________________________________
Thẩm Đường bước vào sòng bạc này với tâm thế "phát gia trí phú, bươn chải làm giàu", gương mặt rạng rỡ tràn đầy ý cười vui vẻ.
Nếu như bối cảnh thế giới này có thể hình tượng hóa...
Phía sau cô lúc này chắc hẳn đang lượn lờ những bông hoa màu hồng phấn.
Không cần nhìn cũng biết trong lòng cô đang vui sướng đến mức nào.
Khang · Biết rõ nội tình · Thời: "..."
Anh ta nên mở lời thế nào, mới có thể uyển chuyển nói với chủ công rằng —— chuyến này không những không thể phát tài, ngược lại còn sẽ khiến tình hình thêm tồi tệ? Túi tiền riêng ít ỏi vốn đã nghèo nàn sẽ bị tổn thất nặng nề?
Khang Thời đã mấy lần muốn nói.
Nhưng mấy lần đều vì một loại kỳ vọng nào đó mà nuốt lời lại.
ε=('ο`_))) haizz
Ngẫm lại, nếu chuyến này có thể khiến chủ công hoàn toàn bỏ được cờ bạc, thật sự hiểu được đạo lý "cờ bạc không phải việc tốt", vậy cũng coi như là một chuyện tốt. Khang Thời cụp mắt xuống, nhìn chỏm tóc đuôi ngựa phía sau đầu chủ công đang lắc qua lắc lại, nghĩ như vậy.
Gọi là sòng bạc, chi bằng nói là phường đánh bạc nhỏ thì hơn.
Sòng bạc nằm trong một khu dân cư xập xệ sâu trong ngõ hẻm.
Ánh mắt Khang Thời đầy ẩn ý nhìn chủ công nhà mình.
Chậc chậc.
Vị trí của sòng bạc này thật sự quá kín đáo.
Cũng không biết chủ công nhà mình làm thế nào mò được chỗ này.
"Chủ công, khoan đã."
Khang Thời giơ tay ngăn Thẩm Đường định bước vào trong.
"Để ta đi thăm dò trước."
Nói xong, anh ta giơ tay vén tấm rèm vải dơ bẩn không rõ màu nguyên bản, đẩy cửa gỗ. Ngôi nhà dân tuy xập xệ, nhưng diện tích không nhỏ. Không khí nóng hầm hập xen lẫn đủ loại mùi, ập vào mặt, tiếng ồn ào vang trong nhà.
Thẩm Đường thò đầu vào, nhìn quanh.
Miệng nói: "Người đông thật."
Dùng ngón tay phe phẩy trước mũi.
Lông mày nhăn lại: "Mùi cũng nặng."
Diện tích nhà dân không nhỏ, nhưng nhét vào ba bốn bàn đánh bạc chân thấp, mỗi bàn sáu bảy người vây quanh, thì lại có vẻ khá chật chội, ở góc còn có mấy nhóm người đang chơi chọi gà, cờ tướng, ném vòng.
Nhìn sơ qua, bên trong đủ loại người.
Có vài gương mặt cô còn có ấn tượng.
Đều là "đồng nghiệp" ở công trường.
Bên trong người đông, không khí cũng không được lưu thông cho lắm.
Hưng phấn dâng cao, thậm chí có người nóng đến mức cởi bỏ nửa tay áo, để lộ cả cánh tay, vẻ mặt chăm chú nhìn dụng cụ đánh bạc trên bàn. Trong đó, người chơi xúc xắc nhiều nhất, dù sao phương thức đánh bạc này phần lớn dựa vào vận may chứ không phải trí tuệ.
Khá thân thiện với những người dân thường trình độ văn hóa không cao.
"Tài! Tài! Tài! Tài!"
"Ôi trời! Sao lại là xỉu nữa?"
"Lần này là xỉu lần thứ ba rồi, phải tài một lần chứ!" Một người đánh bạc càu nhàu móc ra một tấm phiếu đặt xuống.
"Lại nào lại nào!"
"Đúng vậy, ngươi vẫn còn đang thắng mà?"
"Ván sau nhất định sẽ xoay người!" Con bạc đó đếm số "phiếu" trong lòng, cắn răng, ném một phiếu, "Vẫn đặt tài! Không tin được, có thể liên tục bốn ván xỉu! Khoan! Lần này ta lắc, vận may của ngươi hôi như chân ngươi vậy!"
Một con bạc cười trêu chọc: "Sao? Ngươi đã ngửi qua?"
"Phì! Ta chỉ nói thế thôi!"
Sự xuất hiện của Thẩm Đường và Khang Thời không khiến ai chú ý.
Hàng ngày có rất nhiều người đánh bạc đến rồi đi, những người ăn mặc chỉnh tề như Thẩm Đường, Khang Thời cũng không phải là hiếm.
"Ấu Lê, cậu muốn chơi gì?"
Vào trong nhà, anh ta cũng không gọi Thẩm Đường là "chủ công" nữa.
Nếu thân phận bị lộ, e rằng chưa đến ngày mai, khắp phố lớn ngõ nhỏ sẽ lan truyền lời đồn Thẩm quân "mải mê" ở sòng bạc, chưa nói đến việc biểu đệ nghe được sẽ nổi trận lôi đình, gào thét không ngừng, còn sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu đến dân chúng.
Chuyện này, làm lén lút là được rồi.
Thẩm Đường muốn chơi xúc xắc.
Nhưng mỗi bàn đều đông nghịt người.
Cô cân nhắc vóc dáng của mình, cộng thêm mùi hương trên người mọi người, nên chọn trò chơi "ít người" hơn.
"Họ đang chơi gì vậy?"
Khang Thời liếc nhìn: "Búng cờ."
"Búng cờ" là trò hai người mỗi người cầm một số quân cờ đen trắng, đặt ở một góc bàn cờ, sau đó dùng ngón tay búng vào quân cờ của đối phương, cho đến khi quân cờ của một bên bị bắn trúng hết thì coi như thua. Những người xem xung quanh có thể đặt cược vào việc ai thắng ai thua.
Bên thắng có thể chia tiền của bên thua.
Sòng bạc nhỏ không thể có dụng cụ đánh bạc tốt.
Quân cờ cũng khá thô sơ.
Khang Thời nhìn một lúc đã biết bên nào sẽ thua, nhưng anh ta không thể đặt cược, cũng không thể can thiệp, một khi can thiệp, đặt cược —— haiz, kết quả không cần nói cũng biết. Đạo văn sĩ của anh ta đã từng khiến người chơi nắm chắc phần thắng bị lật ngược tình thế.
Cảm giác đó thật khó diễn tả bằng lời.
Thẩm Đường nhìn một lúc đã hiểu luật chơi.
"Chẳng phải giống như Công Tây Cừu bắn bi sao?" Khác biệt là Công Tây Cừu bắn những viên ngọc trai to bằng quả nhãn, còn những người đánh bạc này bắn những viên đá mài có màu đen trắng, không thú vị bằng xúc xắc.
Còn gà chọi, ném hồ lô...
Không có gì hay ho.
Cái sau đối với người luyện võ thì dễ như ăn kẹo, cái trước chỉ khiến Thẩm Đường nghĩ đến một trăm cách chế biến thịt gà.
Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy chơi xúc xắc là hay nhất.
"Hai vị có muốn chơi gì không?" Thẩm Đường và Khang Thời đứng giữa đám người đánh bạc thô lỗ trông rất nổi bật, tạp dịch sòng bạc lộ ra hàm răng vàng khè mòn vẹt, cười hì hì tiến lên, "Ở chỗ bọn ta cái gì cũng có, có muốn chơi vài ván không?"
Dù là sòng bạc lớn hay nhỏ, đều nhắm vào tiền của người đánh bạc, người đánh bạc chính là cha mẹ cơm áo của bọn họ, điểm khác biệt chỉ là chơi lớn hay chơi nhỏ. Đương nhiên, nếu người chơi không kiềm chế được, cuối cùng kết cục đều giống nhau.
Tán gia bại sản, bán con bán cái, thậm chí làm tú bà, ép vợ làm kỹ nữ để trả nợ...
Thẩm Đường hỏi Khang Thời: "Huynh thấy thế nào?"
Khang Thời: "Cờ bạc nhỏ mua vui, cờ bạc lớn hại thân. Chơi vài ván rồi đi thôi, về trễ quá bọn người biểu đệ sẽ lo lắng."
Thẩm Đường gật đầu, xắn tay áo lên.
Dưới sự dẫn dắt của tạp dịch, hai người đến một bàn ít người hơn, cũng chơi xúc xắc. Một cái bát úp và ba viên xúc xắc, nhà cái lắc xong mở ra, tính điểm lớn nhỏ. Người chơi chỉ cần đặt cược lớn nhỏ trên bàn, hoàn toàn dựa vào vận may.
Xác suất lớn nhỏ mỗi bên đều là năm mươi phần trăm, phát tài hay không tùy thuộc vào số phận.
Tất nhiên, nói thì nói vậy.
Còn bên trong có gì mờ ám hay không, con bạc cũng không biết, hay nói cách khác, năng lực của họ chưa đủ để phát hiện ra mánh khóe.
Thẩm Đường khoanh tay, hơi nghiêng người, nhìn vào bát úp đã được mở, ba con xúc xắc được mài bóng loáng nằm yên bên trong. Kết quả đã có, con bạc ở bàn này tất nhiên là có người vui mừng có người buồn bã, đủ mọi sắc thái.
Cô quay đầu mời Khang Thời ngồi xuống chơi cùng.
Hê hê ——
Tên này hễ cược tất thua.
Mình chỉ cần làm ngược lại là có thể hễ cược tất thắng!
Hai người liên thủ nhất định sẽ quét sạch sòng bạc không đối thủ!
Dường như Thẩm Đường đã thấy những đồng tiền trong túi người khác bay vào túi mình, nhiệt tình vẫy tay gọi Khang Thời.
Khang Thời bất đắc dĩ mỉm cười, móc ra hai đồng xu.
Thẩm Đường nói: "Huynh cũng keo kiệt quá đấy."
Hai đồng xu thì làm được gì?
Tạp dịch cũng hơi thất vọng.
Tiền công của hắn dựa vào thu nhập của mỗi bàn.
Thanh niên mặc áo nho sam này nhìn có vẻ thanh quý, ra tay không nói hai lượng bạc, ít nhất cũng phải là vài mảnh bạc vụn chứ, vậy mà mò mẫm mãi chỉ lấy ra được hai đồng tiền, thật sự khiến hắn thất vọng. Thế là, hắn chuyển ánh mắt sang Thẩm Đường.
Nghe lời Thẩm Đường nói, đây chắc là một người hào phóng.
Kết quả thì sao?
Thẩm Đường cũng chỉ móc ra hai đồng tiền.
Cả hai đều đặt cược ngược lại.
Tạp dịch: "..."
Hai người này ăn mặc thì sang trọng, nhưng hóa ra lại là kẻ nghèo rớt mồng tơi! Tiền thưởng hôm nay coi như mất toi rồi.
Cách chơi tài xỉu này rất đơn giản.
Từ bốn đến mười điểm là xỉu.
Từ mười một đến mười bảy điểm là tài.
Nếu lắc ra ba điểm hoặc mười tám điểm thì nhà cái ăn hết.
Trong mắt nhiều người, tài xỉu là xác suất năm mươi năm mươi, cứ đặt tài hoặc cứ đặt xỉu, dù vài lần trước thua, nhưng chỉ cần đặt cược số tiền nhỏ, sẽ không thua lỗ nặng, vài lần không trúng thì tăng tiền cược, lật ngược tình thế trong một lần.
Dù không thắng lớn cũng sẽ không thua đậm.
Giống như tay cược vừa rồi cứ khăng khăng đặt "tài", mấy ván trước thua năm sáu phiếu, vừa rồi một ván ra tài, hắn lại vừa đặt ba phiếu, lập tức gỡ lại được một nửa, ván tiếp theo hắn đặt bốn phiếu.
Trong tiếng hò reo của các tay cược, hộp xúc xắc được mở ra.
Ba điểm, nhà cái ăn hết.
Thẩm Đường: "??"
Khang Thời: "??"
Trợn mắt nhìn nhà cái gom hết đồng tiền của mình, Thẩm Đường mơ hồ cảm thấy không ổn, nhưng cũng không nói gì.
Dù sao cũng coi như "hễ cược tất thua", Khang Thời thua thì đúng rồi, cơ mà đồng tiền cô đặt cược cũng bị nuốt mất.
Khang Thời cố nhịn không vắt tay đỡ trán.
"Còn chơi nữa không?"
Thẩm Đường hỏi ngược lại: "Tội gì mà không chơi?"
Cô dẫn Khang Thời đến sòng bạc là để "phát tài làm giàu", chứ không phải để nộp doanh thu cho ông chủ sòng bạc.
"Lần này để ta đặt trước rồi huynh hãy đặt."
Một vòng cược mới lại bắt đầu.
Thẩm Đường nhanh tay đặt cược "xỉu".
Đặt xong, cô nháy mắt ra hiệu Khang Thời đặt "tài".
Khang Thời: "..."
Anh ta cũng mơ hồ có một dự cảm chẳng lành.
Nhưng vẫn làm theo lời cô, chỉ là lần này ra tay còn keo kiệt hơn.
Anh ta chỉ móc ra một đồng tiền nhỏ.
Nét mặt Thẩm Đường đầy mong đợi nắm chặt tay.
Các con bạc khác gào thét lựa chọn tài xỉu của mình, cô cũng lẩm bẩm, kết quả đợi nhà cái mở nắp bát ra, ba con "sáu" đều tăm tắp khiến người ta suýt ngớ người. Thẩm Đường kinh ngạc há hốc mồm, cả buổi không nói nên lời.
"Vừa rồi ba con một, giờ lại ba con sáu???"
Có hợp lý không mấy má???
Hợp lý thế quái nào cho nổi!!!
Theo lẽ thường của sòng bạc, chẳng phải chờ đến khi con mồi hăng máu, không màng tất cả đặt cược hết tiền, rồi mới giáng một đòn chí mạng sao? Thẩm Đường nhìn quanh quất, chẳng thấy "con mồi" nào thích hợp, ngoại trừ hai người bọn họ, mặt mày lúc xanh lúc trắng.
Các con bạc khác cũng hùa theo đôi co với nhà cái.
"Chuyện gì thế này?"
"Đùa à? Sao có thể trùng hợp thế được?"
Không ngờ nhà cái cũng mù mờ.
Hắn không phải không thể lắc ra ba điểm hoặc mười tám điểm, nhưng tỷ lệ thành công không cao, thường phải thử vài lần mới may mắn trúng một lần. Vừa rồi hai lần hắn đều không dùng đến kỹ thuật đã khổ luyện, chỉ lắc đại vậy thôi, sao lại ăn hết được?
Hắn chỉ biết cười trừ: "Ngoài ý muốn! Thật là ngoài ý muốn!"
Thẩm Đường nói: "Tiếp một ván nữa!"
Những con bạc khác cũng hùa theo: "Tiếp một ván nữa!"
"Đúng vậy, đừng chần chừ nữa, mở tiếp đi!" Trước đây cũng không phải chưa từng có người hai lần liên tiếp ăn sạch. Thêm vào đó, đám con bạc lão làng này đều từng trải, trong đám đông còn có người của sòng bạc cài vào để khuấy động không khí, mọi người xì xào bàn tán một lúc rồi lại cho qua chuyện.
Thẩm Đường lại xắn tay áo lên.
Động tác mạnh mẽ đặt xuống ba đồng tiền.
Khang Thời lắc đầu bất lực.
Anh đã mường tượng được kết quả.
Nhưng vẫn theo ván này.
Tưởng rằng ván này cũng sẽ là ba điểm hoặc mười tám điểm kịch tính, nào ngờ lại là "tài", còn chủ công ván này đặt "xỉu", Khang Thời thắng. Anh ta nhận tiền thắng cược từ tay nhà cái, quay đầu nhìn vẻ mặt chủ công gần như méo xệch.
Nhỏ giọng khuyên: "Hay là đi thôi?"
Thẩm Đường cúi đầu đếm số đồng xu còn lại.
Cô tức giận nói: "Ván này huynh đừng nhúng tay, để ta!"
Khang Thời hơi chột dạ gật đầu.
"Được, nghe theo cậu."
Ván này Thẩm Đường vẫn cược "xỉu".
Kết quả nhà cái lại lắc ra mười tám điểm.
Sắc mặt Thẩm Đường tái xanh, không tin vào vận xui, mỗi ván đều đặt một đồng tiền vào"xỉu", kết quả nhà cái không "ba điểm" thì cũng là "tài". Nghe tiếng xì xào bàn tán của những con bạc khác, lòng cô đầy ấm ức gần như tràn ra.
Túi tiền trống rỗng.
Khang Thời khẽ ho, nói nhỏ bên tai cô: "Nên đi thôi, nếu trở về muộn, những người khác hỏi tới thì không dễ đối phó."
Đặc biệt là Kỳ Thiện và Chử Diệu, hai người này hễ đụng đến vấn đề liên quan đến chủ công là lại thích hỏi tới cùng, càng khó qua mặt. Khang Thời không muốn bị Kỳ Thiện để ý rồi ngáng chân.
Thẩm Đường nắm chặt túi tiền của mình thành một cục.
Hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc.
Cô nói: "Đi thôi, đi thôi, hôm nay thật sự xui xẻo."
Trong lòng thì lẩm bẩm.
Vận may của mình thật sự tệ đến vậy sao?
Ngay cả tuyệt kỹ "Hễ cược tất thua" của Khang Thời cũng không thể giúp cô thắng nổi một ván? Không những không thể làm giàu mà còn thua sạch cả số tiền đồng vừa mượn được từ Ly Lực.
Thẩm Đường bực bội vén rèm vải của sạp bạc, đầu không thèm ngoảnh lại mà đi thẳng.
Khang Thời nhìn theo bóng lưng cô rồi bước nhanh theo sau.
Khi rời khỏi nhà dân đặt sạp đánh bạc, Thẩm Đường thoạt đầu nhíu mày, sau đó giãn ra, thay thế bằng vẻ quyết đoán. Cô bình tĩnh nói với Khang Thời.
"Quý Thọ, huynh dẫn người đi xốc cái sạp bạc này cho ta!"
Khang Thời: "???"
Thẩm Đường lại càng che càng lộ vá víu.
"Không phải ta nhỏ nhen trả thù đâu, có điều Quý Thọ và Nguyên Lương nói rất đúng, cờ bạc không phải việc tốt. Trong số những con bạc này, không ít người là dân thường làm việc ở góc Tây Nam ban ngày. Hàng ngày dựa vào công việc chân tay nặng nhọc mới kiếm được miếng ăn qua ngày, có chút tiền dư dả, không làm việc gì tốt đẹp lại đem đi nướng vào đây! Những thói xấu này, tuyệt đối không thể dung dưỡng! Nhất định phải nghiêm khắc trấn áp, triệt tiêu tận gốc! Quý Thọ, huynh nói xem có phải đạo lý này không?"
Trong lòng cô lại lật qua lật lại suy xét những lời mình vừa nói.
Ừm ——
Mình nói rất có lý.
Cô làm vậy đều là vì muốn cứu vớt những con bạc bị cờ bạc mê hoặc! Mất bò mới lo làm chuồng, chưa muộn màng!
Chứ không phải vì bị vận đen của mình đánh cho tơi tả.
"Vâng, chủ công nói chí lý."
Khang Thời lại gật đầu lia lịa.
"Rất chí lý!"
Trên đường phố không ngột ngạt như sạp đánh bạc, không khí lành lạnh tràn vào chóp mũi làm đầu óc Thẩm Đường hạ nhiệt không ít. Cô cau mày nhìn túi tiền trống rỗng.
Lo lắng làm sao trả tiền cho Ly Lực.
Không phải là không có tiền, chỉ cần cô mở lời, vẫn có thể xin được chút tiền tiêu vặt từ trị sở, nhưng trong lòng Thẩm Đường không thoải mái, không phải tiền do chính tay mình kiếm được, cô luôn cảm thấy đó không phải là của mình. Thành Phù Cô đang trong quá trình tái thiết, chỗ nào cũng cần tiền, dù chỉ là mười mấy đồng, cô cũng tiếc rẻ không nỡ dùng.
Còn việc viết giấy nợ trả lại tiền cho Ly Lực?
Điều này lại càng không được.
Dân chúng cho rằng giấy nợ có giá trị.
Nhưng thứ này rốt cuộc có bao nhiêu giá trị, cô rõ hơn ai hết.
"Ôi, Quý Thọ à."
"Sao vậy, chủ công?"
"Ta muốn tìm một việc làm thêm."
Ví dụ như, nhặt lại nghiệp cũ?
______________
Kỳ Thiện 【(ಥ_ಥ)】: Cậu đừng có mà nhặt lại đó!!!
Đào: Giả mà theo trend Việt là Kỳ Thiện kiểu: Ê, anh nhắc em!!!