Editor: Đào Tử
________________________________
"Đây là của mấy nhà nào vậy?"
Nhìn số lượng này, Thẩm Đường còn tưởng là tổng hợp của vài nhà. Cô tiện tay cầm một cuộn lên mở ra xem. Không ngờ lại nghe thấy Kỳ Thiện đen mặt nói: "Một nhà, tất cả đều liên quan đến Trương thị."
Thẩm Đường suýt nữa không cầm nổi cuộn thẻ tre.
Ngón tay run run chỉ vào đống này.
Không thể tin nổi hỏi: "Huynh nói —— một nhà?"
Trên dưới Trương thị Hà Doãn có bao nhiêu người chứ?
Sao có thể gây ra nhiều tội ác đến thế?
Thẩm Đường đọc lướt qua nội dung cuộn tre, tóm tắt lại là có một nhà nọ, con trai bị quản sự tiền viện họ Điêu của Trương thị vu oan giá họa ăn trộm một con gà chọi, hơn nữa còn là một con gà chọi có chiến công hiển hách, giá trị tương đương với vài mẫu ruộng tốt.
Theo luật pháp phải bồi thường thiệt hại gấp đôi.
Trừ khi nguyên cáo đồng ý hòa giải.
Gia đình đó làm sao bồi thường nổi?
Trụ cột gia đình trong nhà này bệnh nặng mất sớm khi đi lính, chỉ còn lại ba mẹ con nương tựa lẫn nhau, người góa phụ vất vả nuôi nấng con trai và con gái, còn phải chịu đựng sự chỉ trích của cha mẹ chồng, hàng xóm láng giềng lời ra tiếng vào, họ hàng khinh miệt, cho rằng số mệnh của nàng khắc chồng khắc con.
Để xoa dịu cơn giận và bồi thường thiệt hại cho gã họ Điêu, ép bán mẹ con góa phụ làm kỹ nữ, đồng thời bán hết tài sản góa phụ tích góp được bao năm.
Góa phụ tuyệt vọng, cầm dao cùn lao vào nhà.
Trước mắt bao người, mổ bụng con trai.
Chứng minh trong sạch của ba mẹ con.
Kết quả là trong bụng con trai chẳng có thịt gà.
Mà chỉ có thức ăn thiu chưa tiêu hóa hết.
Gã họ Điêu bị hành động của góa phụ dọa cho sợ mất mật, lẩm bẩm xui xẻo, nói là mình nhận nhầm người, rồi dẫn theo đám sai nha đến ép buộc rời đi. Góa phụ ôm xác con trai đi kiện gã họ Điêu, kết quả đương nhiên là không đi đến đâu.
Quản sự Trương nhận nhầm không sai, nhưng góa phụ tự tay giết con lại là tội lớn! Nàng còn giết con trai duy nhất của người chồng quá cố, hành động tàn ác vô nhân tính này đáng bị đánh năm mươi roi, chịu hình phạt xăm mặt, bắt đi thung cảo, để răn đe kẻ khác!
Góa phụ sau đó ra sao?
Thẩm Đường cũng không thấy đáp án cụ thể.
Người chịu thung cảo, chuyên ninh thóc thành gạo. Nói đơn giản là bắt người ta đi lao động cải tạo, hai tay cầm chày gỗ giã gạo, luật pháp của nước Tân và nước Canh khác nhau, nước Tân thường phải giã gạo ba năm mới được tự do, nước Canh thì tùy theo tình tiết nặng nhẹ, phải năm năm hoặc bảy năm.
Nhìn thời gian trong cuộn tre, dùng luật pháp nước Tân.
Ba năm cũng đủ khổ rồi.
Nếu gã họ Điêu muốn trả thù...
Một nữ nô giã gạo chết đi chẳng ai bận tâm.
Hơn nữa, góa phụ vừa bị đánh, vừa bị xăm, lại còn phải giã gạo ba năm, trong ba năm này, con gái duy nhất của nàng sẽ sống ra sao?
Nhìn thái độ của cha mẹ chồng và họ hàng, dường như cũng không muốn dính dáng đến chuyện này. Cái nhận nhầm của gã họ Điêu cũng không tồn tại, căn cứ theo chi tiết ghi chép trong cuộn tre, mười phần thì tám chín phần là hắn ta cố ý, chỉ cần hắn ta gây áp lực một chút, mục đích đã đạt được.
Ai ngờ tính cách góa phụ cương nghị.
Lại dùng cách này chứng minh trong sạch của cả nhà.
Thẩm Đường xem xong, thở dài não nề.
Tiện tay cầm một cuộn khác lên, cũng là của Trương thị.
Không phải người trong tộc Trương thị thì là kẻ hầu của nhà họ, còn có cả những người thân thích dựa vào mối quan hệ với Trương thị. So với góa phụ bị ép mổ bụng con, cũng khiến người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hận không thể một quyền đánh nát óc những kẻ ỷ thế h**p người, coi mạng người như cỏ rác.
"Sáng sớm, chủ công vẫn nên bớt xem những thứ khiến người ta tức giận này thì hơn..." Miệng thì nói vậy, nhưng Kỳ Thiện vẫn đợi Thẩm Đường xem xong cuộn tre mới đưa tay nhận lại.
Thẩm Đường hít một hơi sâu.
Phất tay cho binh lính đem tất cả vào trong.
Chỗ này nghèo đến mức chẳng có mấy người.
Những kẻ như Trương thị cũng lười cài cắm tai mắt.
Mua chuộc tai mắt cũng tốn tiền mà.
Thẩm Đường không lo sẽ lộ phong thanh.
Cô nói: "Tối nay hành động?"
Khang Thời không ngờ Thẩm Đường nói là làm ngay.
Vừa vào Hà Doãn ngày thứ hai, buổi tối đã đá cửa nhà Trương thị, hiệu suất hành động này đủ khiến Dương Đô úy mắc chứng khó lựa chọn phải xấu hổ.
Khang Thời nói: "Liệu có quá vội vàng không?"
Thẩm Đường đáp: "Vội thì vội, nhưng nếu đợi đến khi bọn chúng kịp phản ứng, người bị động sẽ là chúng ta. Nhân lúc chúng còn chưa hiểu chuyện gì, chưa kịp chú ý đến hành động của chúng ta, phải nhanh chóng khống chế Trương thị, giết gà dọa khỉ! Nếu chậm trễ, con gà kia sẽ cảnh giác mất."
Ngoài lý do này, còn một lý do khác.
Cô thực sự đã túng quẫn đến phát điên! ! !
Chỗ nào chỗ nấy đều cần tiền để chi tiêu! ! !
Thẩm Đường dậy từ tờ mờ sáng giúp sửa sang lại nhà cửa. Ngói trên mái nhà vỡ nát, những chỗ dột trong nhà mốc meo mọc nấm, còn có côn trùng gặm nhấm. Sáng nay tuyết tan, trong nhà nước chảy tí tách, tấm nệm trên giường của cô vắt ra được nửa cân nước.
Kế hoạch lấy công thay trợ vẫn thiếu vốn khởi động.
Kỳ Thiện không lên tiếng.
Ra tay sớm có cái lợi của ra tay sớm.
Ra tay muộn có cái hay của ra tay muộn.
Anh ta cũng nhận ra rằng, lúc này Thẩm Đường như con thú đói khát nhiều ngày, nhìn thấy con mồi liền đỏ mắt, có thể ăn ngấu nghiến cả một con lợn rừng, ai có thể ngăn cản cô săn mồi? Là chủ công, cô đã quyết định rồi, anh ta chỉ cần giúp cô thực hiện là được.
Khang Thời nghe vậy cũng không nói thêm nữa.
Thực ra anh ta cũng nhìn Trương thị ngứa mắt từ lâu.
Đêm qua, anh ta thức trắng cả đêm, mắt đỏ ngầu chọn lọc các vụ án liên quan đến Trương thị, dồn nén một bụng tức.
Chủ công muốn sớm ra tay nhổ tận gốc khối u này, công hay tư đều là chuyện trăm lợi không một hại.
Móc từ tay Trương thị chút lương thực, mới có cái mà ăn Tết.
Về điểm này, từ trên xuống dưới đều có chung một suy nghĩ.
Dù quyết định là do Thẩm Đường đưa ra đột ngột, nhưng việc thực hiện lại cần có kế hoạch chu đáo. Bọn họ vẫn chưa rõ nội tình của Trương thị Hà Doãn, trong phủ rốt cuộc nuôi bao nhiêu môn khách, có bao nhiêu võ giả võ đảm và văn sĩ văn tâm có thể gây ra mối đe dọa.
Nếu không làm tốt, kết quả cá chết lưới rách, sợ rằng cả thành Phù Cô sẽ là nơi gánh chịu đầu tiên, đây không phải là ý muốn của Thẩm Đường.
Cô hy vọng tòa thành này sẽ phát triển phồn vinh, tràn đầy sức sống.
Cũng hy vọng dân thường ở vùng đất này sẽ có cuộc sống mới.
Chứ không phải hành động liều lĩnh kéo bọn họ vào địa ngục.
Để giữ bí mật không bị lộ, ban đầu Thẩm Đường định dùng chim xanh truyền tin, nhưng nghĩ lại, Phù Cô nghèo rớt mồng tơi, chim không thèm ị, gà không đẻ trứng, bỗng dưng xuất hiện một con chim xanh cường tráng...
Đánh rắn động cỏ không hay.
Thẩm Đường bèn tìm một lý do tự mình đi một chuyến.
Một trong những lực lượng chủ chốt của hành động lần này là Triệu Phụng.
Nhân lúc Triệu Phụng chưa dẫn người quay về, Thẩm Đường ra sức nghĩ cách bóc lột sức lao động của người ta, được của free là sướng nhất.
Tuy rằng công việc lặt vặt, nhưng không khó, Triệu Phụng cũng rất vui vẻ làm, chưa bao giờ lười biếng, đúng là kiểu người các nhà tư bản yêu thích nhất. À, còn mang theo một "đồ đệ" vì nể mặt Thẩm Đường.
"Đồ đệ" này dĩ nhiên chính là Bạch Tố.
Bạch Tố ở Hà Doãn cũng khá có tiếng.
Để tránh phiền phức, Kỳ Thiện đã giúp cô cải trang.
Tuổi tác từ mười bảy, mười tám tuổi xuân xanh biến thành bà lão ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, da dẻ vàng sạm, trên mặt đầy nếp nhăn, dung mạo thuộc loại ném vào đám đông cũng không tìm thấy. Đi theo bên cạnh Triệu Phụng, người ngoài chỉ nghĩ cô là bà lão quét dọn hầu hạ.
Lúc đầu Kỳ Thiện còn lo Bạch Tố sẽ diễn không giống.
Sự thật chứng minh, đừng tùy tiện dùng nhận thức của mình để đánh giá nghề nghiệp của người khác. Bạch Tố là nữ phi tặc toàn diện, trà trộn vào phủ người ta dò la tình hình là kỹ năng cơ bản của cô!
Nếu không phải Kỳ Thiện tận mắt chứng kiến, anh ta cũng không thể tưởng tượng được người phụ nữ không có chỗ nào nổi bật, cử chỉ, khí chất không một chút sơ hở này, lại chính là nữ phi tặc kia! Năng lực nghiệp vụ của Bạch Tố quả thực rất tốt.
Người Thẩm Đường mang đến nhiều, phần lớn đều được tạm thời bố trí ở góc Tây Nam nghèo nàn, hẻo lánh, ít người qua lại nhất của thành Phù Cô.
Không phải quan lại cố tình làm khó dễ, mà là nơi này nhà cửa sập xệ nhiều nhất, diện tích cũng rộng, lại gần như không có người ở, dùng để an trí là thích hợp nhất, những nơi khác không phù hợp.
___________
Nấm: "Thung cảo" là hình phạt thời Tần Hán, tương đương với phụ nữ phạm tội bị đày đi giã gạo lao động nặng nhọc, hay tù chung thân...
Đường muội: Ta bị cái nghèo ép đến phát điên rồi.
Nấm Hương: Ta cũng vậy.