Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 193

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

Cung Sính âm thầm quan sát Chử Diệu.

 

Gương mặt người này trẻ trung nhưng lại có mái tóc bạc trắng, đặc điểm rõ ràng, hoàn toàn không thể bỏ qua trong đám đông. Cung Sính nghĩ một hồi nhưng vẫn không nhớ ra được có nhân vật tài ba nào có đặc điểm này. Vì vậy, cậu ta hỏi: "Dám hỏi danh tính của tiên sinh?"

 

Chử Diệu đáp: "Tại hạ họ Chử, tên Diệu, chữ Vô Hối."

 

Chử Diệu?

 

Chử Vô Hối?

 

Cung Sính mơ hồ cảm thấy cái tên này rất quen thuộc.

 

Nhưng trong chốc lát không thể nhớ ra người này là ai.

 

"Thì ra là Chử tiên sinh, tiểu tử là Cung Sính, ngài gọi ta Vân Trì là được. Vị nghĩa sĩ này là?" Cậu ta lại chú ý đến người đàn ông cao lớn bên cạnh Chử Diệu. Mặc dù gương mặt người này lạ lẫm, mình cũng chưa từng gặp qua, nhưng vừa nhìn đã không khỏi sinh ra một tí hảo cảm.

 

Cộng Thúc Võ đã thu lại cảm xúc, nét mặt bình thường nhìn cháu mình, giới thiệu: "Tại hạ là Cộng Thúc Võ, chữ Bán Bộ."

 

Cung Sính liếc mắt nhìn góc phố vắng tanh, nói: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, xin mời hai vị nghĩa sĩ theo tiểu tử."

 

Chử Diệu nói: "Phiền tiểu lang quân rồi."

 

Hai người theo sau Cung Sính vào phủ quận thủ.

 

Phủ đệ lạnh lẽo hơn nhiều so với lần Kỳ Thiện đến.

 

Thỉnh thoảng có hạ nhân đi qua, bọn họ cũng gấp rút, hành sự cẩn thận, không dám có chút sai sót nào. Thiếu đi nhân khí, mọi nơi đều lộ ra vài phần tiêu điều khó nói. Chử Diệu sóng vai đi cùng Cộng Thúc Võ, ánh mắt rơi vào bóng lưng dẫn đường của Cung Sính.

 

Với sự thông minh và tỉ mỉ của mình, hắn cũng chú ý đến sự khác thường của Cộng Thúc Võ khi đối diện với Cung Sính, cũng đoán ra thiếu niên trước mặt này hẳn là tộc nhân Cung thị, lại có quan hệ huyết thống rất gần với Cộng Thúc Võ. Tính tuổi, không thể là con cái của Cộng Thúc Võ, chẳng lẽ là cháu?

 

Đoạn nhạc đệm này không nằm trong kế hoạch của hắn.

 

Trong lòng lo nghĩ sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo, mặt ngoài vẫn không biểu hiện gì. Theo bước Cung Sính, bọn họ tiến vào chính sảnh nơi quận thủ tiền nhiệm Yến Thành dùng để tiếp khách. Trong chính sảnh đã có hai người đợi từ lâu, Chử Diệu còn thấy một gương mặt quen thuộc trong số đó.

 

Cố Trì, Cố Vọng Triều!

 

Tên này sao cũng ở đây?

 

Đồng tử hắn đột nhiên co rụt. Dưới sự che đậy của tay áo dài rộng, ngón tay trong tay áo hắn theo nhịp nhất định gõ nhẹ, Cộng Thúc Võ bên cạnh nhận được tín hiệu, lòng hơi kinh ngạc. Hắn trước hết liếc nhìn Cố Trì một cái, rồi tự nhiên dời mắt đi.

 

Khi hai người bước vào, Cố Trì đang cúi đầu uống trà.

 

Anh ta nghe rõ ràng tiếng bước chân của hai người lạ tiếp cận chính sảnh, không ngoài dự đoán chính là "người hiến kế" quản gia đã nói.

 

Hai người này, ban đầu còn có những tiếng lòng mập mờ, nhưng ngay sau đó, gần như cùng lúc bọn họ ngừng mọi suy nghĩ khiến anh ta chú ý. Hành động này như đang phòng bị ai đó... Trong chính sảnh này, có ai cần phải phòng bị đến vậy?

 

Cố Trì ngẩng đầu lên.

 

Ánh mắt rơi vào một người: "Cộng Thúc Võ?"

 

Trước đây khi gặp Kỳ Thiện, tình cờ gặp cả Cộng Thúc Võ, hai người đã nói vài câu, miễn cưỡng coi như có quen biết.

 

Vậy thì ——

 

Cố Trì chuyển ánh mắt sang Chử Diệu, anh ta biết Kỳ Thiện có khả năng ngụy trang tuyệt vời, liền thử dò hỏi: "Kỳ Nguyên Lương?"

 

"Cậu nhầm người rồi, ta không phải Kỳ Nguyên Lương."

 

Cố Trì nhíu mày: "Không phải?"

 

Anh ta không tin!

 

Vì là người quen, có vài lời có thể nói thẳng, Chử Diệu nói: "Lão phu đứng không đổi tên ngồi không đổi họ, là Chử Vô Hối."

 

Dù có phải mượn tên, hắn cũng không thèm mượn của Kỳ Thiện.

 

Nghe cuộc đối thoại giữa Cố Trì và Chử Diệu, thiếu niên mặc áo gấm ngồi phía trên lộ vẻ vui mừng: "Cố tiên sinh quen biết vị tiên sinh này?"

 

Cố Trì không khách khí: "Không quen, gặp qua một lần."

 

Có điều khi ánh mắt anh ta lướt qua chỗ hoa áp văn tâm trên thắt lưng Chử Diệu, đồng tử co lại, trong lòng dậy sóng!

 

Anh ta mới gặp Chử Diệu hơn một tháng trước!

 

Khi đó, mặc dù Chử Diệu ăn mặc sạch sẽ tươm tất, nhưng vẻ mệt mỏi và nếp nhăn trên mặt đều cho thấy sự già nua của hắn, vai lưng còng, hoàn toàn không thấy khí thế hừng hực của Tam kiệt nước Chử năm nào.

 

Cố Trì chỉ cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không thấy lạ.

 

Bao nhiêu năm giày vò, sao có thể không để lại dấu vết?

 

Nhưng người thanh niên trước mắt này là ai? ? ?

 

Ngoại trừ màu tóc, có liên quan gì đến Chử Diệu chứ?

 

Dù nói rằng đan phủ văn tâm bị phế, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội phục hồi, nhưng —— Thứ nhất, cái giá quá lớn, anh ta không tưởng tượng nổi ai có thể khiến Chử Diệu cam tâm dâng hiến sinh mạng đánh cược, từ đó bị khống chế; thứ hai, thời gian quá ngắn!

 

Cho dù Chử Diệu muốn phục hồi văn tâm, dám mạo hiểm, nhưng lần thứ hai luyện đan phủ văn tâm cũng cần thời gian!

 

Người này, thật sự là Chử Diệu?

 

Ánh mắt Cố Trì hiện lên chút hoài nghi.

 

Còn Chử Diệu ——

 

Nét mặt hắn đã trở nên chai lì.

 

Thậm chí muốn cảm thán một câu vận khí gì thế này?

 

Ý định ban đầu muốn xem coi ai là người tạm thời quản lí thành Hiếu, muốn biết sau khi quận thủ tiền nhiệm Yến Thành mất tích, thành Hiếu vẫn có thể trong thời gian ngắn tổ chức kháng cự quân sự hiệu quả, nếu người tạm thời chủ sự này không có bản lĩnh thì không thể làm được, mình có thể mượn lực lượng này để tìm người.

 

Ngàn vạn không ngờ ——

 

Toàn là người quen!

 

Bao gồm cả thiếu niên mặc áo gấm vừa nói chuyện.

 

Đúng vậy, thiếu niên mặc áo gấm cũng là người quen!

 

Chính là vị quan nhi tính cách kỳ quái ở Nguyệt Hoa lâu!

 

Bây giờ nhìn lại, "quan nhi" chỉ là danh phận giả để tiện hành động, thân phận thực sự còn chưa rõ.

 

Thiếu niên mặc áo gấm, tức là con tin Bắc Mạc, dùng tên giả Ô Nguyên, nghe phản hồi của Cố Trì xong, mặt lộ ra một chút mất tự nhiên.

 

Thầm nghĩ Cố tiên sinh không làm theo quy tắc!

 

Nếu như Cố Trì nói "rất quen", hắn liền có thể thuận thế đánh bài tình cảm, kéo gần mối quan hệ, ai ngờ Cố Trì lại thẳng thắn nói "không quen", khiến cho những lời chuẩn bị sẵn trở nên vô dụng.

 

Nhưng điều này cũng không làm giảm nhiệt tình lôi kéo của Ô Nguyên.

 

"Chử tiên sinh, mời ngồi."

 

Chử Diệu sẵn sàng đứng ra trong lúc nguy cấp, hiến kế hiến sách, chứng tỏ nhân phẩm và tài năng của người này ít nhất cũng trung bình tốt. Trong tình cảnh sống chết trước mặt, không có năng lực mấy ai dám ra mặt? Kế sách không tốt, không chỉ làm hỏng danh tiếng mà còn trở thành trò cười.

 

Mọi người ngồi xuống.

 

Ô Nguyên dùng vài lời khéo léo làm dịu không khí căng thẳng.

 

Hiểu rõ tính cách của người mưu lược, hắn không vội hỏi nội dung kế sách của Chử Diệu, ngược lại Chử Diệu bắt đầu tỏ ra không kiên nhẫn.

 

Hắn đến phủ quận thủ có mục đích rất rõ ràng.

 

Hiến kế, để thành Hiếu sống sót thêm một thời gian.

 

Tìm người, truy tìm tung tích của gia đình Đồ Vinh.

 

Còn về việc thăm dò và lôi kéo của Ô Nguyên, hắn chẳng hề quan tâm.

 

Cố Trì cúi đầu nhấm nháp trà, cười mà không nói.

 

Chử Diệu hỏi: "Phản quân ném dân chúng vào thành, các vị có biết không?"

 

Ô Nguyên đáp: "Biết."

 

Nhưng hắn không biết phản quân đang mưu tính điều gì.

 

Rõ ràng địch nhân tập trung toàn bộ binh lực, một lần cường công là có thể chiếm được, ai ngờ từ ban ngày kéo dài đến đêm khuya, khó khăn lắm mới xuất binh nhưng lại chỉ ném vài người, hành động này thật khó hiểu.

 

"Những thi thể dân chúng đó, tính xử lý thế nào?" Chử Diệu nghiêm túc nói, "Phản quân lòng dạ hiểm ác, xin lang quân hãy thận trọng xử lí việc này, cũng vì nghĩ cho hàng vạn dân chúng trong thành Hiếu."

 

Ô Nguyên đáp: "Cái đó... đã sai người đi liệm rồi."

 

Người đã phái đi.

 

Nhưng có thực hiện được hay không hắn không quan tâm.

 

Vốn cũng không có ý định giữ vững tòa thành này, chỉ muốn nhân cơ hội gây sự, tốt nhất có thể trở thành ngòi nổ cho cuộc hỗn chiến giữa các quốc gia Tây Bắc. Ban ngày nhận được tin phản quân tăng viện hai vạn binh mã, hắn đã chuẩn bị nhân lúc hỗn loạn trốn khỏi thành...

 

Ai ngờ phản quân lại làm ra chuyện này.

 

Vì vậy, hắn cùng Cố tiên sinh và Vân Trì bàn bạc rất lâu vẫn không có kết quả.

 

Ô Nguyên vui mừng hỏi: "Tiên sinh biết phản quân định làm gì?"

 

Chử Diệu đáp: "Đoán được ba phần."

 

Hắn không nói quá nhiều.

 

Dĩ nhiên, cũng không hoàn toàn tiết lộ suy đoán của mình.

 

Ô Nguyên đâu phải Ngũ lang, chỉ cần lừa phỉnh vài câu là được.

 

Chử Diệu nghĩ vậy, nhưng việc hiến kế là thật, hơn nữa cũng đưa ra bố trí đối với tình huống "chỉ vây không công" của phản quân. Từ sắp xếp binh lực đóng quân bảo vệ thành, đến phân phát và kiểm soát lương thực trong thành, còn phải trấn an dân chúng, kịp thời kiểm soát những kẻ khả nghi lợi dụng cơ hội khuấy động.

 

Thoạt nhìn như là ứng biến ngay lập tức, nhưng nội dung chi tiết tỉ mỉ, hoàn toàn không giống như nghĩ tạm thời, mà giống như đã suy nghĩ từ lâu.

 

Suy đoán của Ô Nguyên cũng có lý lắm, thực ra trước đây Chử Diệu đã từng đối mặt với tình cảnh tương tự —— ví dụ như khi nước Chử bị diệt quốc.

 

"Chử tiên sinh... có kế sách phá địch chăng?"

 

Ô Nguyên càng nghe càng thấy sai sai.

 

Nội dung hiến kế toàn là thủ chết bị động, không thấy tấn công chủ động!

 

Chử Diệu đáp: "Không có!"

 

Ô Nguyên: "..."

 

Cung Sính đang nghe mê mẩn: "..."

 

Cố Trì thì lộ ra vẻ "quả nhiên là vậy".

 

Chử Diệu không khách khí nói: "Phản quân binh mạnh lương đầy, tình hình trong thành Hiếu, lang quân càng nên rõ ràng. Hiện giờ chỉ có thể kéo dài, kéo đến khi viện binh đến, mới có một tia hy vọng! Ý nghĩ của lang quân, tại hạ cũng biết. Nhưng muốn phá địch, trước tiên cần có nhân lực. Lang quân có bao nhiêu người có thể dùng?"

 

Ô Nguyên bị hỏi cho nghẹn lời.

 

Hắn ngầm có một nhóm người.

 

Nhưng những người này là lá bài tẩy nhà ngoại hắn bí mật trao cho, cũng là con át chủ bài để tranh quyền đoạt lợi sau này khi trở về Bắc Mạc, không thể sử dụng hết ở đây. Dù cho hắn ngu ngốc muốn lấy ra, vài trăm tinh binh cũng đủ để đối phó với hàng vạn quân địch ư?

 

Đêm đã khuya.

 

Ô Nguyên sắp xếp cho hai người Chử Diệu ở lại trong khách viện.

 

Người dẫn đường không phải là nha hoàn hay gia nhân mà là Cố Trì.

 

"Tại hạ có vài chuyện muốn nói với Vô Hối, Vô Hối có hoan nghênh không?" Cố Trì ngoài miệng hỏi ý Chử Diệu, nhưng hành động rõ ràng không muốn nói chuyện cũng phải ngồi xuống nói chuyện.

 

Chử Diệu lạnh lùng đáp: "Dĩ nhiên có thể."

 

Khách viện nằm ở chỗ hẻo lánh, yên tĩnh thanh tịnh.

 

Cộng Thúc Võ mặc nguyên y phục nằm xuống. Bên tai lờ mờ nghe thấy Chử Diệu và Cố Trì đang đấu khẩu, hắn cũng không muốn suy nghĩ xem hai người liệu có ẩn ý gì trong lời nói, nhắm mắt lại cố gắng ngủ, nhưng lại không sao ngủ được, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Cung phủ.

 

Phần lớn vẫn là cháu trai Cung Sính.

 

Cung Sính không nguy hiểm đến tính mạng, hắn là nhị thúc tất nhiên rất vui mừng, trong lòng cũng nghĩ đến việc tìm cơ hội tiết lộ thân phận, rồi đưa Cung Sính đi. Về sau chỉ cần hắn còn một hơi thở, nhất định sẽ không để ai bắt nạt cháu trai nữa. Nếu có cơ hội, có lẽ có thể khôi phục lại danh tiếng của Cung thị.

 

Chỉ cần người vẫn còn, Cung thị sẽ không sụp đổ!

 

Thế rồi ——

 

Lăn qua lăn lại, trằn trọc không yên.

 

Vừa hay nhìn thấy ánh trăng trong sân dịu dàng như nước, nội tâm phiền muộn được xoa dịu không ít. Hắn thở dài, đứng dậy đi dạo trong sân, xua tan tâm trạng u ám. Đi một hồi lại đến một khu vườn rộng rãi, tai nghe thấy tiếng vũ khí vung lên, lưỡi kiếm rạch không khí.

 

Theo tiếng tìm tới, một bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt.

 

Hắn khẽ sững sờ.

 

Không ngờ người múa kiếm dưới ánh trăng lại là cháu trai hắn.

 

Cung Sính cũng chú ý đến hắn, nhưng không phân tâm.

 

Cộng Thúc Võ nhìn một lúc liền biết cháu trai vì đan phủ bị phế, lại thêm thương tích trên đường lưu đày, dẫn đến kiếm thuật của cậu ta thụt lùi rất nhiều. Nếu là trước kia, kiếm thuật của thiếu niên còn nhanh nhẹn sắc bén hơn bây giờ, vừa đẹp mắt vừa có thể lấy mạng người!

 

Nhìn một hồi lại thất thần.

 

Khi hắn tỉnh táo lại, Cộng Thúc Võ phát hiện mình đã đánh rơi kiếm của thiếu niên, còn Cung Sính thì không tin nổi nhìn hắn. Cộng Thúc Võ nói: "Nhất thời nổi hứng, làm phiền lang quân rồi."

 

Cung Sính cúi người nhặt thanh kiếm dài, thấp giọng nói: "Không sao, kiếm thuật của nghĩa sĩ thật cao siêu, tiểu tử giao đấu với nghĩa sĩ, học được nhiều thứ. Nhưng vì tư chất ngu dốt, sau này e rằng không tiến bộ được gì."

 

Quen thuộc trong lòng càng thêm mãnh liệt.

 

Một danh xưng nào đó suýt thốt ra khỏi miệng.

 

Người này khiến hắn cảm giác quá giống nhị thúc của mình!

 

Cộng Thúc Võ khô khốc nói: "Luyện thêm sẽ tốt thôi."

 

Sắc mặt Cung Sính ảm đạm.

 

Cậu ta không thể tốt thêm được!

 

"Tại hạ thấy giữa trán lang quân dường như cất u buồn, phải chăng gặp chuyện khó khăn?" Cộng Thúc Võ hơi do dự, quan tâm đến thời gian gần đây Cung Sính sống thế nào, nhưng hắn càng muốn biết vì sao Vân Trì lại ở chung với hai người Ô Nguyên, còn quen biết từ khi nào, "Tại hạ hơn cậu vài tuổi, không ngại nói cho ta nghe, có lẽ có thể giải tỏa nút dây lòng của lang quân."

 

Hai vị tiên sinh Kỳ Thiện và Chử Diệu đều đánh giá Cố Trì không sao chính diện.

 

Quả thật, anh ta là một văn sĩ mưu lược đủ tiêu chuẩn.

 

Nhưng trên đời này, có lòng dạ mưu sĩ nào không hiểm độc?

 

Anh ta ở kề bên Cung Sính, cũng không biết cháu trai mình có gì tốt để người khác mưu đồ, còn người tên Ô Nguyên kia...

 

Nói đến Ô Nguyên, hắn cảm thấy cái tên này cũng rất quen tai.

 

Nhưng Cộng Thúc Võ bỏ qua một điều, sự quan tâm hắn tự cho rằng đối với người khác lại trở thành nghe ngóng. Cung Sính tự nhiên cũng nghĩ vậy.

 

"Không có, chỉ là lo lắng thế cục, đêm không thể ngủ được."

 

Cộng Thúc Võ thuận thế dẫn dắt câu chuyện quay về Ô Nguyên.

 

Đối diện với người đàn ông khiến cậu ta cảm thấy gần gũi, sự cảnh giác của Cung Sính không biết từ khi nào đã tan biến, tiết lộ không ít chi tiết —— ngoại trừ việc mình là con cháu Cung thị, cùng với thân phận thật sự của Ô Nguyên.

 

Hắn chỉ nói Ô Nguyên là bạn thân hồi nhỏ, sau đó gia cảnh sa sút, được Ô Nguyên giúp đỡ mới có nơi nương thân.

 

Nhắc đến hai chữ "bạn thân", Cộng Thúc Võ đột nhiên nhớ ra.

 

Ô Nguyên, chẳng phải là con tin Bắc Mạc sao?

 

Khi còn ở nhà, không ít lần hắn nghe đại ca phàn nàn Cung Sính qua lại rất gần với một con tin Bắc Mạc, khuyên mấy lần cũng không được. Nhưng Cộng Thúc Võ cảm thấy quốc lực nước Tân đang mạnh, một con tin Bắc Mạc dù có tính toán gì cũng không thể gây hại cho người khác.

 

Cung Sính là con cháu thế gia, lại được quốc chủ nước Tân rất yêu thích, con tin Bắc Mạc muốn thông qua việc kết giao với hắn để cải thiện tình cảnh của mình ở xứ người, âu cũng là điều dễ hiểu.

 

Cộng Thúc Võ lại hỏi Cung Sính về kế hoạch sau này.

 

Cung Sính nói: "Huynh đệ của Ông Chi ở Bắc Mạc có một số việc kinh doanh, đợi khi chuyện ở thành Hiếu kết thúc, tiểu tử dự định đi Bắc Mạc xem sao, tìm một nghề mưu sinh... Sau này, có thể sẽ quay lại."

 

Cộng Thúc Võ: "..."

 

Cộng Thúc Võ: "! ! !"

 

Hắn suýt nữa tưởng mình nghe nhầm.

 

"Cậu muốn... đi Bắc Mạc mưu sinh?"

 

Không phải Cộng Thúc Võ là người cổ hủ, mà vì hắn đã giao thiệp với Thập Ô Bắc Mạc, còn là đao quang kiếm ảnh trên chiến trường, từng chiêu rướm máu, hắn còn không rõ tình hình bên Bắc Mạc ư?

 

Bắc Mạc cũng có thù sâu với nước Tân!

 

Cậu ta đi Bắc Mạc, nếu bị người ta biết thân phận, không tránh khỏi bị bài xích, nghiêm trọng hơn thậm chí còn mất mạng!

 

Đang phân vân không biết có nên thẳng thắn thân phận, giá nào cũng không thể để Vân Trì đi Bắc Mạc, mình thân là nhị thúc cũng chưa đến mức không nuôi nổi nó! Hắn vừa mở miệng: "Vân Trì tiểu huynh đệ, cậu ——"

 

Một tiếng "đùng" vang lên.

 

Một viên đá từ ngoài tường viện ném vào.

 

Tiếp theo là tiếng "cuốc cuốc cuốc" rất vụng về.

Bình Luận (0)
Comment