Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 194

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

Cộng Thúc Võ : "???"

 

Cung Sính càng lớn tiếng quát: "Ai đang trốn ngoài đó nghe lén!"

 

Nói xong, nhanh chóng chạy lên một bước, nhảy vọt qua một bên núi giả, mũi chân đạp mạnh nhảy qua tường viện, trường kiếm trong tay càng không chút lưu tình đâm ra. Cộng Thúc Võ lo lắng Cung Sính bị thương, lập tức nhảy theo. Vừa chạm đất, đã thấy cháu mình đang giao đấu với một người bịt mặt.

 

Dù kiếm thuật đã hoang phế kha khá, nhưng thân thủ của Cung Sính cũng không phải loại kẻ trộm bình thường có thể chống đỡ. Ai ngờ kẻ trộm này lại có vài phần bản lĩnh, thân hình linh hoạt như cá chạch, trơn tuột không bắt được. Mấy kiếm của cậu ta đều không trúng, đối phương luôn di chuyển ngoài dự đoán của cậu ta.

 

Lúc này, Cộng Thúc Võ lớn tiếng: "Dừng tay!"

 

Cung Sính vô thức nghe theo mệnh lệnh của hắn.

 

Kẻ trộm bịt mặt cũng dừng tay.

 

Lúc này cậu mới nhận ra kẻ trộm bịt mặt này có lẽ không phải kẻ trộm thật, mà là đồng đội của nghĩa sĩ Cộng Thúc Võ. Cung Sính chỉ chần chừ một chút, thu kiếm về vỏ. Kẻ trộm bịt mặt cũng cười kéo khăn che mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt ngoài dự liệu của cậu ta.

 

"Bán Bộ!"

 

Thẩm Đường cười bước tới chỗ Cộng Thúc Võ.

 

Cộng Thúc Võ bất đắc dĩ lắc đầu, dặn dò: "Ngũ lang, lần sau cậu không được làm chuyện dễ gây hiểu lầm như vậy nữa."

 

Thẩm tiểu lang quân còn học tiếng hót của chim đỗ quyên.

 

Học rất vụng, chẳng giống chút nào!

 

"Hóa ra là thê huynh!"

 

Cung Sính vừa nói, như sét đánh giữa trời quang!

 

Cộng Thúc Võ cũng bị câu nói này làm quên mất mình định nói gì, người đàn ông cao lớn vạm vỡ đứng sững tại chỗ.

 

Thẩm Đường: "... Ờ ha ha, Vân Trì huynh khỏe chứ."

 

Đại huynh đệ sao còn nhớ cái danh xưng "thê huynh" này thế?

 

Còn gọi trước mặt Cộng Thúc Võ, Thẩm Đường đột nhiên cảm thấy xấu hổ điếng người, nở nụ cười gượng gạo nhưng không mất lễ độ.

 

Cộng Thúc Võ lắp bắp.

 

"Thê, thê huynh gì chứ???"

 

Lúc này biểu cảm của hắn chỉ có thể miêu tả bằng khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi. Ánh mắt luân chuyển giữa Thẩm Đường và Cung Sính, trong lòng dậy sóng. Nếu tai hắn không bị điếc, thì cháu hắn dường như gọi Thẩm tiểu lang quân là... thê huynh???

 

Cộng Thúc Võ ngơ ngác chớp chớp mắt.

 

Rất nhiều câu hỏi xoay quanh hắn.

 

Cháu hắn thành hôn hồi nào mà có thê huynh?

 

Thẩm tiểu lang quân từ khi nào trở thành thê huynh của Vân Trì?

 

Hắn không khỏi liếc mắt hỏi thăm Thẩm Đường, Thẩm Đường hiểu ngay ánh mắt đầy nghi hoặc của hắn, khá xấu hổ che mặt nói: "Chuyện này thật sự... nói ra thì dài lắm..."

 

Đã nói ra thì dài, chi bằng không nói nữa.

 

Chỉ cần biết có một cái danh xưng kỳ lạ như vậy là được.

 

Cung Sính thì không để ý đến "Sóng ngầm" giữa Cộng Thúc Võ và Thẩm Đường, vừa thấy Thẩm Đường, cậu có chút vui mừng. Do áy náy với Thẩm thị, sau khi thành Hiếu bị vây, cậu lập tức cử người đi tìm tung tích Thẩm Đường nhưng không có kết quả.

 

Cậu đành tự an ủi mình, có lẽ thê huynh Thẩm Đường đã nghe được tin tức, cùng dân tị nạn rời khỏi thành Hiếu.

 

Không ngờ, lần này lại gặp được người.

 

Vui mừng xen lẫn lo lắng.

 

Thành Hiếu là nơi đầy rẫy nguy hiểm.

 

Cộng Thúc Võ nhìn Thẩm tiểu lang quân bằng ánh mắt sâu xa, bình tĩnh nói: "Không sao, chúng ta có thời gian, từ từ nói cũng được."

 

Thẩm Đường: "..."

 

Cung Sính không kiêng dè, kể sơ lược về mối quan hệ giữa mình và Thẩm Đường. Nghe nói cháu mình cưới con gái Thẩm thị —— dù đại lễ chưa thành đã bị người của Trịnh Kiều bắt vào ngục, nhưng ánh mắt hắn nhìn Thẩm Đường cũng có sự thay đổi vi diệu.

 

Thẩm tiểu lang quân là huyết mạch cuối cùng của nhà vợ cháu hắn!

 

Thẩm Đường: "..."

 

Nếu không phải chiều cao còn chưa đủ, cô thật muốn nhảy lên túm cổ Cộng Thúc Võ bảo hắn bình tĩnh lại, cháu hắn nói gì cũng tin, không cần phải xác nhận sao???

 

Hình như ông trời còn chê cảnh tượng chưa đủ hỗn loạn.

 

"Đây chẳng phải là Thẩm lang sao? Ngọn gió đêm nào đưa cậu tới đây?" Trên tường viện vang lên một tiếng trêu chọc pha lẫn ý cười, Thẩm Đường ngẩng đầu đã thấy Cố Trì và Chử Diệu đứng trên đầu tường.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Lại là khắc tinh của người lắm lời, thật xui xẻo.

 

Thẩm Đường phải thu lại hoạt động tâm lý của mình.

 

"Ngũ lang, Kỳ Nguyên Lương đâu?" Chử Diệu nhảy xuống khỏi tường, áo bay phấp phới, tư thế rơi xuống đất thanh nhã điềm tĩnh, bước tới nhìn Thẩm Đường từ bên trái sang bên phải, không thấy bóng dáng quen thuộc, không yên tâm hỏi: "Sao cậu ta lại để Ngũ lang ra ngoài một mình?"

 

Thẩm Đường đáp: "Nguyên Lương đương nhiên cũng..."

 

Chưa nói hết câu, đã bị Kỳ Thiện từ trong bóng tối đi ra cắt ngang, anh ta tháo mũ trùm đen che nửa khuôn mặt, giọng điệu không vui: "Sao Thiện có thể không đến? Nếu không phải đợi mấy ngày mà không có tin tức của ngài và Bán Bộ, Thẩm tiểu lang quân cần gì phải đến chuyến này?"

 

Thẩm Đường: "..."

 

Bầu không khí dường như càng căng thẳng hơn so với lúc nãy.

 

Thẩm Đường bị kẹt ở giữa, đang nghĩ cách tìm chủ đề thì nghe thấy trong lòng Chử Diệu có thứ gì đó cựa quậy, phát ra tiếng "meo meo" nhẹ nhàng. Cô tò mò tiến lại gần, một cái đầu xù lông bỗng nhiên thò ra từ áo Chử Diệu.

 

Cô vui mừng: "Tố Thương!"

 

Tố Thương là con mèo đi theo Lâm Phong.

 

Mèo ở đây, chắc chắn cũng đã tìm thấy Lâm Phong rồi.

 

Nghe thấy tên Tố Thương, Kỳ Thiện ba chân bốn cẳng tiến lên.

 

Chử Diệu tức giận nói: "Trả lại cho cậu nè."

 

Hắn trả Tố Thương đang ngủ say lại cho Kỳ Thiện.

 

Bỗng nhiên rời khỏi cái ôm ấm áp, con mèo nhỏ cứ liên tục cọ vào mùi hương quen thuộc, thấy Tố Thương không bị thương, màu lông sáng bóng, Kỳ Thiện thở phào nhẹ nhõm. Ôm mèo tìm lại được trong lòng, ánh mắt nhìn Chử Diệu cũng dịu dàng thiện cảm hơn.

 

Thẩm Đường hỏi: "Vô Hối, Lâm Phong đâu?"

 

Chử Diệu: "Vẫn chưa tìm thấy."

 

Trái tim vừa hạ xuống của Thẩm Đường lại treo lên, cô nói: "Vẫn chưa tìm thấy? Nhưng Tố Thương không phải... bọn họ đi cùng nhau kia mà?"

 

Cộng Thúc Võ trả lời: "Khi bọn ta đến, chỉ tìm thấy Tố Thương trong phòng chứa củi nhà Đồ Vinh, không thấy bóng dáng người khác..."

 

Thẩm Đường: "Vậy Lâm Phong ——"

 

Chử Diệu an ủi: "Chỉ cần chưa nhận được tin xấu hoặc thấy xác chết, đó là tin tốt, có thể là đi theo gia đình Đồ Vinh ra khỏi thành lánh nạn rồi, Ngũ lang đừng lo lắng."

 

Thẩm Đường khó mà không lo lắng.

 

Cô và Lâm Phong ở chung chưa lâu, nhưng rất thương xót đồng cảm với cô bé mồ côi mất hết người thân trong một đêm này, hơn nữa cô còn hứa sẽ bảo hộ Lâm Phong trưởng thành. Mới bao lâu, mình đã làm lạc mất người, giờ Lâm Phong còn chưa rõ sống chết!

 

Cung Sính thấy Thẩm Đường lo lắng, tự nguyện đề nghị giúp đỡ cô tìm người, hiện giờ cậu ta cũng có chút người dưới quyền, có thể giúp đỡ.

 

Thẩm Đường kiềm chế lo lắng.

 

Cô nói: "Vậy xin cảm ơn Cung lang quân."

 

Cung Sính mỉm cười: "Chuyện nhỏ thôi. Thê huynh đã tìm được chỗ nghỉ ngơi chưa? Nếu không chê, có thể tạm trú ở phủ quận thủ vài ngày."

 

Thẩm Đường không từ chối.

 

Mục đích chuyến đi này của cô cũng là vì người chủ sự hiện nay của thành Hiếu.

 

Vì đã quá muộn, chưa kịp dọn dẹp khách viện để tiếp đãi Thẩm Đường và Kỳ Thiện, nên đành để bọn họ và Chử Diệu chen chúc một xíu. Trước khi Cố Trì rời đi, anh ta nhìn Thẩm Đường đầy ẩn ý. Đợi khi người ngoài đi hết, Chử Diệu phất tay đặt ngôn linh chống nghe trộm.

 

Chử Diệu nói: "Lúc này để Ngũ lang đến đây làm gì!"

 

Hắn trước tiên nhắm vào Kỳ Thiện.

 

Kỳ Thiện ôm Tố Thương, v**t v* mèo con, hỏi ngược lại: "Sao Ngũ lang không thể đến?"

 

Chử Diệu gõ ngón tay lên bàn thấp, ra hiệu Kỳ Thiện nghiêm túc hơn, đừng qua loa với mình: "Cậu có biết đám phản quân muốn làm gì không?"

 

Kỳ Thiện đáp: "Có đoán được một chút."

 

Chử Diệu nghe vậy càng tức giận.

 

"Nếu đã đoán được, sao còn để Ngũ lang vào? Phản quân mưu đồ quốc tỷ! Chúng biết quốc tỷ ở thành Hiếu, vì vậy muốn gây bệnh dịch, cố ý k*ch th*ch dân oán tiêu hao quốc vận. Một khi quốc vận tiêu hao hết, vị trí quốc tỷ sẽ hoàn toàn bại lộ!"

 

Đây chẳng phải là tự tìm chết sao!

 

Kỳ Thiện nhướng mày, nhìn Thẩm Đường nói: "Cái này thì phải hỏi Thẩm tiểu lang quân, hoặc ngài có thể thuyết phục Thẩm tiểu lang quân rời đi trong đêm."

 

Thẩm Đường ngồi ngoan ngoãn: "..."

 

Không phải chứ, sao lại đổ lỗi lên cô?

 

Thẩm Đường cứng họng nói: "Ta cũng vì dân chúng thành Hiếu, nếu có thể cứu mạng hàng vạn dân, mạo hiểm một chút cũng đáng. Ta, ta nghĩ, Vô Hối cũng không muốn ta là người lạnh lùng vô tình, coi dân chúng như cỏ rác chứ?"

 

Chử Diệu: "Đây không phải dân của cậu!"

 

Ngón tay Thẩm Đường vò vạt áo, "ấm ức" nói: "Ta biết bây giờ không phải, nhưng tương lai không chắc... Đúng không?"

 

Chử Diệu: "..."

 

Hắn nhất thời không kịp phản ứng.

 

Vô thức nhìn Kỳ Thiện, ánh mắt hỏi chuyện gì đây.

 

Dù hắn có lập bao nhiêu kế hoạch trong đầu, nhưng hắn biết rõ Thẩm Đường không có nhiều dã tâm, ít nhất không phải loại dã tâm hắn mong muốn, Ngũ lang vẫn chỉ là đứa trẻ cưỡi lợn, dắt chó, chơi với la cũng có thể hạnh phúc cả ngày.

 

Nên mới quyết định không thể nói ra những lời vừa nghe.

 

Kỳ Thiện nhún vai, cười hờ nói: "Vậy nên, ngài biết tại sao ta không cản được rồi chứ? Cản được cũng không thể cản."

 

Chử Diệu: "..."

 

Bầu không khí nhất thời rơi vào khoảng lặng kỳ lạ.

 

Thẩm Đường không hiểu hai người đang đánh đố gì, Cộng Thúc Võ bên cạnh lại có chút hiểu ra. Nói ra cũng đơn giản, chỉ vì cả Kỳ Thiện và Chử Diệu, hai người đều đặt mình ở vị trí "thần", hy vọng mượn "quân" tương lai để thực hiện mục đích của mình.

 

Bọn họ không cần một con rối, Thẩm Đường cũng không cần ai chỉ thị, càng không cần phải lấy danh nghĩa tốt cho "Ngũ lang" để chi phối lựa chọn. Trong phạm vi cả hai có thể kiểm soát, Thẩm tiểu lang quân còn non nớt có thể thử học cách trở thành một con sói đầu đàn.

 

Mạo hiểm một lần, chưa chắc đã không thể.

 

Có lẽ không lâu sau, cả hai sẽ còn thay đổi cách nhìn về bản thân. Điều này khiến Cộng Thúc Võ không thể không lau mắt nhìn lại.

 

Nhận thức rõ vị trí và thân phận của mình, làm những việc trong tầm với của thân phận, nghe có vẻ đơn giản, nhưng người thực hiện được lại rất ít, vì con người là loài dễ thay đổi. Bọn họ thường sẽ sinh ra ảo tưởng về quyền lực khi khoảng cách với quyền lực được thu hẹp.

 

Ví dụ như nội thị, ngoại thích, sủng thần.

 

Huống hồ Thẩm tiểu lang quân hiện tại vẫn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.

 

Kỳ Thiện và Chử Diệu biết giữ chừng mực càng đáng quý.

 

Một người đã hiếm thấy, Thẩm Ngũ lang lại gặp được hai người.

 

Vận may này là sao chứ?

 

Chử Diệu hỏi: "Ngũ lang có kế hoạch gì?"

 

"Ban đầu ta định 'lấy một địch ngàn', dùng tin tức về quốc tỷ để thu hút Trịnh Kiều đến, mượn binh mã của hắn để chế ngự phản quân, cho dù không thể giải trừ nguy cơ thành Hiếu, dân chúng trong thành cũng có đủ thời gian chạy nạn. Nhưng làm sao truyền tin tức đi mới là vấn đề, sau đó..." Thẩm Đường liếc nhìn Kỳ Thiện, tiếp tục nói, "Nguyên Lương nói có cách làm được, nhưng trước tiên phải vào thành..."

 

Chử Diệu thuận thế nhìn về phía Kỳ Thiện.

 

Kỳ Thiện lại nhìn về phía Cộng Thúc Võ đang đứng ngoài cuộc.

 

Cộng Thúc Võ: "...???"

 

Người đang xem kịch kèm lo lắng cho cháu như hắn hơi ngơ ngác.

 

Trong này còn có phần của hắn à?

 

Có đấy, Kỳ Thiện đến vì nhắm vào hắn mà.

 

Kỳ Thiện nói: "Phản quân rõ ràng nhắm vào quốc tỷ trên người Bán Bộ, đúng không? Bán Bộ đã nghĩ ra cách xử lý quốc tỷ này chưa?"

 

Cộng Thúc Võ nghe vậy, nét mặt thoải mái lập tức biến mất.

 

Ánh mắt hắn sắc như dao, giọng điệu không mấy thiện cảm nói: "Chuyện này không liên quan đến Nguyên Lương nhỉ? Hay là cậu tự tin có thể lấy được quốc tỷ này từ tay ta? Đừng mơ tưởng đến nó nữa!"

 

Kỳ Thiện: "Bán Bộ nghĩ rằng nước Tân còn có thể phục quốc sao?"

 

Mắt Cộng Thúc Võ lóe lên hung quang, mang chút sát khí nói: "Ta không dám có ước vọng xa vời này, nhưng ăn lộc của vua, quốc chủ đã nhờ, dù phải chết Cung Văn cũng phải bảo vệ quốc tỷ này. Đó là trách nhiệm, mong Nguyên Lương đừng làm khó nữa."

 

Không khí tràn ngập mùi thuốc súng.

 

Thẩm Đường hỏi: "Bán Bộ nghĩ ta muốn quốc tỷ của huynh ư?"

 

Cơ bắp căng thẳng của Cộng Thúc Võ hơi thả lỏng, nhưng hắn vẫn như một con thú dữ đang chực chờ, một khi Kỳ Thiện có bất kỳ ác ý nào, hắn sẽ không ngần ngại ra tay —— dù không có cơ hội thành công cũng không hoàn toàn phụ lòng quốc chủ cũ.

 

Điều này không liên quan đến lòng trung thành.

 

Chỉ vì muốn xứng đáng với đạo nghĩa của mình.

 

Cộng Thúc Võ nói: "Thẩm Ngũ lang thì không."

 

Còn Kỳ Thiện và Chử Diệu thì chưa chắc.

 

Khi bị Chử Diệu phát hiện thân phận, hắn đã nghĩ một vấn đề —— Kỳ Thiện và Chử Diệu đều biết thân phận thật của hắn, cũng biết hắn mang quốc tỷ của nước Tân, vậy tại sao lại giả vờ không biết, còn giúp hắn che giấu thân phận suốt thời gian dài như vậy?

 

Người lạ tốt bụng, luôn mang theo mưu đồ.

 

Chưa rõ mưu đồ của hai người này, hắn không dám hoàn toàn yên tâm.

 

Kỳ Thiện lạnh lùng cười: "Chuyện này huynh có thể yên tâm, ta không có ý đồ gì với quốc tỷ của nước Tân, nhưng thực sự có ý định mượn dùng."

 

Cộng Thúc Võ nhíu mày: "Mượn dùng?"

 

Kỳ Thiện: "Hiện nay quận Tứ Bảo thuộc về Trịnh Kiều, cũng là lãnh thổ của hắn. Nếu trên lãnh thổ của hắn, kích hoạt quốc tỷ thứ hai, đối với quốc tỷ trong tay Trịnh Kiều mà nói, chính là sự khiêu khích giữa hai quốc gia. Tốc độ này nhanh hơn bất kỳ sứ giả nào."

 

Là người sở hữu quốc tỷ, Trịnh Kiều sẽ cảm ứng được đầu tiên, dĩ nhiên cũng sẽ biết được tung tích của quốc tỷ nước Tân đã mất tích từ lâu.

 

Cộng Thúc Võ: "... Cậu nói mượn?"

 

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến còn có cách này.

 

Phải biết rằng loại tình huống này, thường xuất hiện khi quốc chủ của một nước đích thân chinh phạt nước khác, tương đương với khúc dạo đầu cuộc chiến giữa hai quốc gia.

 

Mặc dù "Ngự giá thân chinh" thuộc về lĩnh vực đặc biệt của quốc tỷ, có thể nâng cao sĩ khí của ba quân, nhưng không nhiều quốc chủ có dũng khí làm điều này.

 

Gần đây nhất chính là Trịnh Kiều dẫn binh tấn công nước Tân.

 

Nếu bỏ qua lập trường của hai quốc gia và một đống lịch sử đen không kể hết của Trịnh Kiều, chỉ dựa vào dũng khí này, Cộng Thúc Võ cũng có thể nhìn bằng con mắt khác.

 

Nhưng ——

 

Cộng Thúc Võ do dự.

 

Không phải nghi ngờ Kỳ Thiện sẽ mượn mà không trả —— Dù sao ba người trước mặt này liên thủ, khả năng lớn có thể giữ chân hắn, quốc tỷ tự nhiên cũng có thể tới tay, không cần dùng chiêu lừa gạt ——

 

Hắn chỉ lo một chuyện.

 

"Ai có thể kích hoạt quốc tỷ của nước Tân?"

 

Kỳ Thiện cười: "Không phải ở đây có sẵn một người sao?"

 

Ba đôi mắt đều đổ dồn vào Thẩm Đường: "..."

Bình Luận (0)
Comment