Editor: Đào Tử
________________________________
"Ngươi nói tên mọi rợ kia đã an bài hai người không rõ lai lịch ở đó?" Người đàn ông râu quai nón ngồi trong doanh trướng của mình, được tiểu binh giúp cởi bỏ giáp trụ nặng nề, để ngực trần, trước mặt đặt một chậu nước đầy.
Tên lính truyền tin cúi người đáp lại.
"Dạ, là thiếu tướng quân đặc biệt sắp xếp."
Người đàn ông râu quai nón: "Hắn có nói gì không?"
Tên lính truyền tin: "Thiếu tướng quân nói nơi đó yên tĩnh, dù có địch tấn công ban đêm cũng không thể làm kinh động hai vị quý khách, an toàn."
Người đàn ông râu quai nón bất giác phát ra một tiếng cười khinh bỉ.
Khinh miệt: "Mọi rợ thì vẫn hoàn mọi rợ, hành động tùy tiện không hề có tầm nhìn, ngoài sức mạnh, còn lại gì đâu?"
Tên lính truyền tin là bộ khúc tư thuộc của người đàn ông râu quai nón.
Hắn thuận theo lời của người đàn ông râu quai nón nói: "Tướng quân nói rất đúng, lần này thiếu tướng quân thực sự nông nổi, có cần báo lại..."
Người đàn ông râu quai nón giơ tay ngăn lại.
Hắn nói: "Không cần, lão già đó thiên vị thằng con hoang này không phải ngày một ngày hai, dù có nói, cuối cùng người bị trách mắng vẫn là ta. Chớ quản chuyện này, nếu có chuyện xảy ra, cũng để lão già xem con cưng của lão là cái quái gì."
Tên lính truyền tin mím môi, cúi đầu.
Người vị tướng quân trước mặt gọi là "Lão già" không phải ai khác, chính là cha ruột của hắn, cũng là thủ phạm cho thiếu niên man di đủ loại đặc quyền. Có điều tên lính truyền tin là bộ khúc tư thuộc của người đàn ông râu quai nón chứ không phải của lão tướng quân.
Những lời xấc xược này chỉ có thể nghe qua tai rồi quên, không dám tiết lộ nửa lời, nếu không cả nhà đều mất mạng.
Người đàn ông râu quai nón không thèm nhìn bộ dạng cúi đầu rụt vai của tên lính truyền tin, hơi giang tay ra, ái thiếp cải trang thành tiểu binh vắt khăn, nửa quỳ giúp hắn lau sạch mồ hôi trên người. Khăn ẩm lướt qua, mồ hôi nóng hổi lập tức tan biến.
Ái thiếp lại lấy ra thuốc cao làm tan máu bầm.
Nhìn thấy vết đỏ do dây buộc giáp mài ra ở khớp nối, ả đau lòng nói: "Haiz... Tướng quân cần gì tự làm khổ mình như vậy? Dù lập công lớn đến đâu, cuối cùng chẳng phải bị hắn cướp mất gần hết sao?"
Dù thời tiết đã lạnh, nhưng cả ngày mặc giáp cũng đổ mồ hôi, dây buộc giáp mài qua lớp áo lót làm da trầy xước. Tên "Mọi rợ" đó chỉ mặc một cái giáp vai, váy giáp coi như đã mặc giáp, tùy tiện như đi dã ngoại.
Nếu là người khác, đã bị mắng từ lâu.
Đến lượt thanh niên thì chẳng có chuyện gì.
Ai cũng biết lão tướng quân thiên vị đến tận xương.
Người đàn ông râu quai nón v**t v* bàn tay mềm mại của ái thiếp, nhắm mắt hưởng thụ quá trình bôi thuốc nhẹ nhàng, cười nhạo: "Còn biết làm sao? Cuối đời lão già không biết tiết chế, cùng với con đàn bà man di sinh ra tên mọi rợ này, thiên phú người ta tốt mà..."
Thành Hiếu bị đánh hạ, công lao đều là của tên man di đó; nếu không hạ được thành, bảy tám phần trách nhiệm là của hắn.
"Thiên phú hắn tốt, ngài cũng không kém." Ả cúi người cởi giáp trụ ra, đặt từng cái lên giá, cả bộ giáp này không nặng lắm nhưng cũng gần ba mươi cân, "Chẳng phải ngài cũng có thể hóa ra võ giáp sao? Cả ngày mặc bộ này, không mệt ư?"
Người đàn ông râu quai nón đặt đôi chân đã mệt mỏi cả đêm vào nước mát, cảm giác mát lạnh lan tỏa khắp thân thể, sau lưng nổi cả da gà. Hắn thở dài một tiếng, dùng lòng bàn chân cọ cọ, không ngẩng đầu mà cười chê: "Một con đàn bà thì hiểu cái gì?"
Võ giả có thể hóa giáp, nhưng võ giáp không thể duy trì lâu, còn tiêu hao không ít võ khí. Võ khí này, khi không có chuyện gì thì không sao, lúc cần thiết lãng phí một chút cũng không được.
Trong tình huống bình thường, võ tướng đều mặc giáp sẵn.
Để phòng tình huống bất ngờ.
Chỉ có đám phụ nữ không hiểu gì, chỉ thích tiện lợi, và cả tên man di đó mới nghĩ rằng có võ giáp thì không cần mặc khôi giáp. Dưới sự hầu hạ của ái thiếp, người đàn ông râu quai nón tắm rửa sơ qua, tâm trạng tốt lên nhiều, thêm nữa dưới ánh đèn nhìn mỹ nhân...
"Mỹ nhân, lại đây!"
Hắn cười l**m đôi môi khô ráo, cánh tay như vượn ôm chặt ái thiếp, xoay người vào sau bình phong. Không thể phủ nhận, bộ y phục tiểu binh này mặc trên người ái thiếp, thật sự rất có tình thú.
Chẳng bao lâu, trong doanh trướng vang lên những âm thanh kỳ lạ khiến người nghe đỏ mặt mơ màng. Ái thiếp còn biết xấu hổ, cố gắng kìm nén, người đàn ông râu quai nón thì không kiêng dè, muốn làm gì thì làm.
Vệ binh ngoài trướng nghe thấy rõ mồn một.
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Dù lão tướng quân ba lần bảy lượt trách mắng đứa con này dẫn phụ nữ lên chiến trường tìm thú vui, vị này cũng nghe qua rồi quên, không hề để tâm đến lời của cha mình. Vệ binh càng không dám nhắc nhở, sợ chọc giận, vị này không phải dễ nói chuyện.
Thời gian trôi qua, hắn liên tục công thành chiếm đất, thế như chẻ tre, đánh đến khi địch nhân kiệt sức, liên tục xin tha.
Hắn cười, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi tấn công doanh trại địch, giành thắng lợi trong trận chiến này, đương lúc hắn thổi kèn hiệu ra lệnh tổng tiến công cuối cùng, bên ngoài trướng vang lên một tiếng ngắn ngủi, chói tai, cao vút, làm hắn giật mình trượt tay.
"Ai dám!"
Giữa chừng đứt đoạn!
Hắn tức giận đứng dậy rời khỏi chiến trường.
Tùy tiện chỉnh lại vạt áo, mặt vẫn còn tái xanh lẫn giận dữ sau khi bị kinh hãi, đôi mắt bốc lửa nhìn chằm chằm người đã làm gián đoạn hắn.
Ai ngờ, người lính truyền tin thở hổn hển nói: "Chuyện, chuyện lớn, không ổn rồi —— Hậu doanh, phía hậu doanh cháy rồi! ! !
Người đàn ông râu quai nón nghe rõ, đột nhiên trợn tròn mắt như chuông đồng, một tay nắm lấy cổ áo người lính truyền tin, kéo sát lại gần quát hỏi: "Cái gì! Ngươi nói cháy ở đâu?"
Người lính truyền tin chỉ tay về phía ngoài doanh trại.
Hắn còn chưa kịp thở đều lại, người đàn ông râu quai nón vừa tức giận vừa lo lắng, một tay ném người lính truyền tin đi, bước nhanh ra ngoài trại.
Thấy phía hậu doanh truyền đến tiếng ồn ào, lửa chỉ trong vài hơi đã bùng lên mạnh mẽ, lờ mờ còn thấy bóng người chạy loạn.
"Xảy ra chuyện gì?"
Hắn gầm lên với người lính hô hoán bị bắt.
"Có phải địch tập kích ban đêm không?"
Người lính bị bắt không biết.
Không chỉ hắn, ngay cả vệ binh canh giữ ngoài chủ trại cũng không biết rõ tình hình. Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nếu không có người lính truyền tin chạy vội tới, họ thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
Kẻ địch lẻn vào từ lúc nào?
Tấn công khi nào?
Số lượng bao nhiêu?
Hoàn toàn không biết.
Ngay cả những người lính gần hậu doanh cũng không rõ, bọn họ chỉ biết đột nhiên đàn trâu dê hoảng loạn, trên thân chúng bùng cháy, không màng gì lao ngang lao dọc, hàng rào gỗ như giấy bị đâm vỡ tan tành.
Doanh trại gần đó liền gặp họa.
Một cú đâm là một trại đổ!
Trong trại, những tên lính giữ nguyên quần áo nằm ngủ phát ra tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, chỉ kịp cảm nhận đau đớn đã mất mạng.
Có binh sĩ muốn cầm vũ khí chém giết chúng, nhưng đánh giá thấp tốc độ và sức mạnh của những con trâu dê hoảng loạn này.
Những binh sĩ không biết tự lượng sức bị chúng đâm ngã xuống đất, móng bò giẫm thẳng lên đầu, nghe rõ mồn một tiếng xương sườn gãy.
Một cú đạp vỡ xương ngực, hai cú bước vào cõi chết!
Sức chiến đấu của trâu không tồi, những con dê cũng không kém.
Lông chúng còn rậm rạp hơn trâu, lửa càng cháy càng lớn, lao đến đâu mang lửa tới đó, các trại bị đâm ngã chẳng mấy chốc đã bốc cháy. Binh sĩ phản quân luống cuống tay chân...
Vừa phải cứu hỏa vừa phải kiểm soát đám súc vật này.
Thế nhưng bọn họ như rắn mất đầu, không thể ngay lập tức kiểm soát đám trâu dê hoảng loạn, chắc chắn đợi khi chúng thật sự tản ra, tình hình sẽ trở nên mất kiểm soát.
Người đàn ông râu quai nón mặc giáp đến nơi đã thấy cảnh lửa cháy ngút trời.
Lương thảo, quân nhu đều trong lửa!
Nhìn cảnh tượng này, mắt hắn đỏ ngầu.
"Kẻ nào to gan, dám xâm phạm trại ta!"
Hắn gầm lên từ tận đan điền, tiếng như sấm rền, uy thế của võ giả võ đảm lan tỏa như thủy triều ra bốn phương tám hướng.
Tay vung thương lên, một thương đâm trúng con trâu điên cuồng lao tới!
Va chạm mạnh như vậy mà hắn vẫn đứng vững như bàn thạch.
Gầm lớn một tiếng, cơ bắp tay nổi cuồn cuộn.
Một thương nâng con trâu đang gào thét trước khi chết lên, quăng đi.
Con trâu máu chảy như suối, nặng nề ngã xuống đất bốc lên bụi mù, bốn chân co giật, chẳng mấy chốc đã tắt thở. Nhưng chiêu này của người đàn ông râu quai nón không thể ngăn chặn những con trâu dê khác, lửa theo chúng lan nhanh khắp nơi.
"Giặc kia! Ra đây chịu chết!"
Mắt người đàn ông râu quai nón đỏ ngầu.
Cảnh này hắn không ngờ tới.
Còn về "Giặc tập kích đêm" trong miệng hắn, thậm chí cả bóng người cũng không có, hắn đứng đó gầm thét giận dữ, càng giống như cơn cuồng nộ vô nghĩa.
"Chuyện này... thật là..."
Trong bóng tối, Địch Nhạc há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.
Bọn họ vốn định dùng đám trâu dê giở trò, nhưng chỉ là hạ thuốc thôi! Cũng rất muốn dùng lửa tấn công làm loạn trong doanh trại phản quân, nhưng bọn họ thiếu vật tư, rất khó thực hiện. Nhưng không ngờ chỉ trong chớp mắt, đám trâu dê đã bị ai đó châm lửa.
Tia lửa sáng rực từ trên trời rơi xuống.
Chỉ vài hơi thở sau, tình hình hoàn toàn mất kiểm soát.
Điều này cũng có nghĩa trong tối có thế lực thứ hai!
Địch Nhạc nói: "A huynh, chắc chắn là bọn Thẩm huynh!"
Đây cũng là mục tiêu duy nhất có thể nghĩ tới lúc này.
Địch Hoan kéo cánh tay của đường đệ, chuẩn bị nhân lúc rối loạn trốn khỏi đại doanh phản quân. Bất kể có phải Thẩm Đường và người kia hay không, cũng mặc kệ bọn họ làm thế nào, một khi đám binh sĩ này kiểm soát được tình hình, quay lại tính sổ thì người bị xử lý chính là huynh đệ họ.
Bọn họ đến để gây sự, không phải để bỏ mạng.
Tranh thủ lúc mọi người chưa kịp phản ứng, phải đi ngay!
Đùng!
Trong ánh lửa, một luồng võ khí màu xanh đen lao tới!
Địch Nhạc phản xạ kịp kéo đường huynh ra sau, giơ tay hóa ra một tấm khiên cao bằng một người. Không ngờ võ khí lạ đánh tới mạnh mẽ, lực đánh quá mạnh khiến cậu ta lùi lại nửa bước mới đứng vững được.
Trong lòng Địch Nhạc kinh hãi, ngay sau đó cũng hóa ra võ giáp, tấm khiên biến thành vũ khí, tiến lên nghênh chiến!
Keng!
Gần như đồng thời, một thanh đao lớn chém xuống!
Đôi huynh đệ Địch Hoan và Địch Nhạc phối hợp ăn ý, gần như cùng lúc bị kéo ra sau, Địch Hoan liền điều động văn tâm.
Hai người hợp lực, đánh lui người đó bằng một chiêu.
Khi người mới đến đứng vững, Địch Nhạc kinh ngạc: "Là ngươi?"
Người đó chỉ mặc một mảnh giáp vai, một mảnh váy giáp, trên tay mang băng đeo bảo vệ cổ tay hình rắn, các yếu điểm khác trên người không có chút bảo vệ nào. Chẳng phải là thanh niên vừa trò chuyện vui vẻ với Thẩm huynh không lâu trước đây?
Tuy thanh niên bị đánh lui nhưng vẫn thản nhiên.
Anh ta hỏi: "Là hai người các ngươi đêm khuya tập kích đại doanh?"
Địch Nhạc không muốn nói nhiều.
Nhưng vẻ mặt đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều.
Thanh niên chưa hóa ra võ giáp, thậm chí cả hổ phù võ đảm bên hông cũng không đeo, nhưng từ tư thế đứng tùy ý của đối phương cũng cảm nhận được một cỗ áp lực khó tả. Áp lực này còn nặng hơn Dương Đô úy!
Phải biết Dương Đô úy đã là Thập đẳng tả thứ trưởng!
Thanh niên trước mặt này, không lớn hơn bao nhiêu, chẳng lẽ còn cao hơn Thập đẳng? Địch Nhạc nắm chặt vũ khí, tim đập như trống chầu.
Biết rõ đêm nay sẽ có một trận ác chiến!
Cậu ta nói: "Phải thì sao?"
Thanh niên nghiêng đầu, bím tóc dài buộc thành một búi nhỏ đong đưa theo động tác của anh ta, trông có chút tinh nghịch. Nhưng lời nói ra lại không liên quan gì đến "tinh nghịch" cả. Anh ta giơ cao thanh đao có hoa văn rắn cuộn, chỉ vào Địch Nhạc.
Cười gằn một tiếng: "Vậy thì chịu chết đi!"
Lời vừa dứt, chân nhón khỏi đất, thân hình nhanh đến mức để lại tàn ảnh, thanh đao trong tay mang ánh đao hùng hậu, chém một đao về phía Địch Nhạc. Lực mạnh như sóng lớn giáng xuống khiến hai tay Địch Nhạc run lên, vũ khí cũng phát ra tiếng ong ong chịu không nổi.
Vũ khí giao nhau phát ra sóng khí khổng lồ làm lật tung lều trại xung quanh.
Thanh niên nhướn mày: "Ồ, cũng không tệ!"
Nhẹ nhàng, thậm chí không hóa ra võ giáp.
Khi võ giả võ đảm đối đầu, không hóa ra võ giáp, không chỉ là sự khinh thường của một bên đối với bên kia, mà còn ngụ ý thực lực giữa hai bên chênh lệch lớn. Nhận thức này khiến sắc mặt Địch Nhạc trở nên đanh thép.
Cậu ta âm thầm th* d*c, xoa dịu đôi tay đau nhức.
Sức mạnh của thanh niên này còn mạnh hơn Cộng Thúc Võ mà cậu ta đã giao đấu trước đó. Trong lòng Địch Nhạc cũng có một điều không hiểu, có một võ giả võ đảm như vậy tọa trấn, tại sao đám phản quân này vẫn chưa chiếm được thành Hiếu?
Mặt mày Địch Hoan bình tĩnh, giơ tay làm một động tác tĩnh tâm ngưng thần, dùng ngôn linh văn tâm nâng cao khí thế, tiện thể dùng kiếm cắt cổ tên lính đang cố gắng tập kích, trầm giọng nhắc nhở: "A Nhạc, đừng hoảng, đừng để hắn làm rối loạn tâm thần."
Địch Nhạc tự nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này.
Cậu ta vận khí để chống lại áp lực uy thế từ thanh niên kia.
Trong phút chốc, thanh niên mang theo khí thế không thể so bì lao tới, võ khí màu xanh đen ẩn hiện quanh thân tụ thành một con mãng xà mờ mờ, há cái miệng rộng đỏ lòm hướng về phía cậu ta, răng độc b*n r*.
Keng keng keng ——
Địch Nhạc bật lên nghênh chiến.
Hai người giao đấu kịch liệt, vũ khí tóe lên tia lửa.
Chẳng mấy chốc, vũ khí của Địch Nhạc đã không chịu nổi áp lực xuất hiện nhiều vết nứt, chỉ cần thêm hai đòn nữa là sẽ vỡ tan, giáp vai rạn nứt của cậu ta cũng được một luồng văn khí đen trắng bao phủ. Chính luồng văn khí này đã bảo vệ cậu ta, nếu không nhẹ nhất cũng là cụt mất một cánh tay.
Thanh niên tặc lưỡi một tiếng, bĩu môi: "Thế này không công bằng chút nào."
Khóe miệng Địch Nhạc bất giác giật giật.
Cái này còn cần công bằng à?
Cổ tay bị ra máu chảy ròng ròng, nhuộm ướt cả lòng bàn tay, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Thanh niên nói: "Ta cũng cần tìm một văn sĩ văn tâm."
Sắc mặt Địch Nhạc thay đổi.
Lúc này, lại thấy thanh niên quay đầu hô lớn về một phía.
Anh ta nói: "Mạ mạ, đến giúp ta đi!"
Trong lòng Địch Hoan giật thót.
Quả thực lo sợ thanh niên gọi trợ thủ đến.
Chỉ là ——
Khi người bước ra từ góc đó lọt vào tầm mắt của họ, Địch Nhạc và Địch Hoan đều ngẩn người.
Không gì khác ——
Người thanh niên gọi "Mạ mạ" lại là người quen của họ.
Cũng chính là Thẩm Đường hiện tại lập trường không rõ ràng.
Thẩm Ấu Lê!
Bên cạnh cô còn có Kỳ Thiện cảm giác tồn tại không mạnh mẽ lắm.
Trong chốc lát, hai huynh đệ Địch Hoan Địch Nhạc, Thẩm Đường Kỳ Thiện, cùng với thanh niên, ba bên đứng thành hình tam giác, không khí căng thẳng đến cực điểm.
Địch Nhạc thấy vậy lo lắng, mở miệng: "Thẩm huynh..."
Vô tình động đến vết thương ở ngực, một chút mùi tanh xộc lên.
Thẩm Đường không tỏ vẻ gì, chỉ cầm thanh kiếm dài sáng bóng đẹp đẽ trên tay, ánh mắt chuyển từ huynh đệ Địch Nhạc sang thanh niên.
Trong lòng Địch Nhạc không yên: "..."
Chẳng lẽ Thẩm huynh thực sự...