Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 195

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

Hiện tại Thẩm Đường rất hoảng.

 

Rất rất rất hoảng!

 

Cô nên dùng lời lẽ gì để khiến ba người trước mặt, kẻ nào kẻ nấy đều cực kỳ xảo quyệt, tin rằng cô không biết quốc tỷ của mình ở đâu, cũng không biết cách sử dụng nó? Thẩm Đường căng thẳng nuốt hai ngụm nước bọt.

 

"Nhìn, nhìn —— Nhìn ta vậy làm gì?"

 

Thẩm Đường tung chiến thuật giả ngốc, lựa chọn giả vờ không hiểu.

 

Kỳ Thiện hầu như không có sự ăn ý với cô, không để ý đến nỗi lo lắng của cô lúc này, cười nhạt nói: "Ấu Lê nghĩ sao về đề nghị của Thiện?"

 

Thẩm Đường: "..."

 

Chết rồi! ! !

 

Cô nổi da gà toàn thân đây này! ! !

 

Kỳ Thiện cứ gọi cô là "Ấu Lê" thế này, rồi còn tự xưng "Thiện", khiến cô lạnh sống lưng, cảm giác lạnh lẽo từ xương sống lan l*n đ*nh đầu. Cô nén chột dạ, cười gượng nói: "Đỉnh nóc! Kịch trần! Bay phấp phới!"

 

Gọi cô là Thẩm tiểu lang quân hay Thẩm Đường gì cũng được, gọi cô là "Ấu Lê" thế này, cứ có cảm giác như Phan Kim Liên gọi Võ Đại Lang.

 

_(:3 」∠)_

 

Kỳ Thiện: "..."

 

Mặc dù không hiểu "Đỉnh nóc, kịch trần, bay phấp phới" là hình dung kỳ quái gì, nhưng trực giác mách bảo anh ta rằng, Thẩm tiểu lang quân này nói rất qua loa.

 

Kỳ Thiện quay đầu hỏi Cộng Thúc Võ.

 

"Bán Bộ, như vậy đã yên tâm chưa?"

 

Cộng Thúc Võ vẫn do dự, hắn không thực sự tin tưởng lời nói của Kỳ Thiện, nhưng thật sự bắt hắn nhìn hàng vạn dân chúng thành Hiếu chịu khổ sống không bằng chết trong tuyệt vọng, hắn cũng không làm được việc tuyệt tình như vậy. Lúc này trong lòng hắn đang đấu tranh tư tưởng, rối rắm khôn cùng, vẻ mặt đầy giằng co.

 

Cuối cùng ——

 

Hắn thở dài một hơi nói: "Quốc tỷ của nước Tân là do lão quốc chủ tự tay giao cho ta, nếu lần này mượn quốc tỷ thật sự có thể cứu vớt hàng vạn dân chúng thành Hiếu, cũng coi như là tích thêm âm đức cho chủ cũ."

 

Thẩm Đường: "..."

 

Lúc này trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ —— Lão quốc chủ nước Tân kia rốt cuộc là thất bại đến mức nào, khiến Cộng Thúc Võ đánh giá thấp như vậy? Trước đây lão chưa làm được việc gì tốt à?

 

Cộng Thúc Võ nhìn Thẩm Đường đang hơi đờ đẫn, đôi mắt đen láy đầy nghiêm trọng, hắn trầm giọng: "Thẩm Ngũ lang, mong cậu đừng làm ta thất vọng."

 

Hắn chuẩn bị lấy quốc tỷ ra.

 

"Bán Bộ, huynh chờ một chút!"

 

Ai ngờ Thẩm Đường lên tiếng cắt ngang động tác của hắn.

 

Kỳ Thiện thầm nhíu mày trong lòng —— Ấu Lê à, có chuyện gì cũng đợi xong việc rồi nói không được sao! Nhưng anh ta biết rõ tính cách của Thẩm Đường, đành chịu, không làm gì được. Cộng Thúc Võ dừng động tác: "Thẩm Ngũ lang cứ nói."

 

Thẩm Đường hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Trước đây ta nghe Nguyên Lương nói, quốc tỷ là vật trang bị sáu sao khóa lại với quốc chủ... Ờm, ý ta là, quốc tỷ và quốc chủ có mối quan hệ cực kỳ mật thiết, không thể tách rời. Quốc chủ nước Tân làm thế nào giao lại quốc tỷ cho huynh?"

 

Một quốc tỷ tương ứng với một chư hầu, một loại "Đạo chư hầu".

 

Quốc tỷ là vật thần thánh chỉ rơi ra khi chết.

 

Theo logic này, trước khi lão quốc chủ nước Tân chết, quốc tỷ nước Tân chỉ có thể nằm trong tay ông ta. Theo tình báo, lão quốc chủ nước Tân vẫn còn sống, quốc tỷ làm sao lại rơi vào tay Cộng Thúc Võ? Thẩm Đường rất khó hiểu, không làm rõ thì cô không yên tâm.

 

Cộng Thúc Võ: "..."

 

Kỳ Thiện: "..."

 

Chử Diệu: "..."

 

Gọi tạm dừng lúc quan trọng chỉ để hỏi cái này? ? ?

 

Thẩm Đường hoàn toàn hiểu ánh mắt của ba người họ, không vui nói: "Ta tò mò thôi mà, ai mà không có lòng tò mò..."

 

Chử Diệu cười nhạt nhìn Kỳ Thiện, ánh mắt rõ ràng viết bốn chữ "Dạy hư học trò", Kỳ Thiện bị nhìn như vậy, gần như muốn phát điên nhảy dựng lên. Nhẫn nhịn cơn giận dữ, từng từ từng chữ bật ra từ kẽ răng.

 

"Thẩm tiểu lang quân, ta nói vậy hồi nào?"

 

Thẩm Đường lý lẽ vững vàng, ngẩng cao đầu, hùng hồn nói: "Là huynh nói, 'Đạo chư hầu' chỉ khi chết mới thay đổi!"

 

Có quốc tỷ mới có "Đạo chư hầu"!

 

Cô hoàn toàn không hiểu sai!

 

Chử Diệu không kiềm chế được cười khúc khích, lén cười ra tiếng, tiếng cười đầy "chế giễu" Kỳ Thiện. Thấy chưa, hắn đã nói Kỳ Thiện không phù hợp làm thầy giáo. Làm hỏng học trò, gieo họa khôn cùng!

 

Kỳ Thiện: "..."

 

Thẩm Đường giật mình: "Ta hiểu sai ư?"

 

Kỳ Thiện nói: "Sai! Sai hoàn toàn!"

 

Thẩm Đường: "..."

 

Nói đơn giản, cô đã hiểu lầm rồi.

 

Quốc tỷ thực sự là trang bị sáu sao khóa lại, bị giết sẽ rơi ra, nhưng không có nghĩa là chỉ có cái chết mới chuyển giao quốc tỷ. Nếu như vậy, quốc chủ cũ và mới làm sao giao nhận? Con trai muốn lên ngôi lấy quốc tỷ, cha phải chết?

 

Điều này hoàn toàn không hợp lý!

 

Cha nào muốn làm vậy thành toàn cho thế hệ sau?

 

Vì vậy, quốc tỷ thực ra có thể tháo gỡ, trong trường hợp quốc chủ nước chư hầu hoàn toàn tự nguyện, quốc tỷ có thể được chuyển giao cho người khác qua hai cách. Kỳ Thiện cố nén cơn đau đầu lâu ngày, giảng giải cho Thẩm · Mù chữ · Đường, tiện thể xóa mù luôn.

 

"Thứ nhất, nhường ngôi."

 

Lão quốc chủ sẽ mất quyền kiểm soát quốc tỷ trong đại lễ nhường ngôi, đồng thời "Đạo chư hầu" của lão quốc chủ cũng sẽ mất hiệu lực.

 

"Thứ hai, giao phó con cái."

 

Trường hợp này khá đặc biệt, nhưng thực tế lại phổ biến hơn so với nhường ngôi. Thường là khi lão quốc chủ sắp qua đời, không kịp nhường ngôi, không có con cái trưởng thành, nên giao con cái còn nhỏ cho một hoặc nhiều "trọng thần".

 

Trong trường hợp này, mặc dù quốc tỷ vẫn thuộc về con cái của lão quốc chủ, nhưng "trọng thần được giao phó" cũng có quyền sử dụng quốc tỷ, hỗ trợ tân quốc chủ sử dụng "Đạo chư hầu" mới trước khi tân quốc chủ trưởng thành (hay nói cách khác là tu luyện thành công), bảo vệ quốc thổ.

 

Nghe xong lời giải thích của Kỳ Thiện, Thẩm Đường càng thêm mơ hồ: "Nhưng —— hình như con cái của lão quốc chủ nước Tân chỉ có một vị vương cơ?"

 

Nghĩ tới kết cục của vị vương cơ đó, không khỏi thở dài.

 

Phụ nữ trong thời loạn lạc...

 

Sắc mặt Kỳ Thiện tối sầm, dường như cũng nhớ tới cái chết thảm của vị vương cơ trẻ tuổi. Nhưng cảm xúc của anh ta chỉ trầm xuống một lúc, rồi tiếp tục: "Rõ ràng con cái lão quốc chủ nước Tân ưa thích không phải là vương cơ, nên lần 'giao phó con cái' này càng đặc biệt hơn..."

 

Đặc biệt hay không không quan trọng, quan trọng là quốc chủ nước Tân chưa chỉ định con cái thừa kế quốc tỷ, Cộng Thúc Võ hiện đang là "trọng thần được giao phó con cái", nên hắn có thể mang theo quốc tỷ chạy lung tung. Chỉ cần được Cộng Thúc Võ cho phép cũng có thể mượn dùng.

 

Thẩm Đường lại hỏi: "Nếu 'trọng thần được giao phó' cũng có quyền sử dụng quốc tỷ, vậy để Bán Bộ tự dùng không phải được rồi sao..."

 

Kỳ Thiện: "..."

 

Chử Diệu: "..."

 

Cộng Thúc Võ: "..."

 

Tại sao hắn lại cảm thấy Thẩm Ngũ Lang tránh quốc tỷ như tránh tà? ? ? Đây là báu vật toàn thiên hạ tranh đoạt đấy! ! ! Cộng Thúc Võ cảm thấy như có một cục nghẹn trong cổ họng. Cục nghẹn này không thể nuốt xuống cũng không thể nhổ ra. Nghĩ tới sự cảnh giác của mình trước đây, hắn cảm thấy như một trò cười.

 

Kỳ Thiện chết lặng nói: "Thẩm tiểu lang quân không nghe kỹ rồi, 'trọng thần được giao phó' sử dụng với điều kiện là có con cái còn nhỏ."

 

Thẩm Đường nhìn Cộng Thúc Võ để xác nhận.

 

Cộng Thúc Võ thở dài: "Thật sự không thể."

 

Thẩm Đường nói: "Phong thủy luân chuyển, quốc chủ luân phiên lên ngôi. Quốc tỷ quan trọng như vậy, Bán Bộ không nghĩ tới việc giữ làm của riêng sao? Ta biết huynh trung nghĩa, nhưng nếu huynh có thể giúp nước Tân phục quốc, cũng không tính phụ lòng giao phó của lão quốc chủ nước Tân..."

 

Chỉ cần quốc gia mới thành lập vẫn gọi là "nước Tân" là được.

 

Ai nói quốc chủ chỉ có thể là một người nào đó trong hoàng thất, một hậu nhân nào đó? Chỉ cần có năng lực, hội đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, dù bắt đầu chỉ có một cái bát, một con chó, cũng có thể bước lên con đường tranh vương tranh bá... Ai cũng có cơ hội làm mới trời đất!

 

Cộng Thúc Võ: "..."

 

Kỳ Thiện: "..."

 

Chử Diệu: "..."

 

Kỳ Thiện và Chử Diệu lúc này cảm thấy rất phức tạp, bọn họ thử thăm dò giới hạn của Cộng Thúc Võ, cũng đang nhắm tới quốc tỷ nước Tân, dốc hết trí óc để kéo Cộng Thúc Võ lên con thuyền nhỏ của mình. Thẩm tiểu lang quân/Ngũ Lang lại khuyên Cộng Thúc Võ tự lập môn hộ?

 

Đây là kéo chân sau à?

 

Hay vẫn là kéo chân sau đây? ?

 

Hay vẫn là kéo chân sau đây? ? ?

 

Cộng Thúc Võ bị câu hỏi của cô làm đỏ bừng mặt như quả táo tàu.

 

Cơ mặt co giật run rẩy, chỉ có hắn mới biết trong lòng mình đang trải qua cơn bão tố thế nào. Hắn hoàn toàn không hiểu được, tại sao Thẩm Ngũ Lang lại có thể hỏi một cách tự nhiên những câu hỏi đại nghịch bất đạo, hoang đường đến vậy? Nhìn vẻ mặt đương nhiên của đối phương, giống như Cộng Thúc Võ không tạo phản mới là bất bình thường?

 

Khuôn mặt chữ điền của Cộng Thúc Võ đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại hạ chưa từng có suy nghĩ này, cũng không thể có suy nghĩ như vậy!"

 

Thẩm Đường: "..."

 

Ồ, Bán Bộ thật là người trung nghĩa hiếm có.

 

So với cô, nếu quốc tỷ vào tay cô thì đó là báu vật của cô, cái gì mà "trọng thần được giao phó con cái" chứ, chẳng phải là "nhường ngôi" sao? Cũng đâu quy định "nhường ngôi" chỉ có thể nhường cho con trai con gái, người ngoài cũng được mà.

 

Lương tâm trong lồng ngực Thẩm Đường bỗng đau nhói một lúc.

 

Mặt đỏ vì xấu hổ, cung kính thở dài xin lỗi: "Là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, xin Bán Bộ thứ lỗi."

 

Cộng Thúc Võ thở phào một hơi.

 

Trò đùa này khiến hắn quên hẳn nỗi lo lắng và băn khoăn về việc "mượn" quốc tỷ, lấy quốc tỷ ra cũng rất dứt khoát. Thẩm Đường không rời mắt khỏi động tác của hắn, sợ bỏ sót một chi tiết. Cô rất tò mò Cộng Thúc Võ giấu quốc tỷ ở đâu.

 

Có lẽ có thể lấy đó làm tham khảo để tìm quốc tỷ của mình.

 

Cộng Thúc Võ chẳng làm gì, hắn chỉ tháo hổ phù võ đảm từ thắt lưng mình, đập mạnh lên bàn. Ý này rất rõ ràng, quốc tỷ ở đây! Kỳ Thiện và Chử Diệu ngẩn ra một lúc rồi bừng tỉnh, vỗ tay cười nói: "Cách này thật hay!"

 

Chỉ có Thẩm Đường không hiểu gì, nhìn mà ngơ ngác.

 

Hai người giải thích xem hay ở chỗ nào chứ! ! !

 

Cộng Thúc Võ nâng tay đặt lên trên Hổ phù võ đảm, lòng bàn tay khẽ hút, Hổ phù võ đảm lại hóa thành võ khí thấm vào kinh mạch của hắn. Khi võ khí tách ra, từ xa hiện ra một chiếc ấn nhỏ bằng nắm tay trẻ sơ sinh. Ấn vuông vắn, bên trên có một con rồng xanh cuộn tròn.

 

Con rồng xanh này chỉ dài bằng ngón tay cái, rất nhỏ nhắn đáng yêu, xung quanh lượn lờ khí vận, nghe như có tiếng rồng ngâm hổ gầm.

 

Gần như ngay khi chiếc ấn xuất hiện, ánh sáng xanh nhạt tràn ngập cả căn phòng nhỏ, linh khí thiên địa trong không khí tăng lên đáng kể, gần như đặc quánh. Cơ mà —— Thẩm Đường nhìn con rồng xanh, đưa tay chọc nhẹ một cái: "Chỉ thế thôi à?"

 

Cộng Thúc Võ nhìn động tác của cô, gần như nghẹt thở.

 

"Không, không được vô lễ!"

 

Thẩm Đường phản bác: "Ta làm thế là vô lễ ư?"

 

Nhưng cô vẫn rút ngón tay về.

 

Không thể dùng ngón tay chọc, nhưng cúi gần để nhìn kỹ thì chắc không sao chứ?

 

Cộng Thúc Võ: "..."

 

Hắn còn biết làm gì nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

 

Thẩm Đường cẩn thận ngắm nhìn vảy rồng nhỏ trên con rồng xanh, không biết là do ai điêu khắc, từng mảnh vảy nhỏ đều rõ ràng, tinh tế mượt mà, vẻ mặt uy nghi nghiêm nghị, sống động như thật, tựa như ngay giây tiếp theo con rồng nhỏ có thể bay vút lên trời.

 

Chỉ có một khiếm khuyết ——

 

Cô chỉ vào một số vảy trên lưng con rồng nhỏ, nói: "Màu vảy trên này không được thuần khiết lắm... Nhìn có vẻ héo hon."

 

Đúng vậy, cho người ta cảm giác không khỏe mạnh.

 

Cộng Thúc Võ giải thích: "Quốc vận càng thịnh thì vảy rồng càng tươi sáng thuần khiết, vảy rồng loang lổ mờ đục, tức là quốc vận đã..."

 

Nếu quan sát kỹ sẽ thấy, vị trí giao nhau giữa màu xanh và màu xám trên vảy rồng đang từ từ di chuyển. Trong thành Hiếu, dân chúng oán hận quá nặng, quốc vận còn sót lại trên quốc tỷ vốn không nhiều.

 

Cộng Thúc Võ lo lắng nói: "Quốc tỷ có linh tính. Khi quốc vận còn lại bị dân oán nuốt chửng, con rồng xanh này sẽ hoàn toàn đổi màu. Lúc đó linh tính của quốc tỷ nổi giận, rồng xanh trở mình, hơi thở không thể giấu giếm. Nếu ở nơi vô chủ thì không sao, nhưng nếu nơi đó có chủ, sẽ kinh động đến long mạch của quốc gia đó..."

 

Vị trí cũng sẽ bị lộ.

 

Giữa các quốc tỷ luôn tồn tại sự tranh đoạt.

 

Trừ khi dung hợp làm một, nếu không thì không thể chung sống hòa thuận. Hai bên giao tranh, chỉ có một con đường là tranh giành cao thấp!

 

Cộng Thúc Võ mang theo quốc tỷ này cũng luôn lo lắng.

 

Trong thiên hạ, còn đâu là đất vô chủ?

 

Thẩm Đường ồ một tiếng, nói: "Thì ra là vậy."

 

Hôm nay lại học thêm được nhiều điều!

 

"Nói đi, ta nên làm gì?"

 

Thẩm Đường xắn tay áo, chuẩn bị xong việc rồi đi ngủ.

 

Quốc tỷ gì đó, cô có rồi, trắng trợn cướp đoạt của Cộng Thúc Võ cũng vô nghĩa, hắn tự nguyện giao ra mới gọi là thú vị.

 

Cộng Thúc Võ: "..."

 

Kỳ Thiện: "..."

 

Chử Diệu: "..."

 

Thẩm Đường cố nén cảm giác tê dại trên da đầu: "Các người đừng làm vẻ mặt này mà, ta rất lo lắng đấy! Không biết sử dụng quốc tỷ là do kiến thức ta hạn hẹp, nhưng người từ rừng rú ra như ta là thế đấy, các người thông cảm chút. Các người dạy đi, ta đảm bảo sẽ học nghiêm túc!"

 

Cô chỉ thiếu điều thề với trời rồi.

 

Kỳ Thiện kìm nén gân xanh nhảy loạn trên trán.

 

Nghiến răng "cười gằn" nói: "Thẩm tiểu lang quân không cần nói gì, cậu điều động văn khí của mình cảm nhận nó là được..."

 

Nếu chẳng phải tình huống không phù hợp, thật sự rất muốn tặng Thẩm tiểu lang quân một đống lệnh cấm khẩu, sao cái miệng này lại lắm lời thế!

 

Thẩm Đường ấm ức bĩu môi.

 

Cố nén cảm giác hoảng hốt, Thẩm Đường âm thầm hít sâu một hơi, nâng tay tụ một luồng văn khí vào đầu ngón tay. Dưới ánh mắt chú ý của ba người, cô từ từ, từ từ tiến gần đến con rồng nhỏ xanh ấy. Đột nhiên, vận khí quanh thân con rồng nhỏ xanh như trái tim co thắt lại, đột ngột rung động.

 

Thẩm Đường nhẹ nhàng chọc vào con rồng xanh nhỏ.

 

Không có phản ứng.

 

Chưa kịp rút ngón tay về, con rồng nhỏ bằng ngọc đột ngột há miệng, giữa sự chứng kiến của mọi người, cắn chặt ngón tay cô. Thẩm Đường giật mình bật nhảy lên tại chỗ, vung tay cố gắng hất con quái vật này ra: "Ôi trời —— mi đừng có cắn ta chứ ——"

 

Con rồng xanh khi không động đậy thì trông rất uy nghiêm, nhưng khi động đậy lại như một con rắn nhỏ, mà còn là một con rắn cắn người!

 

Chỉ trong hai ba nhịp thở, văn khí trong đan phủ trống rỗng hoàn toàn.

 

Ba người cũng bị biến cố này làm giật mình.

 

Hiện trường trở nên hỗn loạn.

 

Nhưng ông trời dường như cảm thấy hiện trường vẫn chưa đủ loạn, đúng lúc này, lòng bàn tay phải của Thẩm Đường nóng lên, một thanh kiếm quen thuộc tự động xuất hiện. Trên chuôi kiếm, một con rồng vàng nào đó chạy dọc theo ngón tay cô, tung một vuốt đập vào con rồng xanh nhỏ.

 

Đôi mắt rồng như bảo thạch chứa đầy hung dữ!
Bình Luận (0)
Comment