Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 315

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

Sân thi đấu ngoài trời thật rộng lớn.

 

Phạm vi được khoanh vùng bằng cọc gỗ và dây gai.

 

Thường dân chỉ có thể đứng ngoài dây gai xem thi đấu.

 

Cứ cách năm bước (khoảng sáu mét) trong sân lại có một đống lửa.

 

Dưới ánh lửa bập bùng, dân chúng có thể nhìn rõ hành động của người tham gia trong sân. Thẩm Đường cũng tò mò chen lên hàng đầu —— đứng hàng sau phải kiễng chân, xem không rõ —— trong sân lúc này đang có hai đấu thủ đang vật lộn trên một tấm ván gỗ dày.

 

Cả hai đều là những người đàn ông lực lưỡng vạm vỡ.

 

Cánh tay của bọn họ to bằng bắp đùi của người dân bình thường, khi dùng sức, cơ bắp cuồn cuộn, khiến người ta nhìn mà thèm thuồng.

 

Chỉ có điều ——

 

"Vẫn kém xa Công Tây Cừu." Thân hình của Công Tây Cừu, hì hì, ai nhìn mà chẳng tấm tắc khen ngợi, Thẩm Đường hận không thể vặn đầu anh ta xuống rồi thay bằng đầu mình.

 

Nhưng mà, cô thất vọng bóp bóp bắp tay, thở dài.

 

Đừng nói là Công Tây Cừu, ngay cả những đấu thủ dưới sân này cô cũng không bì kịp, cả đời này xem ra vô duyên với thân hình đẹp đẽ như vậy rồi.

 

Đang mải mê suy nghĩ, một người đã bị người kia quật ngã.

 

Dân thường xung quanh reo hò vui mừng.

 

Người chiến thắng cười vẫy tay chào.

 

Đồng thời, hắn ta rất lịch sự đỡ người bị thua dậy.

 

"Có ai muốn lên thách đấu không?"

 

Hắn ta đứng trên bục gỗ tạm thời.

 

Tự tin lớn tiếng khiêu chiến những người tham gia khác.

 

Liên tục hỏi ba lần cũng không ai lên thách đấu.

 

Thẩm Đường nhìn là biết ngay đây là "ứng cử viên vô địch".

 

Cô tò mò hỏi người dân bên cạnh: "Người này là ai?"

 

Nụ cười vẫn chưa tắt trên mặt người thường dân.

 

Vừa rồi hai người vật lộn, hắn ta hò hét cũng không nhỏ tiếng.

 

"Không biết, chỉ biết là số mười tám."

 

Mỗi đấu thủ đều có số thứ tự riêng của mình.

 

Việc này cũng là để thuận tiện cho dân chúng ủng hộ đấu thủ mình thích —— so với tên gọi, số thứ tự dễ nhớ hơn —— sau khi xác định tham gia thi đấu, đấu thủ sẽ nhận được thẻ đeo, một miếng gỗ nhỏ bằng bàn tay.

 

Thẩm Đường lặng lẽ ghi nhớ số mười tám này. Lát nữa sẽ cho người đi hỏi, xem có phải người của mình không.

 

Một lúc sau, số mười tám vẫn không đợi được người khiêu chiến, có chút chán nản, đang định xuống thì nghe thấy phía dưới truyền đến một giọng nam trầm ổn mà Thẩm Đường rất quen thuộc. Số mười tám cũng là người luyện võ, vừa nghe hơi thở của người tới, sắc mặt trở nên nặng nề.

 

Người đến nói: "Hai mươi ba, xin được chỉ giáo."

 

Thẩm Đường nhìn thấy người đến lập tức vui mừng.

 

Úi, đây chẳng phải là Ly Lực đã lâu không gặp ư?

 

Dân thường không có ấn tượng gì về số hai mươi ba, số ít người ủng hộ hắn cũng chỉ vì Ly Lực cao lớn, thoạt nhìn còn to hơn số mười tám một vòng. Về hình thể thì có ưu thế khá lớn, nhưng đấu vật cũng phải xem kỹ thuật, mấy ngày nay số mười tám đã vật ngã hết các thí sinh khác, kỹ thuật lão luyện, nhìn thế nào Ly Lực cũng là người mới.

 

Số mười tám rõ ràng nhận ra Ly Lực. Hắn ta nói: "Nói trước quy tắc nhé, không được dùng võ khí."

 

Ly Lực gật đầu, xắn tay áo lên. Đáp ngắn gọn: "Ta biết."

 

Số mười tám hít một hơi sâu, điều chỉnh nhịp thở. Hắn thực chất là tinh nhuệ thuộc bộ khúc tư thuộc của Triệu Phụng tướng quân, ít nhiều cũng là Nhị đẳng thượng tạo, tuy so với những thiên tài võ học không đáng nhắc tới, nhưng cũng đủ để hắn làm một thập trưởng nho nhỏ trong bộ khúc, quản lý mấy người.

 

Triệu Phụng tướng quân rất thưởng thức Ly Lực.

 

Năm thì mười họa lại chỉ điểm một hai.

 

Thân là thập trưởng, số mười tám tự nhiên cũng từng gặp mặt Ly Lực, nói vài câu. Hắn ít nhiều cũng biết rõ thần lực trời sinh của Ly Lực, đánh với Tam đẳng trâm triêu cũng có qua có lại, bản thân hắn là Nhị đẳng thượng tạo gặp phải cũng chỉ có nước bị đánh.

 

May mắn thay, đây là đấu vật chứ không phải đấu võ không hạn chế.

 

Về kỹ xảo, bản thân mình chưa chắc đã thua.

 

Hai người chào nhau, triển khai tư thế.

 

Hắn đặt chân trái lên trước, chân phải lùi sau, trọng tâm ổn định.

 

Người dân vây xem còn tưởng hắn sẽ trầm ổn, trước tiên quan sát động tác của đối phương, lựa chọn đánh sau mà thắng trước, ai ngờ khi tiếng chiêng vang lên, số mười tám được đánh giá cao lại chủ động tấn công trước. Người dân xung quanh chỉ thấy một cái bóng thoáng qua, chân trái của số mười tám lướt nhanh về phía trước.

 

Tốc độ nhanh đến mức gần như để lại một vệt mờ.

 

Anh ta áp sát Ly Lực.

 

Cố gắng dùng chân trái móc lấy gót chân trái của số hai mươi ba.

 

Nếu tập kích thành công, liền có thể thuận thế tay trái đỡ lấy sau gáy hắn, đẩy sang phải, đồng thời tay phải vòng vào trong ôm lấy mắt cá chân trái của hắn, khiến nửa người trên mất trọng tâm, lại đẩy một cái, hắn liền chiếm ưu thế. Nhưng mà, Ly Lực rõ ràng biết ý định của hắn, né tránh rất nhanh.

 

Trong lúc né tránh, hắn cũng không quên phát động tấn công mạnh mẽ.

 

Những dân chúng đứng xem đều thót tim lên đến tận cổ họng.

 

"Số mười tám!"

 

"Số mười tám! Số mười tám!"

 

"Đẩy ngã hai mươi ba! Lên đi! Đúng rồi!"

 

"Oái, lại bị né rồi! Tiếc quá!"

 

Vị huynh đài bên cạnh Thẩm Đường gào cổ họng hô to cổ vũ, vung tay vẫy khăn, tạo thành thương tổn cực lớn cho tai Thẩm Đường, màng nhĩ ù đi, ong ong kêu vang. Cô đành phải đưa tay che tai bên hướng vị huynh đài kia, đầu nghiêng sang hướng ngược lại, tránh bị khăn của đối phương đánh vào mặt, nhưng cô quên mất bên kia của mình cũng có người, cái giọng oang oang chẳng kém cạnh gì.

 

"Á á á —— sắp ngã rồi sắp ngã rồi! Phản công đi!"

 

"Hai mươi ba!!!"

 

Thẩm Đường không cảm xúc giơ hai tay bịt tai.

 

Không chỉ hai bên, phía sau cũng có tiếng xô đẩy kích động.

 

Trên đài, Ly Lực đã rút chân phải về thành bước dáng chữ đinh.

 

Trọng tâm cực kỳ vững vàng.

 

Dù số mười tám tấn công thế nào cũng không lay chuyển được.

 

Đồng thời sẽ nắm bắt mọi cơ hội chuyển thủ thành công.

 

Không lâu sau, hai người đã qua lại hơn ba bốn mươi chiêu, động tĩnh bên này cũng khiến những đấu thủ khác chú ý, nhao nhao nhìn sang xem náo nhiệt. Cơ hội luôn thoáng qua trong chớp mắt, thắng bại chỉ trong một ý niệm. Trong phút chốc số mười tám lộ vẻ hối hận, Ly Lực đã vươn tay nhanh như chớp, chân phải trượt lên phía trước, cánh tay trái xuyên qua nách số mười tám.

 

Thẩm Đường nói: "Ồ, Ly Lực sắp thắng rồi."

 

Quả nhiên, ngay sau đó số mười tám bị quật ngã xuống đất, hai vai chạm đất, bị Ly Lực giữ chặt không thể phản công.

 

"Ta thua rồi."

 

Số mười tám dứt khoát đầu hàng.

 

Ly Lực buông tay, thở hổn hển.

 

Trán hắn cũng lấm tấm mồ hôi mỏng.

 

Hắn vươn tay kéo mười tám từ dưới đất dậy.

 

Hỏi: "Lại một trận nữa?"

 

Số mười tám cười khổ: "Vốn còn tưởng mình có thể vững vàng đoạt giải nhất, không ngờ lại gặp phải chướng ngại vật là cậu."

 

Đồng thời ra hiệu gõ chiêng tiếp tục một trận nữa.

 

Lần này không còn mùi thuốc súng nồng nặc như lần trước.

 

Nói là đối đầu, chẳng bằng nói là mười tám chỉ điểm hai mươi ba —— dù sao Ly Lực cũng xuất thân từ dân dã, chỉ có sức mạnh thô bạo và kỹ thuật tự mày mò, khá thô sơ. Nếu không phải thiên phú hắn quá tốt, vừa đánh vừa học vừa dung hợp, số mười tám chưa chắc đã thua. Số mười tám cũng không phải người nhỏ mọn, vui vẻ giúp Ly Lực mài giũa kỹ xảo.

 

Dù không còn không khí căng thẳng, nhưng tính thưởng thức vẫn cao.

 

Khác biệt là, người ủng hộ Ly Lực nhiều hơn.

 

Thẩm Đường xem ba trận.

 

Số mười tám thua nhanh hơn mỗi lần.

 

Lần cuối cùng, số mười tám dứt khoát vẫy tay từ chối.

 

"Không đánh nữa, không đánh nữa, thua chán rồi."

 

Hắn biết người được Triệu Phụng tướng quân coi trọng không đơn giản, nhưng không ngờ kẻ này không dùng võ khí cũng mạnh mẽ như vậy.

 

Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Ly Lực lộ ra nụ cười.

 

"Xuống dưới mời cậu uống rượu?"

 

"Thật không?"

 

Nhắc đến rượu, mắt số mười tám sáng rực.

 

Rượu ngon ở cửa hàng bách hóa Phù Cô đều là hàng cung cấp có hạn.

 

Là loại rượu ngon thượng thượng phẩm.

 

Đi muộn là hết.

 

Số mười tám chỉ giành được hai lần, còn chia cho huynh đệ phía dưới uống, bản thân chỉ nhấp vài ngụm, hoàn toàn không đủ thỏa mãn.

 

Ly Lực thân là người có máu mặt dưới trướng Thẩm quân, chắc chắn có không ít rượu, lần này mình đúng là được thơm lây rồi.

 

"Không phải rượu của cửa hàng bách hóa Phù Cô."

 

Ly Lực đặc biệt giải thích một câu.

 

Mấy loại rượu đó, hắn cũng không tranh được.

 

"Vậy cũng không sao, đi đi đi —— đi uống rượu!"

 

Hắn vươn cánh tay dài, nôn nóng đẩy Ly Lực, sợ mình đi muộn, rượu miễn phí sẽ mọc cánh bay mất.

 

Ly Lực đang cười, nhưng rồi ——

 

Hắn không cười nổi nữa.

 

"Ôi trời, huynh đệ phía sau đừng đẩy ta nữa!"

 

Giữa đám đông, có một bóng dáng nhỏ bé bị người phía sau đẩy tới trước, buộc phải vượt qua dây thừng, loạng choạng vài bước mới đứng vững. Vị đại ca ngồi ở góc gõ chiêng, thấy người này đi ra, trêu chọc cười nói: "Có phải muốn thách đấu không?"

 

Thẩm Đường: "..."

 

Ngươi nhìn ta trông như đến thách đấu lắm?

 

Thẩm Đường giải thích: "Ta bị đẩy ra."

 

Với cái thân hình này mà đấu vật với Ly Lực?

 

Đùi cô còn chưa bằng bắp tay người ta.

 

Người gõ chiêng ở ngay bên cạnh, dĩ nhiên nhìn thấy, bèn mỉm cười nhắc nhở cô: "Mau quay lại đi, dân thường không được vượt qua dây."

 

"Vượt qua dây thừng phải phạt ba đồng."

 

Đây cũng là để phòng ngừa một số dân thường kích động chạy ra, nếu bị đấu thủ hiểu lầm làm tổn thương thì không hay.

 

Ly Lực có thị lực ban đêm tốt, dù không mượn ánh sáng của đống lửa cũng có thể nhìn rõ thân phận của người tới, vẻ mặt ngạc nhiên.

 

Đang định thốt lên hai chữ "chủ công".

 

Thẩm Đường giơ tay ngăn lại.

 

Đồng thời chỉnh lại mặt nạ của mình.

 

Cô không muốn để lộ thân phận, làm ảnh hưởng đến hứng thú xem náo nhiệt của người khác, bản thân cũng không thoải mái: "Cậu có mang theo tiền không?"

 

Đương nhiên Ly Lực có mang theo.

 

Nhưng mà, trong túi tiền chỉ có khoảng hai mươi đồng.

 

Thẩm Đường mượn hắn ba đồng để nộp "tiền phạt".

 

Sau khi chen ra khỏi đám đông, đợi xung quanh không còn nhiều người, Ly Lực mới thấp giọng hỏi: "Sao chủ công lại một mình ra ngoài?"

 

"Sao không được?"

 

Ly Lực nói: "An nguy của chủ công là quan trọng nhất."

 

Ra ngoài cũng phải mang theo hai hộ vệ.

 

Thẩm Đường càu nhàu: "Ta đâu phải trẻ con ba tuổi, ra khỏi cửa còn cần người lớn đi theo. Huống chi nơi này là thành Phù Cô, địa bàn của ta, cho dù là ở nơi khác, kẻ xấu gặp ta có khác gì gặp Diêm Vương? Nên lo lắng cho kẻ xấu mới đúng..."

 

Ly Lực: "..."

 

Nghĩ đến bản lĩnh của chủ công...

 

Lời này quả thực là sự thật.

 

Thẩm Đường cũng không muốn phá hỏng hứng thú uống rượu của Ly Lực và bạn bè, giơ tay đuổi hắn, nói: "Ta không sao, đi dạo quanh xem chỗ nào còn thiếu sót đây, các cậu cứ chơi vui."

 

Có những thứ chỉ dân thường mới thấy được.

 

Thẩm Đường đội danh Thẩm quân không nhìn thấy.

 

Ly Lực hiểu ý gật đầu.

 

"Cho ta mượn vài đồng với, sau này trả cậu."

 

Cô nói mà mặt không đỏ tim không đập.

 

Thẩm Đường đúng nghĩa là nghèo rớt mồng tơi.

 

Hai bàn tay trắng chính là từ chính xác để miêu tả cô.

 

Vì là đột nhiên chạy ra ngoài, cũng không có ai chuẩn bị tiền tiêu vặt cho cô, tiền mua chiếc mặt nạ hồ ly chín đuôi nền trắng viền đỏ này là cô lục lọi khắp người, mới mò ra được trong túi áo bên trong, lại còn dựa vào tài ăn nói, nói một tràng lời hay ý đẹp với chủ quán mới được giảm giá mua được. Dù sao chủ quán cũng không biết thân phận thật của cô, cô chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào.

 

Ly Lực lần đầu tiên bị chủ công mượn tiền: "..."

 

Hai kẻ nghèo kiết xác, chia nhau số đồng tiền còn lại.

 

Số mười tám từ đầu đến cuối vẫn im lặng.

 

Hắn chỉ có một câu hỏi ——

 

Lát nữa uống rượu, ai sẽ trả tiền?

 

Hắn không muốn bị giữ lại vì uống rượu quỵt đâu.

 

Ly Lực nhìn chỗ tài sản còn sót lại, lại thấy ánh mắt đầy ẩn ý của số mười tám, không khỏi xấu hổ đỏ mặt. May mà da hắn ngăm đen, nếu không thì thật là mất mặt.

 

Số mười tám hỏi: "Vẫn đi uống rượu à?"

 

Ly Lực đáp: "Ta còn vài tờ phiếu."

 

Theo tiếng tăm của cửa hàng bách hóa Phù Cô ngày một vang xa, một số cửa hàng trong thành Phù Cô cũng công nhận giá trị của "phiếu", dân thường có thể dùng chúng để đổi hàng hóa trong cửa hàng, chẳng qua không được ưu đãi như cửa hàng bách hóa Phù Cô, dân thường cần phải bỏ thêm chút tiền lẻ. Ly Lực ước tính, mình miễn cưỡng có thể mời được một bữa.

 

Hắn nói: "Đi uống!"

 

Nghe vậy, trong lòng số mười tám đánh trống.

 

Cùng chung tâm trạng với hắn là Khang Thời hiếm khi rảnh rỗi, ra đường dạo phố. Anh ta đang đứng trước một quầy hàng, chăm chú nhìn những món đồ nhỏ xinh, bỗng nhiên có người vỗ vai, anh ta quay đầu lại...

 

Có ai đâu? ? ?

 

"Quý Thọ!"

 

Khang Thời cúi đầu một chút, ồ, là chủ công.

 

"Sao chủ công lại đi một mình?"

 

Thẩm Đường từ xa đã thấy Khang Thời.

 

Vừa nhìn thấy anh ta, Thẩm Đường đang bị cái nghèo đeo bám bỗng sáng mắt, trong lòng lập tức nảy ra một kế, có đường kiếm tiền rồi.

 

"Xong việc ra ngoài hít thở không khí. Huynh giống Ly Lực ghê, gặp ta là hỏi cùng một câu hỏi. Ta đi một mình thì có thể xảy ra chuyện gì?"

 

Khang Thời đáp: "Không, là lo lắng người khác xảy ra chuyện."

 

Người trong nhà thì tự hiểu chuyện nhà mình.

 

Khang Thời không cho rằng trong thành Phù Cô có võ giả võ đảm nào sánh ngang với Công Tây Cừu và Địch Nhạc, nếu không, đắc tội với chủ công chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, lễ nhẹ tình sâu.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Cô chọn cách bỏ qua chủ đề khó chịu này.

 

Ánh mắt nhìn vào túi tiền của Khang Thời.

 

"Quý Thọ có tiền dư không?"

 

Khang Thời bóp bóp cái túi tiền xẹp lép của mình.

 

Ra hiệu cho chủ công tự xem.

 

Nghe âm thanh, chỉ có đồng xu, ước chừng nhiều hơn Thẩm Đường một chút. Có tiền là việc viển vông rồi, nghèo là văn hóa cốt lõi của bọn họ, chủ công đã nghèo, thuộc hạ làm sao có tiền được?

 

Thẩm Đường bĩu môi: "Vậy huynh ngắm làm gì?"

 

Khang Thời đáp: "Ngắm thì có tốn tiền đâu."

 

Nếu thật sự thích, về nhà lấy tiền rồi mua cũng được.

 

Thẩm Đường cố ý hắng giọng, ho khan hai tiếng nặng nề, không biết nên mở miệng thế nào. Khang Thời thấy cô muốn nói lại thôi, dường như có điều muốn nói với mình nhưng lại ngại ngùng. Bèn chủ động nói: "Chủ công có gì dặn dò?"

 

"Hê hê ——" Thẩm Đường cười cười, đưa tay vỗ vai anh ta, nụ cười có chút mờ ám, "Vì cả hai chúng ta đều đang túng thiếu, Quý Thọ có muốn đi kiếm chút tiền tiêu không? Ta vừa thấy một sòng bạc kín đáo..."

 

Khang Thời thở dài: "Nếu chủ công thiếu tiền, Thời chạy về nhà lấy một ít là được, hà tất phải dính vào mấy thứ đó? Cờ bạc không phải chuyện tốt, nếu để biểu đệ biết được, cậu ấy lại làm ầm ĩ với Thời."

 

Thẩm Đường lý lẽ hùng hồn, mặt dày chẳng kém gì tường thành, dao chém không đứt, giáo đâm không thủng: "Huynh không nói, ta không nói, Nguyên Lương làm sao biết được? Hơn nữa, tiền trong tay con bạc, sớm muộn gì cũng bị nhà cái cướp mất. Thà để ta và huynh hưởng, cũng coi như gián tiếp tạo phúc cho dân chúng thành Phù Cô, huynh thấy có đúng không?"

 

Khang Thời: "..."

 

Liếc mắt một cái đã nhìn thấu ý đồ của chủ công.

 

Chủ công chắc chắn muốn lợi dụng đạo văn sĩ của mình để kiếm tiền, chẳng qua —— Chủ công có nghĩ tới, một khi hai người bọn họ lên chiếu bạc, kẻ thua trắng sẽ là chính chủ công không?

 

Khang Thời điềm nhiên nói: "Chủ công đã có lệnh, Thời không dám trái."

 

_______________

 

Nấm: Bình luận có thấy một số ý kiến về từ "thứ dân".

 

Từ này không có ý nghĩa xấu, chỉ những người dân thường không có công danh.

 

Các từ tương tự, như "lê dân" (ban đầu chỉ nô lệ, sau chỉ dân thường), "kiềm thủ" (thời chiến quốc, nước Tần sùng màu đen, thường dân hay dùng khăn đen quấn đầu).

 

Từ "bách tính/bá tánh" thời chiến quốc chỉ quý tộc, như trong câu "bình chương bách tính", trong văn không có bối cảnh thời đại cụ thể.

 

Từ "bách tính" và "thứ dân" được dùng lẫn lộn.

 

Đào: Nên tui thường hay sử dụng từ dân thường/ dân chúng để phiếm chỉ thay cho thứ dân, sợ mọi người nghĩ theo hướng tiêu cực, qua chương này tui dùng bình thường hoặc thay thế cho đỡ lặp nhé.

Bình Luận (0)
Comment