Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 318

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

"A Tử, xong chưa?"

 

"Chúng ta phải tranh thủ đi thôi, nếu không sẽ trễ."

 

"A Tử, A Tử ——"

 

Hôm nay Lâm Phong khác hẳn ngày thường, không còn ăn vận giản dị nữa, mặc chiếc áo màu hổ phách xen lẫn vàng nhạt, bên dưới là váy dài màu xanh ngọc bích thêu trăm con bướm, eo thắt một dải lụa mỏng điểm xuyết nhiều đồ trang sức nhỏ, búi tóc đôi tinh tế nhỏ nhắn tinh xảo, dùng dây ngọc trai dài buộc lại.

 

Trong tay cô cầm một chiếc quạt tròn nhỏ thanh nhã.

 

Thỉnh thoảng cô nhìn vào trong nhà, giục vài câu.

 

Trong nhà, Ngu Tử e thẹn ló đầu ra.

 

Ngập ngừng nói: "Thế này được không?"

 

Lâm Phong nắm lấy tay Ngu Tử, kéo cô ấy ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Sao lại không được? Thế này rất đẹp."

 

Cô cao lên quá nhanh.

 

Vì vẫn giữ thói quen tiết kiệm, Lâm Phong tháo hết những bộ quần áo cũ ra, sửa đổi rồi may lại —— chất liệu của những bộ quần áo đó đều rất tốt, được Lâm Phong mang từ quê nhà ra, một số bộ không sửa được thì cất hết vào đáy hòm.

 

Nhưng Ngu Tử nhỏ con, mặc lại rất vừa vặn.

 

Hôm nay là lễ hội long trọng của Phù Cô, hai người chọn lựa kỹ càng, chọn ra bộ nào đẹp nhất, vừa không xung đột với hỉ khí lại không phạm kỵ húy để tang giữ hiếu. Thầy của Lâm Phong - Chử Diệu đã dành sẵn chỗ cho bọn họ. Có điều hai người mải làm việc quên mất thời gian, lúc ra ngoài lại luống cuống tay chân.

 

"Không biết có kịp không ——"

 

Lâm Phong không màng đến dáng vẻ, nhấc váy chạy nhanh.

 

Bên ngoài cửa, hai hộ vệ đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe ngựa được hai con ngựa thấp bé chạy chậm kéo.

 

Ngu Tử ngồi yên, trên trán không biết từ lúc nào đã đổ mồ hôi mỏng.

 

Tự trách: "Lỗi tại ta, lại lơ đễnh quên mất giờ..."

 

Lâm Phong nói: "Ta cũng quên mà?"

 

Nếu trách thì cũng trách cả hai, không thể trách riêng ai.

 

Cô vén rèm xe, hai bên đường người dân thưa thớt, nhưng đều đi về một hướng —— hướng đến sân chính của "Hội thao mừng xuân thành Phù Cô lần thứ nhất", nằm ở góc tây nam Phù Cô. Sau khi màn đêm buông xuống, lễ khai mạc sẽ được tổ chức ở đó.

 

Lâm Phong vốn không muốn ra ngoài.

 

Dù sao vẫn còn trong thời gian chịu tang, vui chơi cũng phải tiết chế.

 

Cơ mà thầy cô hơi thần bí nói với cô hôm nay là ngoại lệ, có thể ra ngoài chơi, nếu bỏ lỡ đêm nay có thể sẽ hối hận cả đời. Lâm Phong do dự hồi lâu, cuối cùng cũng đi cùng Ngu Tử. Cô định xem xong lễ khai mạc lang quân tổ chức sẽ quay về.

 

Ngu Tử ôm hai chiếc ghế gấp, lo lắng lẩm bẩm.

 

"Giờ này chắc chưa bắt đầu đâu nhỉ?"

 

Lâm Phong lắc đầu: "Thời gian chưa đến đâu."

 

Sân chính thực ra là một bãi đất trống rất rộng bên cạnh chợ nhỏ, người dân đã được thông báo trước, bảo bọn họ tốt nhất nên mang theo chiếu, đệm, ghế gấp các loại, để tiện ngồi nghỉ ngơi dưới đất xem biểu diễn trong đại hội tối nay.

 

Người dân không hiểu thông báo này lắm.

 

Tối om om, ngồi dưới đất xem cái gì?

 

Tuy nhiên, vì là thông báo của Thẩm quân, ắt hẳn có dụng ý sâu xa, bọn họ vẫn bán tín bán nghi mang theo. Thậm chí không ít thường dân mù quáng, quá mức tin tưởng mệnh lệnh của Thẩm Đường, không chỉ mang theo vật dụng có thể ngồi bất cứ đâu, còn mang theo cả đồ ăn vặt.

 

"Xùy ——"

 

Hộ vệ đánh xe điều khiển xe ngựa dừng lại.

 

Nói: "Hai vị tiểu nương tử, đến nơi rồi."

 

Khắp thành Phù Cô toàn là người nghèo, đi lại đều dựa vào hai cẳng, nhà có la, lừa để đi lại là cực kỳ ít. Xe ngựa là thứ trước kia chỉ có vài gia tộc hào cường mới được ra ngoài phô trương như vậy. Vì thế, nơi tạm thời đỗ xe ngựa rất trống trải.

 

Ngu Tử nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa.

 

Giơ tay đỡ Lâm Phong đang cúi người ra.

 

Nhìn thoáng qua màn trời đen kịt, Lâm Phong đoán chắc hẳn vẫn chưa bắt đầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bước chân thong thả tiến về "sân chính". Ước chừng một nửa dân số thành Phù Cô đều đến đây, Ngu Tử nhìn đám đông, hơi căng thẳng.

 

"Sao nhiều người thế?"

 

Cô ôm chặt hai chiếc ghế nhỏ.

 

Lâm Phong vẫn bình tĩnh: "Đây chính là buổi lễ lang quân chuẩn bị cho dân chúng Phù Cô, tất nhiên họ muốn ra ngoài xem rồi."

 

Một phần dân chúng đi cùng hàng xóm láng giềng quen biết chiếm một chỗ, ngồi trên đệm, ghế nhỏ hoặc thậm chí là những viên đá nhỏ bọn họ mang đến, quây quần nói chuyện phiếm. Cũng có một phần dân chúng thấy chán đi dạo quanh chợ nhỏ không xa.

 

Hai bên chợ nhỏ treo đầy đèn lồng.

 

Sáng sủa hơn chỗ này rất nhiều.

 

Lâm Phong và Ngu Tử đi theo hai hộ vệ đến chỗ Chử Diệu đặc biệt giữ chỗ, đến nơi mới biết, ở đây đã có không ít người nhà, thân thích của quan lại trị sở ngồi sẵn. Hai người Lâm Phong ngồi xuống, nhìn quanh cũng không thấy gương mặt quen thuộc.

 

Nghi ngờ hỏi: "Các vị tiên sinh đâu rồi?"

 

Ngu Tử cũng nói: "Cũng không thấy Khang tiên sinh."

 

Theo lý mà nói, lang quân và mấy vị tiên sinh cũng nên ở đây chứ? Bọn họ không có mặt, lễ khai mạc do ai chủ trì?

 

Vẻ mặt Lâm Phong mơ hồ nghe những âm thanh huyên náo xung quanh, trong lòng loáng thoáng lo lắng có phải là khâu nào đó trong quy trình đã xảy ra vấn đề, lang quân và mấy vị tiên sinh đang xử lý? Nếu cô đoán đúng, thì vấn đề này có lớn không? Cô nhíu đôi mày thanh tú.

 

Hai người ngồi chờ một khắc.

 

Xung quanh vẫn không có gì thay đổi.

 

Lúc này, một phần dân chúng và thân thích của quan lại bên cạnh đã ngồi không yên, nội dung bàn tán từ "Thẩm quân đã chuẩn bị kinh hỉ gì" chuyển thành "có phải kinh hỉ sắp biến thành kinh hãi rồi không".

 

Lòng Lâm Phong càng thêm sốt ruột.

 

"Sư muội, hai người ở đây à! Làm ta tìm mãi."

 

Giọng nói quen thuộc vang lên từ trên đầu.

 

Đứa trẻ gầy gò mở ghế nhỏ ngồi xuống.

 

Vừa ngồi xuống, Đồ Vinh liền hỏi: "Sư huynh không đến muộn chứ?"

 

Lâm Phong đáp: "Chưa muộn đâu."

 

Thấy trên mặt Đồ Vinh còn dính mồ hôi, toàn thân tỏa ra mùi mồ hôi chua, khiến cô ngửi thấy không dễ chịu chút nào. Lâm Phong bĩu môi nói: "Sao sư huynh không tắm rửa thay quần áo rồi mới đến? Hoặc là ngừng tu luyện một ngày, thầy cũng sẽ không trách tội đâu..."

 

Đồ Vinh cười ngờ nghệch: "Ngừng? Không được! Với người tập võ bọn ta, nghị lực là trên hết! Không thể dễ dàng buông thả bản thân..."

 

Cậu vẫn muốn nỗ lực trưởng thành để trả thù đấy!

 

Khổ luyện chưa từng kêu than mệt mỏi.

 

Chỉ hận một ngày chỉ có mười hai canh giờ, quá ngắn.

 

Đang nói, cậu chợt "Ơ" lên một tiếng.

 

Lâm Phong: "Sao vậy?"

 

Đồ Vinh đáp: "Có lẽ sắp bắt đầu rồi."

 

"Sao huynh biết?" Ngu Tử tò mò hỏi.

 

"Bởi vì xung quanh bắt đầu ấm lên rồi." Cậu chưa phải là võ giả võ đảm, nhưng khả năng cảm nhận môi trường xung quanh đã vượt qua người thường. Lúc cậu đến đây vẫn còn mồ hôi đầm đìa, lẽ ra mồ hôi phải nhanh chóng nguội lạnh, khiến cậu ta run cầm cập.

 

"Ấm lên?"

 

Ngu Tử đưa tay đang ủ ấm ra —— không biết có phải ảo giác hay không, không khí dường như không còn lạnh nữa.

 

Dân chúng chưa phát hiện ra sự thay đổi này.

 

Tiếng bàn tán ngày càng lớn và ồn ào.

 

Khoảng chừng qua một nửa chén trà, không khí tràn ngập hơi ấm, dân chúng mới nhận ra có gì đó không ổn.

 

"Nhìn kìa! Cái gì vậy?"

 

Dân chúng đang còn nghi hoặc, trong đám đông đột nhiên vang lên tiếng hô.

 

Có người ngẩng đầu tìm kiếm khắp nơi.

 

Những người gần tường thành có thể thấy một màn chắn nổi lên trong đêm tối, nhiều dân chúng lộ vẻ nghi hoặc. Chỉ có một số người già từng trải, kinh ngạc thốt lên: "Sắp... sắp đánh trận rồi!"

 

Gì? ? ?

 

Bấy giờ, mới có người nhớ ra màn chắn này là gì.

 

Đó là màn chắn của tường thành!

 

Không có ấn tín của quận thủ không thể mở!

 

Đây là phòng ngự chỉ được mở tạm thời trong thời chiến!

 

Một khi xuất hiện, chắc chắn là có kẻ địch mạnh tấn công tường thành.

 

Nhận thức này len lỏi vào đầu mọi người.

 

Nhưng chưa kịp ôm đầu trốn, lập tức xảy ra biến cố mới —— mặt đất dưới chân mọi người bắt đầu rung nhẹ, từng đợt văn khí từ dưới chân bốc lên trời.

 

Bùm!

 

Một tiếng nổ vang dội!

 

Một chùm pháo hoa rực rỡ nổ tung trên đầu.

 

Ánh sáng lóe lên, chớp mắt đã tan biến.

 

Bộ khúc tư thuộc được trị sở phái đến duy trì trị an đã hành động, theo lệnh thông báo khắp nơi đừng hoảng sợ, mọi người cứ ngồi xuống xem pháo hoa là được. Thực tế, cho dù bọn họ không hành động cũng sẽ không xảy ra hỗn loạn lớn.

 

Bởi vì khoảnh khắc chùm pháo hoa màu đỏ đầu tiên nở rộ tỏa ra tia sáng muôn màu trên đầu, sự chú ý của bọn họ đã hoàn toàn bị thu hút. Chưa kịp hoàn hồn, bông thứ hai, thứ ba... bầu trời đen tối được những chùm pháo hoa liên tiếp chiếu sáng.

 

Mỗi chùm đều vô cùng rực rỡ.

 

Dân chúng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.

 

Theo pháo hoa nở rộ, những vòng tròn màu sắc khác nhau lan tỏa. Ban đầu đều là hình tròn, nhưng ngay sau đó lại xuất hiện những hình dạng khác.

 

"Sư muội, muội nhìn chữ đó kìa! Đó là chữ phải không?" Đồ Vinh tròn mắt kinh ngạc, kích động lắc tay Lâm Phong.

 

Lâm Phong lúc này mới tỉnh lại phần nào: "Là chữ."

 

Hơn nữa là hai chữ "Vui vẻ" rất rõ ràng.

 

Vừa dứt lời, trên đầu lại bùng lên một khuôn mặt tròn kỳ lạ.

 

Hmmm...

 

Đó là mặt nhỉ?

 

Một đôi mắt, một cái miệng cười toe toét.

 

Có điều rất kỳ lạ, không có mũi, tai, tóc.

 

Tuy nhiên, nhìn nó không hề đáng sợ, trái lại còn có chút ngây ngô đáng yêu, khiến người ta nhìn thấy không khỏi mỉm cười.

 

"Sư muội sư muội, đó lại là cái gì?"

 

Đồ Vinh nhìn những pháo hoa hình trái tim không ngừng nổ tung.

 

Lẩm bẩm: "Sao nhìn giống nhiều cái mông..."

 

Lâm Phong đạp cậu ta một cái không nhẹ không nặng.

 

"Nói bậy! Đây chắc chắn không phải là cái mông!"

 

"Lang quân rảnh rỗi đem mông bắn lên trời làm gì?"

 

Hình này chắc chắn có ý nghĩa rất đẹp!

 

Đồ Vinh: "..."

 

Sao nghe câu này kỳ lạ vậy?

 

Bầu trời gần như biến thành biển pháo hoa, một đợt tan đi, một đợt khác lại sáng lên, khiến người ta hoa cả mắt.

 

Ngoại trừ những hình thù pháo hoa lúc đầu hơi khó hiểu, những hình thù sau đó lại bình thường hơn rất nhiều, thỉnh thoảng trong đám đông lại vang lên những tiếng reo hò kinh ngạc. Tiếp theo đó là "Tý, Sửu, Dần, Mẹo...", mười hai con giáp ngây ngô đáng yêu lần lượt xuất hiện.

 

Mọi người đã sớm hoa cả mắt.

 

Cuối cùng, bầu trời lại trở về bóng tối.

 

Ngu Tử tiếc nuối nói: "Hết rồi sao?"

 

Đáp án tất nhiên là chưa.

 

Trong đám đông lại vang lên tiếng kinh hô lớn hơn.

 

Giữa màn trời, một thác nước bằng pháo hoa vàng rực đổ xuống, nhìn thoáng qua tưởng như dải Ngân Hà đổi dòng đổ xuống nhân gian. Dân chúng theo bản năng đều cúi đầu, nhưng phát hiện thác nước này không chạm đất mà tan biến giữa không trung.

 

"Đó là gì vậy?"

 

Trong đám đông, có người chỉ vào thác nước vàng rực đó.

 

Giữa thác nước xuất hiện một chấm đen, không ngừng mở rộng, đột nhiên phát ra ánh sáng bảy màu. Sải rộng đôi cánh, trước mắt mọi người hóa thành thần điểu Phượng Hoàng chỉ có trong truyền thuyết, Phượng Hoàng khổng lồ ngậm một vật trong miệng, bay vòng quanh góc Tây Nam chín vòng, rồi mới lao trở lại thác nước vàng, thác nước chảy ngược trở về Ngân Hà.

 

"Thần, thần tích!"

 

Không biết là ai thốt lên câu này.

 

Lần lượt có dân chúng thành kính quỳ xuống.

 

Mãi đến khi đám bộ khúc tư thuộc phụ trách duy trì trật tự liên tục nhấn mạnh đây chỉ là hiệu ứng của ngôn linh, chứ không phải thần tích như bọn họ tưởng tượng, mọi người mới trở lại bình thường. Pháo hoa sau đó đều là những cụm hoa, không còn hiệu ứng chấn động lòng người như vừa rồi nữa.

 

Thậm chí một số hình vẽ còn có chút buồn cười.

 

Một chuỗi dấu chân pháo hoa đi từ hướng tường thành lại đây, còn kèm theo hình vẽ trái tim mà Đồ Vinh gọi đùa là "cái mông". 

 

Màn trình diễn kéo dài trọn vẹn một chung trà mới kết thúc.

 

Dân chúng vẫn chưa hết thòm thèm.

 

Khi những cái đầu đã mỏi nhừ của bọn họ cúi xuống, mới phát hiện niềm vui bất ngờ vẫn chưa kết thúc, xung quanh không biết từ khi nào đã bị chia cắt bởi những dãy hành lang giăng đèn lồng ngư long, ánh sáng lấp lánh. Khi có người tò mò, cố gắng lấy một chiếc đèn lồng lại phát hiện mình đã chộp hụt —— là đồ giả?

 

"Đây cũng là pháo hoa sao?" Ngu Tử nhìn bàn tay mình xuyên qua tua rua đèn lồng, có chút thất vọng nho nhỏ.

 

Lâm Phong: "Có lẽ là hiệu ứng ngôn linh văn tâm."

 

"Giống như ngôn linh ảo cảnh?" Đồ Vinh biết loại ngôn linh này sẽ khiến kẻ địch sa vào ảo giác, từ đó làm rối loạn đội hình chiến đấu. Những gì bọn họ nhìn thấy hôm nay chắc cũng tương tự, chỉ là cái trước có tính sát thương, cái sau chỉ để thưởng thức thuần túy.

 

Lâm Phong suy nghĩ một chút, líu lưỡi không nói nên lời: "Phạm vi lớn như vậy, thời gian dài thế này... gánh nặng này..."

 

Chẳng trách đến giờ vẫn chưa thấy bọn người lang quân.

 

Cả thành Phù Cô, ngoài bọn họ, cũng không ai có thể bày ra chiến trận ngôn linh lớn như vậy, văn khí của bọn họ chắc chắn đã bị vắt kiệt. Việc dựng lên lá chắn phòng ngự tường thành trước đó, chắc là lo lắng trong lễ khai mạc có kẻ "lọt lưới", nhân cơ hội gây rối... Trong phút chốc, tâm trạng Lâm Phong trở nên phức tạp khó tả.

 

Cô đứng tại chỗ nhìn quanh.

 

Những gương mặt dân chúng được ánh đèn lồng chiếu đỏ bừng.

 

Hầu như ai cũng nở nụ cười trên môi, túm lấy người bên cạnh trút hết nỗi niềm xúc động, cùng nhau chia sẻ cảnh tượng huy hoàng vừa rồi.

 

Ngu Tử lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

 

Lâm Phong: "Có đáng không?"

 

"Cái gì 'đáng không'?"

 

Xung quanh quá ồn, Ngu Tử nghe không rõ.

 

Lâm Phong lẩm bẩm tự hỏi: "Hao hết văn khí, tốn công tốn sức, phải trả cái giá lớn như vậy... Lang quân chuẩn bị một bất ngờ lớn, chỉ để cho dân chúng xem một chút náo nhiệt —— việc này thật sự đáng sao?"

 

Ngu Tử lắc đầu: "Không biết."

 

Nhưng trong lòng Lâm Phong lại có một giọng nói khẽ vang lên.

 

【 Đáng. 】

 

Câu hỏi này, Chử Diệu cũng muốn hỏi.

 

Lâm Phong đoán không sai, văn khí của mấy người Thẩm Đường quả thực đã bị vắt cạn —— nếu cô không nảy ra ý tưởng kỳ quái làm ra mấy cái "mông" quái dị kia, văn khí của bọn họ chắc còn dư lại một chút —— giờ thì trông như năm con cá muối phơi khô sống sờ sờ.

 

Mọi người mỗi người giữ một góc, ngắm nhìn hội đèn lồng.

 

Thẩm Đường cùng Chử Diệu một tổ.

 

Ở trên mái nhà chưa hoàn thành nhìn xuống muôn ngàn ánh đèn dưới chân.

 

"Có gì đáng hay không đáng chứ?" Thẩm Đường cười nghiêng đầu, "Từ bao giờ Vô Hối cũng hỏi những câu như thế này?"

 

Chử Diệu muốn một câu trả lời.

 

Thẩm Đường suy nghĩ nghiêm túc: "Chắc là đáng."

 

Cô chỉ tay xuống đám đông đang náo nhiệt xem đèn lồng phía dưới.

 

"Vô Hối, ngài nhìn họ đều đang cười kìa."

 

Những người dân thường sống dưới mây mù chiến tranh và nạn đói, ấn tượng để lại nhiều nhất chính là khuôn mặt còn đắng hơn cả mướp đắng, nụ cười chân thành thật sự rất hiếm thấy. Trước giờ chỉ thấy khi nhà có hỷ sự, hoặc năm nay được mùa hơn mọi năm...

 

Có thể khiến bọn họ buông bỏ gánh nặng cuộc sống, quên đi mọi khổ đau, thật lòng nở nụ cười, dù chỉ là khoảnh khắc, vậy cũng đáng giá rồi.

 

Cô nói như lẽ đương nhiên: "Đạo lý lớn thì ta không hiểu, nhưng một chủ công đủ tư cách chẳng phải nên để bách tính dưới quyền sống sung túc, ăn no bụng, mỗi ngày đều vui vẻ. Cười, chẳng phải rất tốt sao?"

 

Chử Diệu cười nói: "Rất tốt."

 

Lúc này chủ công trong mắt hắn ——

 

Là ánh sáng, là ngọn lửa.

 

Trên thế gian này ngoài chủ công, e rằng không còn người thứ hai, phí bao nhiêu công sức, chỉ để đổi lấy một nụ cười của dân chúng thôi? Khiến hắn từ tận đáy lòng cảm thấy, muôn vàn cay đắng ấp ủ bao năm qua đều đáng giá.

 

________________________

 

Đào: Đảm bảo bả vẽ 

Bình Luận (0)
Comment