 

Kỳ Thiện nói: "Quá mạo hiểm."

 

Anh ta không mấy tin tưởng huynh đệ Địch Nhạc.

 

Trước đây, vụ cướp thuế ngân đã đánh nhau sống chết, đôi bên có mâu thuẫn, bây giờ làm sao có thể hợp tác mà không còn khúc mắc?

 

Bọn họ không tin tưởng huynh đệ Địch Nhạc, huynh đệ Địch Nhạc cũng sẽ không tin tưởng họ. Hơn nữa, ít người thì mục tiêu nhỏ, nhiều người thì mục tiêu lớn.

 

Một khi bị lộ, có thể bị bắt gọn.

 

"Cẩn thận suy xét, hành động riêng lẻ là thượng sách."

 

Vì thành Hiếu chưa bị quân phản loạn công phá, Kỳ Thiện ở đây cũng không cần phải vội vàng lẻn vào thành Hiếu trong đêm. Nếu có thể gây rắc rối cho quân phản loạn từ bên ngoài, giúp thành Hiếu giảm bớt áp lực phòng thủ, cũng có thể tranh thủ thêm thời gian cho Chử Diệu và Cộng Thúc Võ.

 

"Vậy chúng ta cứ ở đây đợi?"

 

Thẩm Đường gối hai tay sau đầu, nằm ngửa trên tấm thảm da thú, gác đôi chân lên, ánh mắt nhìn lên trần lều trại.

 

Cô lại thấy rảnh rỗi sinh chán nản, nói: "Hai người Tiếu Phương rõ ràng đang muốn làm chuyện gì đó, một khi doanh trại quân phản loạn gặp vấn đề mà không bắt được thủ phạm chính, chúng ta sẽ bị nghi ngờ lớn nhất... Phải gánh tội thay đấy! Vậy nên Nguyên Lương à, chúng ta có nên ra tay trước để chiếm ưu thế không?"

 

Kỳ Thiện hứng thú nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Thẩm Đường, hỏi: "Thẩm tiểu lang quân chuẩn bị 'ra tay trước chiếm thế' như thế nào?"

 

Thẩm Đường nói: "Gây nhiễu loạn lớn! Ở đây gần hậu cần lương thảo như vậy, không làm chút gì thì thật đáng tiếc..."

 

Kỳ Thiện: "Không sợ đây là cái bẫy à?"

 

Thẩm Đường: "Sợ, nên mới phải 'Mượn đao giết người'!"

 

"Mượn 'đao' của huynh đệ Địch Nhạc, Địch Hoan?"

 

Thẩm Đường lắc đầu nguầy nguậy: "Không không không, ta có 'đao' tốt hơn, chỉ cần phối hợp với chúng, có lẽ thật sự có thể làm nên chuyện lớn!"

 

Kỳ Thiện: "Chúng?"

 

Anh ta cẩn thận suy ngẫm từ này.

 

Chợt hiện lên một nụ cười xảo quyệt.

 

"Không, là chúng, rất tốt!"

Bình Luận (0)
Comment